Thập Niên 70 Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Tôm

Chương 12: Chương 12

Kim Nguyệt Bảo không kiêu căng không nịnh nọt ngồi ở chiếc ghế để cô giáo Triệu đánh giá.

Ừm, vợ Giang Viễn, cái xưng hô như này cũng không tệ, làm cho cô cảm giác giống như vừa có một mối liên hệ thân thiết giữa người với người, nhờ vậy mà cũng xem nhẹ mấy phần bất mãn của cô giáo Triệu.“À.” Không ngờ tới cô sẽ bình tình thừa nhận như vậy.

Cô giáo Triệu nhìn cô càng cảm thấy quái dị, chuyện náo động mà cô gái này làm vào đêm tân hôn bà cũng đã nghe phong phanh, người không đáng tin cậy như này có thể tin được sao? “Có điều, Tôi cảm thấy vẫn nên để Uyển Tĩnh với Gia Minh…”“Cảm ơn cô giáo Triệu hôm nay đặc biệt chạy tới nhắc chị của con đi học.” Thẩm Trạch Lâm vội ngắt lời nói: “Cuối ngày chủ nhật nhà con sẽ đưa chị gái đi học.

Còn về Uyển Tĩnh và Gia Minh, đến khi đó đành phải làm phiền cô tạm thời chăm sóc.”Chỉ nói là tạm thời chăm sóc, hoàn toàn không nói là chờ sau khi chị gái đi học sẽ đem Uyển Tĩnh và Gia Minh sang đó ở nhờ.Nhóc em này quả là một người lanh lẹ, làm việc gọn gàng sạch sẽ!Kim Nguyệt Bảo thấy thế vừa lòng chớp chớp mắt mà nhìn Thẩm Trạch Lâm, lập tức thấy cậu bé ngượng ngùng đỏ mặt.“Hương Vân, con thấy thế nào?” Cô giáo Triệu vẫn không yên tâm như cũ, chỉ là chuyện nhà của người khác, bà cũng không tiện xen vào.

Chỉ có thể dùng ngữ khí dò hỏi để hỏi Thẩm Hương Vân.“Cô giáo Triệu, vậy thì nghe theo Trạch Lâm đi, cuối ngày con sẽ dọn lên trường học.” Thẩm Hương Vân nhẩm trong lòng ra quyết định, hơn nữa trong lòng hiện lên một câu: Con tin tưởng chị hai!“Được rồi, nếu đã vậy, cô cũng không khuyên các con nữa.

Chỉ là sau này nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, nhất định phải nhớ rõ báo sớm cho cô biết.” Cô giáo Triệu cũng không tiện khuyên răn, chỉ đành phải từ bỏ.“Hương Vân, em ở nhà đi, để chị đi tiễn Cô giáo Triệu.”Kim Nguyệt Bảo dẫn Triệu Lan Phương ra cửa, thuận tay lấy một ít cá viên từ cái sọt ở ngoài cửa, “Cô giáo Triệu, cho dù là như thế nào, tấm lòng này của cô chính là một sự trợ giúp lớn cho gia đình chúng con, mấy thứ này là con tự tay làm ra, nếu cô không chê thì đem về nhà nếm thử nhé, trực tiếp nấu canh hoặc làm đồ hấp ăn hay xào đều được hết.”Cũng không phải là để nịnh hót hay chứng minh cái gì hết, đây là trân trọng tấm lòng người ta chịu đưa than ngày tuyết*, cá viên này đáng để tặng.*chịu đưa than ngày tuyết: giúp đỡ lúc khó khăn hoạn nạn.Triệu Lan Phương nghe vậy, biểu cảm cổ quái nhìn Kim Nguyệt Bảo, liếc mắt một cái, cũng không đưa đẩy, thành thật nói: “Được rồi, thế thì cô nhận lấy vậy, hôm nay nhìn con thấy cũng không phải dạng người không đoàn hoàng, nếu đã gả đến đây, vậy thì hãy sống cho thật tốt.

Giang Viễn là người có tương lai, chớ nghe lời gièm pha của tiểu nhân, làm phí thời gian của bản thân mình.”Kim Nguyệt Bảo lập tức dở khóc dở cười, “Vâng thưa cô, con nhớ rồi ạ.”Nghe được lời khẳng định, Triệu Lan Phương liền bước vào trong màn đêm về nhà, đối với cá viên trong lồng ngực cũng không để ý mấy.

Chỉ nghĩ hiện giờ cuộc sống ngày một tốt hơn, mấy đứa nhỏ hay thèm ăn, nghĩ ra chút đồ chay ăn vặt này nọ cũng có.

Chỉ là không ngờ rằng thứ này ấy vậy mà dùng thịt làm ra, hơn nữa còn ngon vô cùng.Đưa tiễn xong, Kim Nguyệt Bảo lập tức về tới trong nhà, hai đứa nhỏ đã mơ màng sắp ngủ, thấy cô lại đây, Thẩm Gia Minh lập tức chạy tới: “Thím hai, con muốn được ngủ cùng thím.” Thân hình nho nhỏ như một viên đạn pháo phi lại chỗ cô.“Được thôi!” Kim Nguyệt Bảo đau lòng, vuốt vư gương mặt gầy gầy của cậu bé, lại hỏi, “Uyển Tĩnh đâu? Muốn ngủ cùng thím không?”.Cô gái nhỏ nghe vậy, rụt rè mím môi: “Muốn!”“Được thôi, vậy chúng ta cùng đi rửa chân, rồi đi ngủ!”Xoa nhẹ gò má mượt như bánh qua chèo của cháu gái, Kim Nguyệt Bảo thỏa mãn cười.“Chị dâu, nếu không được thì để em.”Từ sau khi chị dâu cả nhà họ Thẩm bỏ đi, hai đứa nhỏ lúc nào cũng ngủ cùng Thẩm Hương Vân.

Ban đầu đêm nào cũng khóc lóc đòi mẹ, sau đó nhận ra có khóc mẹ cũng không về, cũng liền thôi..