Thanh Xuân Em Bắt Đầu Là Khi Gặp Anh

CHƯƠNG 32: KÍCH ĐỘNG

Cả hai đến khu trượt băng lúc nhỏ của Nhật Hạ. Nhật Hạ cảm thấy rất hoài niệm nha, trong lòng rất háo hức. Ánh mắt ngập tràn sự hào hứng. Hạo Thiên hài lòng xoa đầu cô rồi thay giày bước vào. Vì hôm nay là ngày thường nên số lượng người trong sân khá vắng, điều này khiến Nhật Hạ rất phấn khích.

Cũng khoảng hơn 1 năm rồi cô không chạm đến đôi giày trượt này. Nếu thầy không nhắc chắc Nhật Hạ cũng xém quên bén đi bộ môn thể thao này rồi. Vừa chạm xuống mặt băng, đôi chân Nhật Hạ đã bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy muốn vận động ngay. Hạo Thiên liền bảo cô trượt vài vòng thể hiện tài năng. Nhật Hạ đơn nhiên rất sẵn lòng thực hiện.

Nhật Hạ thả đôi chân lướt nhẹ trên mặt băng tìm cảm giác quen thuộc, đôi chân cô bắt đầu có những bước di chuyển điêu luyện hơn trượt nhanh dần. Cô còn không ngại thể hiện các kỹ năng và một vài động tác xoay vòng trên sân. Nhật Hạ vui vẻ trượt đến chỗ thầy.

“ Thầy vào thử đi ạ.”

Nhật Hạ đưa hai tay về phía Hạo Thiên, anh có chút căng thẳng nắm lấy tay cô. Vừa vào sân chưa được vài bước, anh đã loạng choạng muốn ngã xuống may có Nhật Hạ bên cạnh giúp anh đứng vững.

Nhật Hạ là lần đầu thấy người thầy vạn năng của mình lúng túng như vậy, cố nhịn cười nghiêm túc hướng dẫn thầy.

“ Thầy thả lỏng người đi ạ, nhìn em này, em nắm tay thầy rồi không ngã được đâu.”

Hạo Thiên siết chặt tay cô gật đầu. Sau hơn 30 phút Hạo Thiên vẫn không thể buông tay Nhật Hạ ra bởi anh đã té mấy lần sau khi Nhật Hạ cho anh tập giữ thăng bằng. Tuy biết là không nên nhưng mỗi lần Hạo Thiên ngã cô rất muốn cười nhưng đều phải nhịn lại đến đỏ cả mặt. Hạo Thiên khi đứng lên được phát hiện ra gương mặt đỏ bừng với biểu cảm kiềm nén đó liền gõ vào nón bảo hộ trên đầu cô.

“ Muốn cười thì cười, mặt đỏ cả lên.”

Nhật Hạ nén cười lắc đầu, bị Hạo Thiên gõ thêm một cái.

“ Còn chối.”

Nhật Hạ liền bật cười nhưng vẫn biết giữ thể diện cho người trước mặt không cười quá lố hay tạo phản cảm gì. Nhật Hạ nắm lấy tay thầy hướng dẫn lần nữa, đến khi cô định buông ra thì Hạo Thiên nắm chặt lại, bất đắt dĩ phải lắc đầu.

Trong lòng khóc thầm sao mình lại lao đầu vào con đường này, xương cốt hình như không còn được ổn lắm nữa. Nhật Hạ phì cười giữ chặt tay anh.

“ Em đi cùng thầy.”

Cô từ từ cùng thầy tập động tác giữ thăng bằng rồi trượt nhẹ đôi chân. Mãi đến lúc Hạo Thiên có thể tự đứng vững một mình, Nhật Hạ mới cùng người học trò của mình tận hưởng không khí sân trượt. Đó là gì? Là Nhật Hạ đẩy Hạo Thiên trên công cụ hỗ trợ hình chú hải cẩu, hoặc Nhật Hạ sẽ nắm tay thầy di chuyển vài đường trên sân. Sau đó sẽ là anh đứng giữa sân nhìn Nhật Hạ trượt vòng xung quanh mình. Hạo Thiên lúc đầu còn lúng túng nhưng sau đó anh thực sự hòa mình vào cuộc vui. Cả hai cười đùa không ngớt trên sân. Có thể thấy đây là lần đầu tiên Nhật Hạ không chút dè chừng, cao hứng đến như vậy. Hạo Thiên cũng đã rất lâu không cười nhiều đến thế, chẳng còn hình tượng người thầy cao lãnh sắp đến tuổi 30. Mãi đến khi Nhật Hạ có dấu hiệu mệt rồi, cả hai mới đi ra. Thời gian cũng gần 3 tiếng đồng hồ.

Vì vận động hơi nhiều, phải gọi là quá nhiều. Ai cũng đều khát đến khô cổ rồi. Hạo Thiên bảo cô ngồi đợi anh ở dãy ghế gần sân trượt, anh chạy đi mua nước. Nhật Hạ đòi cũng đi nhưng anh rất dứt khoát lấy lại hình tượng của người thầy nghiêm khắc mà ra lệnh. Cô chỉ có thể ngồi đây chờ vì dù sao chân cô cũng sắp rã rồi.

Vừa vận động xong cũng không được uống lạnh, Hạo Thiên chỉ có thể mua hai chai nước khoáng, rồi tiện tay mua thêm vài chiếc bánh ngọt giúp bổ sung năng lượng. Có thể thấy tâm trạng anh đang rất tốt không ngừng cười với các bạn nhân viên. Trên đường đi không ngừng lập lại điệu nhạc trong quán cà phê ban nãy, cho đến khi anh loáng thoáng thấy sự ồn ào phía trước. Cảm giác không tốt lắm, anh chỉ nghe mọi người xung quanh nói gì mà không ai gọi bảo vệ sao; tại sao lại cãi nhau giữa nơi đông người như vậy; là vợ chồng gây nhau thôi…

Hạo Thiên ngay lập tức nhận thức được tình hình, bộ não bắt đầu nhận thấy tính hiệu nguy hiểm, cả người liền căng thẳng lao nhanh về hướng ghế chờ của Nhật Hạ. Nơi cuộc xung đột xảy ra không cách quá xa hàng ghế của Nhật Hạ. Vừa đủ để cô có thể nhận biết được tình hình.

Nhật Hạ vừa định xem điện thoại để giết thời gian thì phía trước có người lớn tiếng. Người đàn ông đấy quát người phụ nữ bên cạnh của mình rất nặng lời kèm với thái độ rất hung dữ. Người phụ nữ bên cạnh vừa khóc lóc vừa chửi rủa. Người đàn ông đó hung hăng gạt phăng bàn tay yếu ớt đang bám vúi kia ra khỏi người mình. Người phụ nữ kia cũng vì mất thăng bằng mà ngã xuống hét lớn.

“ Ông bây giờ còn dám động tay với tôi. Ông điên rồi đúng không?”

Ông ấy có vẻ lúng túng nhìn xung quanh.

“Là cô cứ bám lấy tay tôi. Nào đứng lên.”

Ông ta giơ tay ra định đỡ nhưng bị người phụ nữ đẩy mạnh ra.

“ Đừng đụng vào tôi, đồ dơ bẩn. Tôi vốn định vì con mà hôm nay đến để thương lượng với ông. Nhưng tôi sai rồi. Ông vốn không phải dạng người có thể thương lượng. Dạng người ngoại tình như ông…..”

Khoảnh khắc hai chữ “ngoại tình” đó đến tai Nhật Hạ, cô ngay lập tức bị dọa mà hoảng loạn. Cả người run rẫy, đôi tay vụng về gấp rút thu dọn muốn đi thật nhanh ra khỏi nơi này. Bỗng một âm thanh “chát” rất vang, chiếc điện thoại trong tay rớt xuống. Ý thức sắp không trụ nỗi, biểu hiện luống cuốn vội vã của Nhật Hạ bắt đầu thu hút những người gần đó. Họ tiến đến định hỏi thăm 1 người, 2 người rồi 3 4 người đổ dồn ánh mắt vào cô. Tầm nhìn của Nhật Hạ đen lại chỉ còn các âm thanh của chén dĩa bị ném vỡ, những tiếng la hét cãi nhau không rõ nội dung, gương mặt uất ức, phẩn nộ, rồi tiếng khóc thét lên. Mọi hình ảnh, âm thanh rời rạc đó bao quanh tâm trí cô. Nhật Hạ theo phản xạ co người lại, lùi vào một góc tối, cố gắng dùng hai tai che đi tiếng động xung quanh.

Khi Hạo Thiên nhìn thấy Nhật Hạ. Cô đã ngồi co rút ở góc tường, với một vài người vay xung quanh. Họ muốn giúp cô đứng lên nhưng khi định chạm vào cô càng thu người lại càng khiến mọi người bị sợ không dám đụng vào. Bởi họ sợ nếu tiếp tục có thể xương của cô sẽ bị nứt ra nếu cứ cuộn tròn đến khó coi như vậy. Hạo Thiên vội lao đến, anh thấy được được cả người Nhật Hạ đang không ngừng run rẫy. Hạo Thiên gọi tên Nhật Hạ muốn giúp cô lấy lại nhận thức. Nhưng tiếng gọi của anh không thể nào lấn át được những âm thanh trong đầu Nhật Hạ. Không tác dụng Hạo Thiên nắm chặt vai cô dựng người cô hướng lên, mặt nhìn về phía mình nghiêm khắc gọi lớn.

“ Nhật Hạ, Nhật Hạ, Nhật Hạ, Nhật Hạ.”

Đến lần thứ 4, Hạo Thiên nhận thấy được sự thay đổi trong ánh mắt cô. Đôi bàn tay ôm trọn gương mặt nhỏ đang bốc hỏa đó, ngay lập tức trấn tỉnh

“ Là thầy, là thầy. Hạ, là thầy đây. Em nhìn thầy đi. Là thầy, không sao rồi, có thầy ở đây, không sao rồi.”

Ánh mắt cô đang ngơ ngác nhìn thầy thì đột nhiên trở nên kích động, cô dùng tay liên tiếp đánh mạnh vào đầu mình. Nhật Hạ nghe được giọng nói của thầy rồi cô muốn tìm nơi phát ra tiếng nói đó nhưng những âm thanh kia cứ tiếp tục. Nhật Hạ muốn đi theo tiếng nói kia nhưng tìm mãi không thấy lối ra khiến từ ức chế trở nên phẫn nộ, cô dùng chính sự phẫn nộ đó dồn sức đánh mạnh vào đầu mình muốn nó ý thức lại mà thoát ra nơi này.

Hạo Thiên hoảng sợ ngay lập tức ôm cô vào lòng, hai cánh tay chấn lấy đầu Nhật Hạ. Những cú đấm không có giới hạn đó, đập thẳng liên tục vào hai cánh tay anh. Anh siết chặt lấy cô, nhỏ giọng bên tai cô.

“ Hạ không sao, có thầy đây. Em sẽ ổn thôi. Không sao rồi. Có thầy đây. ổn thôi. Không sao cả, có thầy đây.”

Từ dùng sức để cố định đầu Nhật Hạ vào lòng ngực mình, anh nhẹ nhàng chuyển sang nhẹ nhàng vuốt mái tóc và vỗ an ủi tấm lưng đang run kia. Sau một lúc, Hạo Thiên cảm nhận cơ thể của Nhật Hạ giãn ra rồi, không còn căng cứng như khi nãy, anh cũng cảm nhận được áo đang bắt đầu bị ướt dần. Lúc này Hạo Thiên cũng mới giãn được các sợi thần kinh đang căng như dây đàn của mình. Anh nhìn xung quanh ra hiệu cho mọi người giải tán, tiếp tục trấn an chú thỏ trong lòng.