Thanh Xuân Rực Rỡ

Chương 3

Sân trường phủ một màu đen u buồn, từng con gió thoang thoảng lướt qua trên tán lá cây xào xạc, chỉ còn thấp thoáng vài ánh đèn nho nhỏ chiếu vào sân. Cô bé với vóc dáng nhỏ, mái tóc nâu xoăn mì được búi gọn lên để tóc mái thưa lất phất theo gió, trên người vẫn mặc bộ quần áo của khi sáng là chân váy đen và áo thun tay lỡ màu xanh dương đóng thùng, chân đi giày trắng đang ngồi bên chiếc ghế đá, kế bên còn có chiếc vali bạc định mệnh.

- Haizzz...cái tên này lâu quá vậy? - Cô gái tự độc thoại rồi nhìn lên đồng hồ đeo tay, tay còn lại cầm điện thoại nghịch

Đôi mắt cứ mong ngóng như đang chờ đợi ai đó, cứ dáo dác nhìn xung quanh mà thở dài bất lực. 15 phút...rồi 30 phút...rồi 60 phút...và hơn một tiếng đồng hồ trôi qua cô gái nhỏ đổi tư thế liên tục mà mục tiêu vẫn chưa thấy xuất hiện. Cô khom người đưa tay đập chát chát vào đôi chân thon của mình vì bị muỗi đốt, gương mặt không thể nào khả quan hơn được.

- Thi Thi

Một giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm cất lên từ phía bên trái của cô. Cô ngước mắt lên nhìn, thì ra là An Kiều, cô bạn cùng phòng thân yêu của cô đây mà. Thi Thi nhìn An Kiều với bộ mặt cực đáng yêu méo xệch.

- Anh ta vẫn chưa đến hả? - An Kiều vừa đi lại vừa nhìn xung quanh cất tiếng hỏi

- Chưa, rõ ràng là cố ý mà! - Thi Thi hậm hực

- Nếu anh ta không nhận lại thì thôi, cậu đừng chờ nữa, từ chiều giờ cậu chưa ăn gì đó! - An Kiều tinh tế, khi học xong là Thi Thi bay về phòng kí túc xá rồi kéo vali sang đợi luôn đấy

- Nhưng...vali đồ của mình mình không thể bỏ được, hắn không cần đồ của hắn, nhưng mình cần đồ của mình! - Thi Thi nhìn chiếc vali mà càng tức

- Được rồi, cậu cứ đứng đây mãi cũng không phải là cách, cứ về trước đi, rồi mình tìm cách khác, hơn nữa anh ta là đại minh tinh, thời gian của anh ta là kim cương nên...chắc sẽ không bỏ thời gian ra vì đống đồ này đâu? - An Kiều vỗ vai cô bạn an ủi

Thi Thi bất lực nhìn cái vali đen đủi nằm ở đó, rồi nhìn về phía dãy khu kí túc xá nam, rồi nhìn An Kiều mà ngao ngán, An Kiều nói cũng rất hợp lí, cứ đứng đây mãi có khi lại hiến máu nhân đạo cho muỗi, hắn ta muốn lấy thì đã xuống lâu rồi.

- Vậy mình về đi! - Thi Thi cất tiếng rồi tiến lại kéo chiếc vali cùng An Kiều xoay người bỏ đi

- NÈ NHỎ NHÀ QUÊ XẤU XÍ!!!

Một âm thanh không thể nào chua chát hơn cất lên khi bước chân của hai cô gái vừa đi được mười bước. Thi Thi dừng hẳn bước chân, An Kiều theo quán tính cũng dừng lại. Cả hai cùng nhau quay ngược lại về sau...

- À...thì ra là cô...tôi không có tên để cho cô kêu sao? - Thi Thi bước lại

Phía đối diện là Hồng Kiến Phong và Lam Nhã Đình bên cạnh còn là chiếc vali của cô nữa. Thi Thi vốn dĩ không ưa gì hai người bọn họ nên cách nói chuyện cũng không cần kiêng nể.

*...BỊCH...* Chiếc vali được một bàn chân đạp ngã về phía trước. Thi Thi ngạc nhiên tột độ, trừng mắt nhìn hung thủ không nói nên lời

- Cầm lấy rồi đưa đồ tôi đây! - Kiến Phong lạnh lùng nhìn cô

- Đây là thái độ của người nổi tiếng đây sao? Từ xưa tới giờ anh chỉ được sinh ra và lớn lên to xác thế này thôi à, không được giáo dục hay sao? - Thi Thi tức giận

- Nè, Lưu Thi Thi, cô dám ăn nói với anh Kiến Phong như vậy sao? - Nhã Đình ỏng ẹo

- Tại sao tôi lại không dám? Tôi có lòng tốt đem trả lại đồ cầm nhầm, vậy mà anh ta dùng thái độ và hành động đó để trả lại đồ cho tôi sao? - Thi Thi nói ngay không cần do dự

- Thái độ đó thế nào? Anh Kiến Phong là người nổi tiếng, anh ấy làm như vậy cũng có gì lạ đâu? À...lần đầu tiên cô gặp người nổi tiếng như anh ấy nên mới gây chút điểm nhấn đúng không? - Nhã Đình vừa nói xong đưa tay che miệng cười khinh

- Đúng là không thể trách được, người không có não thường hay đi chung với nhau! - Thi Thi nhếch mép cười khẩy

- Lưu Thi Thi...cẩn thận lời nói đi đó, cô có tin chỉ cần một cái búng tay của tôi thôi thì cô sẽ bị tống cổ ra khỏi trường này hay không hả? Cô dám xúc phạm anh Kiến Phong như vậy sao? - Nhã Đình tức anh ách

Thi Thi định nói gì đó nhưng bị lời nói của An Kiều cắt ngang :

- Thôi Thi Thi, đừng gây sự với cô ta nữa! - An Kiều kéo tay Thi Thi lại

- Cậu không thấy là hai người họ quá đáng sao? - Thi Thi nhíu mày nhìn bạn

- Được rồi mà!

Dứt lời An Kiều chạy lại thay Thi Thi nhặt vali lên giúp cô rồi quay sang nói thêm với cô bạn :

- Đi thôi, cậu đưa đồ lại cho họ đi!

Thi Thi nhìn hai con người đó mà tức tối vô cùng, một tên mặt như nước đá, một con nhỏ thì chanh chua ỏng ẹo, cả hai đều không hiểu lí lẽ. Thở phù coi như cho qua chuyện, Thi Thi cất tiếng :

- Đại minh tinh của cô có lẽ chỉ biết đi theo chân con gái thôi hả? Thôi thì tôi cũng không hẹp hòi, không đôi co với hai người nữa, nói chuyện với hai người đặc biệt là cô tôi thấy thật phí sức của tôi, thời gian nói chuyện với cô để tôi tâm sự với muỗi biết đâu nó còn nghe. Thôi, tôi đi đây, chào nhé! - Thi Thi đưa tay lên vẫy chào rồi cùng bạn xoay lưng lại bước đi

- Đợi đã! - Hồng Kiến Phong lên tiếng

- Sao nữa đây? - Thi Thi quay lại cau có

- Đưa vali qua cho tôi! - Kiến Phong nhìn về chiếc vali của mình vẫn còn đang nằm bên đó bơ vơ

Thi Thi nhìn chiếc vali rồi nhìn Kiến Phong với đôi mắt ngây thơ vô tội. Vốn là người quậy phá và cá tính, Thi Thi dĩ nhiên sẽ không ngoan ngoãn làm theo.

- Tự đến mà lấy đi, đã không có não rồi chân cũng không đi được nữa à? - Thi Thi bật cười rồi cùng An Kiều bước đi

- Cô.....

- NÈ...LƯU THI THI...LƯU THI THI...

Cả hai vẫn bỏ đi mặc dù vẫn còn nghe âm thanh chói tai của con “vịt cái” ở đằng sau. Cứ như vậy và dần dần khuất bóng. Hồng Kiến Phong tức đến đỏ cả mặt, gương mặt nhìn chăm chăm về phía trước, Lam Nhã Đình tức tối giậm chân giậm cẳng tỏ vẻ tiểu thư. Kiến Phong bước đến kéo vali đi trước bỏ lại Nhã Đình chạy lon ton theo sau.

Gần đó,

- Thi Thi...cậu đừng nên kím chuyện gây gỗ gì với Lam Nhã Đình nữa, cô ta không phải dạng vừa đâu! - Vừa đi An Kiều vừa thủ thỉ

- Tại sao cả cậu và Tiểu Y cả Hạ Chi đều sợ cô ta vậy? Không đúng, không chỉ các cậu mà hầu như nữ sinh ở trường ai cũng sợ cô ta là sao? - Thi Thi thắc mắc

- Không phải sợ, mà là không muốn rắc rối thôi, cô ta cũng là người đứng đầu thành lập ra hội fan nữ của Hồng Kiến Phong tại trường đó. Hơn nữa, cô ta lại rất yêu Kiến Phong cô ấy không cho bất cứ ai đụng vào thái tử đâu? - An Kiều giải thích

- Mình không quan tâm. Chuyện của họ thì mình không bận tâm. Nhưng cô ta xúc phạm đến mình mình sẽ không yên lặng để bị ức hiếp đâu? - Thi Thi vô tư khoác vai An Kiều đi trong làn gió mát

Kí túc xá nam :

- Nè, trầm ngâm vậy? - Chí Nam vỗ vai Kiến Phong khi thấy anh bạn cứ ngồi ở ghế nhìn chăm chăm vào chiếc vali

- Con nhỏ đó, thật quá đáng mà, loại người đầu tiên mà mình gặp đó! - Kiến Phong vẫn còn tức giận chuyện lúc nảy

- Có phải vì cậu quen với chuyện fan nữ hàng loạt vây quanh cậu khen ngợi cậu nên hôm nay một Lưu Thi Thi xuất hiện lại không nằm trong số đó nên cậu tức giận có phải không? - Chí Nam cười cười

- Mình mà cần một loại fan như cô ta hả? Người như cô ta chỉ làm xấu mặt fan mình thôi! - Kiến Phong liếc xéo Chí Nam

- Mới gặp có hai ngày, mà coi bộ thù hằn giữa cậu và Lưu Thi Thi đạt đến đỉnh điểm rồi hả? - Chí Nam lại trêu

- Không nói với cậu nữa, mình đi tắm!

Hồng Kiến Phong bực dọc đứng lên sẵn chân đá thẳng vào cái vali vô tội rồi bước vào vali. Chí Nam lắc đầu cười rồi tiếp tục lướt web.

Một ngày đã kết thúc.