Du Hướng An cảm thấy rất xúc động, cô thật sự rất may mắn, dù là trước hay là sau khi xuyên không, người thân của cô ở đời nào cũng rất tốt.Bác cả cùng bác gái cả và anh họ làm việc bên ngoài lần lượt trở về.Du Hướng An nhìn thấy bác cả Du Thanh Bảo, ông ấy và Du Thanh Sơn là hai anh em song sinh, nhưng hai người không giống nhau hoàn toàn, vóc dáng bác cả không cao bằng Du Thanh Sơn, nhìn qua gầy gò, trông có vẻ không phải là người khỏe mạnh.So ra thì, bác gái cả Dương Tuệ Lệ không chỉ có vóc dáng cao hơn bác cả mà còn cường tráng hơn cả chồng, nếu như không biết, chỉ nhìn bóng lưng có lẽ sẽ cho rằng bác gái cả mới là đàn ông.Bác gái cũng là người có tài nổi tiếng trong Đội sản xuất Sao Đỏ, có thể làm bằng mười phần việc của đàn ông trai tráng.Đôi vợ chồng nhà bác cứ như đảo ngược vị trí cho nhau, Dương Tuệ Lệ đi làm công việc đàn ông, Du Thanh Bảo lại làm công việc nhẹ nhàng.Nhưng cũng không còn cách nào khác, cơ thể của Du Thanh Bảo yếu từ khi còn nằm trong bụng mẹ, không làm nổi những công việc nặng nhọc, Dương Tuệ Lệ là người vợ được Trương Trà Hoa đặc biệt cưới về cho con trai lớn của bà, chính là muốn cho hai người bọn họ bổ sung lẫn nhau.Gia đình Dương Tuệ Lệ trừ nghèo ra thì không có khuyết điểm nào khác.Nhà mẹ đẻ của bà ở trong núi, đất trong núi canh tác kém, không thể trồng trọt quy mô lớn, cuộc sống cũng tương đối túng quẫn, nhưng đổi lại thì nơi họ có rất nhiều đặc sản vùng núi, Dương Tuệ Lệ nhìn thấy bọn họ trở về liền vui vẻ cười ha hả: “Lần trước anh trai bác đưa tới một con thỏ khô vẫn còn một ít, hôm nay đem ra cho mọi người nếm thử vài miếng.”Du Hướng An đối chiếu bọn họ với hình ảnh trong trí nhớ, cũng cẩn thận nhớ kỹ ba người anh họ.Bác cả cùng bác gái sinh được sáu người con, một anh chết yểu, còn có năm người, hai người đầu tiên đều là con gái, đã lấy chồng hết, còn lại ba cậu con trai lần lượt là Mãn Xương, Mãn Ốc, Mãn Sinh, Du Mãn Ốc cùng Du Mãn Sinh đều nhỏ hơn Du Hướng An.Du Mãn Xương năm nay mười chín tuổi, lớn hơn Du Hướng An hai tuổi, anh học hết cấp trung học cơ sở thì không tiếp tục học nữa.Ở nông thôn trình độ học vấn vậy đã đủ rồi, bởi vì biết viết chữ biết tính toán, thỉnh thoảng anh còn được gọi đến đại đội làm việc.Hai anh em Du Mãn Ốc và Du Mãn Sinh học xong tiểu học cũng ngừng không học tiếp, xã hội hiện tại không thích hợp cho học sinh học hành, thôi thì dứt khoát về nhà kiếm việc mà làm.Du Mãn Sinh rất nhiệt tình, chui vào phòng bếp nhìn qua một lượt rồi lại hít nước miếng đi ra, cậu chào hỏi Du Hướng Cư và Du Minh Kiệt: "Đi, chú dẫn hai đứa lên núi hái quả dại!”Thiếu niên mười mấy tuổi không có việc gì làm thì thích đi loanh quanh tìm tất cả những thứ có thể nhét vào miệng nên cũng biết một vài "căn cứ bí mật" ít người biết.Du Mãn Xương nghe thấy bèn hô một câu: “Mấy đứa đi ra ngoài đừng đi lâu quá, một tí nữa là được ăn cơm rồi.”Du Mãn Sinh: "Em biết, bọn em không đi lâu đâu!”Du Hướng An gọi với theo: "Chờ đã, em đi với.” Cô đi theo họ ra khỏi cửa, cả đám đi về phía ngọn đồi.Hiện tại tất cả đều là nhà công, mỗi cọng cỏ ngọn cây trên núi cũng vậy, không được cho phép thì không được hái.Nhưng nếu quản lý quá nghiêm ngặt thì dân sống kiểu gì, cho nên đội sản xuất Sao Đỏ cũng ra quy định cụ thể, không được chặt cây trên núi, muốn kiếm củi đốt chỉ có thể cắt tỉa cành cây, cỏ thì ko bị hạn chế như vậy, rừng cháy đốt không hết, gió xuân cỏ lại sinh.Lên núi có thuận tay hái một ít rau dại linh tinh hái trong núi cũng không ai nói gì, còn mà bắt gà rừng, thỏ rừng, nhặt mấy quả trứng chim linh tinh thì giấu đi, đừng để người ta biết, nếu bị phát hiện chỉ có thể sung công.Trên đường đi Du Hướng An nhìn thấy không ít rau dại, có một số đã già hết rồi, một số còn tươi non mơn mởn, Du Hướng An nhìn liền thèm.Mấy thứ rau dại này ăn có vị đắng ngọt, người mà ăn được thì thích lắm, nhưng người mà không ăn nổi thì cứ như đổ thuốc vào miệng.Du Hướng An thì thích ăn lắm, nhìn thấy rau non như vậy không nén được phải cúi xuống hái một ít.Du Mãn Sinh không cản còn chạy lại giúp, hai người hái một lúc mà thu hoạch nhiều vô kể.Sau đó cậu lại dẫn cả đám đến một khe núi, luồn xuống dưới bóng râm rậm rạp, quen đường quen lối rẽ tới một cây dương mai, phía trên rủng rỉnh toàn dương mai.Du Mãn Sinh đắc ý: "Chỗ này ít người biết lắm đấy, hôm qua anh qua xem thì chín gần hết rồi, hôm nay chúng ta hái hết quả nào chín đem về đi.”Du Minh Kiệt và Du Hướng Cư hoan hô: "Có ngọt không ạ?”Lâu lắm rồi họ không được ăn trái cây..