“Không cần cảm ơn, đây là những việc mẹ nên làm, bởi vì con đã bảo vệ các em, con là anh cả tuyệt vời nhất, biết không?”Khoé miệng của Thẩm Luyện không kìm được mà nhếch lên, cậu nhóc chưa từng trải qua cảm giác có mẹ bên cạnh, bây giờ xem ra cũng không tồi.‘Mẹ’ và mẹ kế của anh họ Tiểu Béo không giống nhau?Dứt lời, cô đắp chăn cẩn thận lại cho mấy đứa trẻ, sau đó tắt đèn giúp bọn chúng.Xong xuôi mới xoay người trở về phòng của mình.An Dạng thật sự rất mệt, vừa nằm xuống giường là đi vào giấc ngủ.Thẩm Đồ nằm bên cạnh Thẩm Luyện.“Anh, những điều hôm nay em nói với mẹ mới là rất đúng, phải không?”Thẩm Luyện hừ một tiếng.“Ngủ đi.”Ngày hôm sau, mới hơn 6 giờ An Dạng đã dậy.Nguyên nhân là bởi vì đồng hồ sinh học của cô.Có lẽ do đêm qua ngủ ngon, cho nên tinh thần hôm nay cũng rất tốt.Thẩm Các cũng đã thức dậy, đang tập thể dục rèn luyện thân thể trong sân.An Dạng đánh răng rửa mặt xong, sau đó mới tiến vào phòng bếp.Mặc dù nhìn qua thì hình như căn bếp này không thường xuyên được sử dụng, nhưng lò than bếp củi thì đều có.Có điều, vật dụng không được đầy đủ cho lắm.Cô lục tìm tủ thức ăn, thấy có hai quả trứng, một cọng hành, còn có một túi bột gạo trắng và ba gói mì sợi.“Doanh trưởng Thẩm, hôm nay là ngày 20, các anh được phát lương vào ngày nào?”“Ngày 1, sao vậy?”An Dạng tính toán một chút, cũng được, đủ để ăn đến mùng 1 tháng sau.Túi bột gạo này hình như chưa được động đến, chắc là do khoảng thời gian này Thẩm Các không ở nhà, mấy đứa trẻ lại càng không.“Tôi thấy trong nhà không còn nhiều đồ ăn, vậy nấu mì sợi nhé.”Thẩm Các đột nhiên nhớ tới bữa cơm ngày hôm đó ở nhà An Dạng, cho nên anh vô cùng mong đợi.“Được, cần nhóm lửa thì cứ gọi tôi.”An Dạng không nói lời nào, bắt đầu nấu nướng.Hai quả trứng gà, cô chỉ đánh tan lòng trắng trứng rồi cho vào nồi mì, lòng đỏ trứng gà được cô giữ lại.Kỹ năng thành thạo, món ăn ngon miệng.Chỉ một loáng đã nấu xong.Không còn việc gì, cô bước ra ngoài sân, hôm qua cũng chưa quan sát được nhiều.Lúc này mới nhìn kỹ, ở giữa là lối đi bộ lát gạch, hai bên đều là đất.“Sân rộng thế này, có thể nuôi mấy con gà con vịt.Bên này trồng thêm mấy loại rau nữa, rất nhanh sẽ được ăn.”Thẩm Các để tùy cô sắp xếp.“Em thấy ổn thì cứ quyết định như vậy đi.Lát nữa nhớ đưa giấy chứng nhận cho tôi, buổi trưa sau khi tan việc là tôi có thể đem giấy đăng ký kết hôn về.”An Dạng ừ một tiếng.Trong phòng ngủ, Thẩm Luyện cũng đã tỉnh giấc.Cậu nhóc tự mặc quần áo, sau đó mặc hộ các em trai.Thẩm Đồ vẫn còn mơ mơ màng màng.“Anh cả, chúng ta có mẹ rồi sao? Em cảm thấy ngày hôm qua giống như nằm mơ vậy.”Thẩm Luyện gõ đầu em trai.“Không phải mẹ, mà là mẹ kế, không cẩn thận là bà ta đánh lén em đấy.”Vừa nói vừa mặc áo khoác cho Thẩm Đồ.Đúng lúc An Dạng bước vào cửa.“Mẹ cũng không phải mẹ kế của mấy đứa.Doanh trưởng Thẩm chưa từng kết hôn, vì vậy mẹ không phải là mẹ kế, nhớ chưa?”Thẩm Luyện hừ một tiếng.Giống hệt như mấy mụ phù thuỳ lòng dạ hiểm độc trong truyện cha đã kể.“Cô đang lừa trẻ con sao? Cháu cũng không phải trẻ con.”An Dạng khẽ cười, cầm lấy đôi giày trong tay cậu nhóc, xỏ vào chân Thẩm Đồ.“Được rồi, con không phải trẻ con, mau ra ngoài rửa mặt đi.”Thẩm Luyện không để ý đến mấy đứa em nữa, nhanh chóng chỉnh trang quần áo của mình.Thẩm Đồ là một đứa trẻ đáng yêu, hôn chụt một cái lên mặt An Dạng, thậm chí trên má cô còn dính cả nước miếng.“Có mẹ thật là tốt.”An Dạng dở khóc dở cười.“Được rồi, mặc đồ xong thì mau ra ngoài thôi.”Thẩm Dư vẫn còn khá thẹn thùng, vẫn chưa quá quen với An Dạng, lúc mặc quần áo cũng không nói lời nào.An Dạng mặc quần áo cho Phương Kỳ cuối cùng.“Thế nào? Ngủ cùng các anh trai có vui không?”Phương Kỳ thực sự rất thích thú, bé con đã có thêm các anh trai, liền cười gật đầu.“Vui lắm ạ.”An Dạng dẫn cậu nhóc ra ngoài.“Thẩm Luyện dẫn các em đi rửa mặt đi, để mẹ nấu bữa sáng.”Thẩm Luyện đã sớm có thói quen dẫn theo các em trai, ‘dạ’ một tiếng thật to rồi đi làm việc của mình.“Doanh trưởng Thẩm, lại đây nhóm lửa giúp tôi với.”Thẩm Các xoay người đi tới phòng bếp nhóm lửa.An Dạng quấy đều hai lòng đỏ trứng, đổ vào chảo chiên thành hình bông hoa sứ, mềm mềm thơm thơm.Sau đó đổ nước lạnh vào trong nồi, đậy vung lại, quay sang cán mì sợi..