Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Chương 50: 50 Ly Hôn Đi 7

Giang Kiến Hải tức muốn nổ tung, nếu cùng cô đứng ở chỗ này cãi nhau, thì làm mất thể diện của người đàn ông, nhưng nếu không tranh luận với cô, thì khí trong hai lá phổi của anh ta sắp phồng thành bóng bay rồi.Kiếp trước sao lại không phát hiện tính khí của cô nóng nảy như vậy, cãi giỏi như vậy nhỉ.

Nếu kiếp trước cô cũng có cái dáng vẻ này, nói một câu cãi lại một câu, anh ta đã sớm đá cô ra khỏi nhà họ Giang rồi, tuyệt đối không thể nào nuôi cô cả một đời, để cô sống một đời an nhàn rồi.

Bây giờ phát hiện ra cũng không tính là muộn, ly hôn vừa đúng lúc, để cô cút đi.Giang Kiến Hải nhanh chóng kìm lại sự tức giận, giơ tay giành lấy đơn ly hôn trong tay Ninh Hương, không nhìn cô mà nói: “Đại đội Cam Hà thì cô không cần đi nữa, tôi tự mình đến đại đội xin dấu, ngày mai 9 giờ gặp nhau ở công xã.”Nói xong cũng không đợi Ninh Hương phản ứng, một mặt tức giận cầm đơn ly hôn rời đi.Ninh Hương đứng tại chỗ nhìn bóng lưng anh ta một cái, trong lòng nghĩ vừa hay cô hận không thể tránh xa anh ta ra.

Nếu như có thể một mình đến công xã ly hôn, cô đã không giục anh ta về, cả đời này cô không muốn nhìn thấy anh ta một lần nào nữa.Cô nhìn bóng lưng của anh ta trợn mắt một cái cũng quay lưng trở về nơi tạm trú của mình.Ninh Hương với Giang Kiến Hải cãi nhau một trận xong, nhà người khác gần như cũng đã ăn xong cơm trưa.

Cô một mình quay lại phòng nhân giống lấy gạo ra đun nước nấu cơm, vừa nghĩ đến ngày mai là có thể chính thức làm thủ tục ly hôn thì trong lòng cô đã cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.Mà nhẹ nhõm thì nhẹ nhõm, khi cô nhóm bếp vẫn hơi thất thần nghĩ đến hành vi và việc làm của Giang Kiến Hải một lúc.Đời trước bọn họ là vợ chồng một đời, đã quá quen thuộc hiểu rõ nhau, cô rã ràng có thể cảm nhận được, thái độ mà Giang Kiến Hải đối với cô không phù hợp với khoảng thời điểm này.Bọn họ nói chuyện tranh cãi nhau, dáng vẻ vô cùng mất kiên nhẫn với cô toàn bộ là dáng vẻ mà rất lâu sau này mới có.

Nếu cô không đoán sai, Giang Kiến Hải sợ rằng cũng giống như cô, cũng là trọng sinh quay về.Nếu là Giang Kiến Hải 29 tuổi, anh ta sẽ không thể hiện sự mất kiên nhẫn với cô rõ ràng như vậy, anh ta sẽ không che dấu mà khinh thường cô như vậy.

Khi hai người còn chưa hoàn toàn quen thuộc nhau, dù nói thế nào đi nữa cũng phải có một chút khách sáo giả tạo.Nhưng dù Giang Kiến Hải có trọng sinh hay không, quyết tâm muốn ly hôn cùng anh ta của Ninh Hương không hề có bất cứ thay đổi nào.

Nếu như anh ta thật sự là trọng sinh quay về, Ninh Hương càng có lý do chán ghét anh ta và và càng có lý do để chán ghét hơn.Nếu như nói anh ta không phải trùng sinh thì những ký ức sau đó làm cô buồn nôn của đời trước, có thể nói là không có liên quan gì đến anh ta đời này, dù sao tất cả cũng chưa xảy ra.

Nhưng nếu là trùng sinh, vậy thì chính là vết đen lau không sạch trên người anh ta.Thời gian có thể quay lại, nhưng những chuyện đã xảy ra vẫn mãi lưu lại trong ký ức.* * *Vì có con trai làm xưởng trưởng quay về, Lý Quế Mai cả ngày luôn tinh thần dồi dào, sắc mặt hồng hào hơn bình thường gấp trăm lần, vào buổi sáng sau khi Giang Kiến Hải đến đại đội Điềm Thủy bà ta liền chống đỡ cái eo đã còng xuống của mình chống gậy đi ra ngoài.Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là cùng mấy bà già trạc tuổi trong đại đội nói chuyện nhà cửa, đến buổi trưa thì về nhà nấu cơm ăn cơm, buổi chiều vẫn lại ra ngoài trò chuyện với nhau.

Mấy chuyện ngồi lê đôi mách này nói không bao giờ hết.Mà vì hôm nay là Tết Trung Thu 15 tháng 8 thì không khỏi nói đến chuyện ăn uống.Ngày lễ tết của Trung Quốc đều không tách rời khỏi đồ ăn, thời đại này Quốc gia nghèo, đặc biệt là cuộc sống bần nông không dễ dàng, không phải mỗi lần lễ tết đều có thịt ăn, nhưng hai cái tết đoàn viên của cả năm một là Trung Thu, một là năm mới khẳng định sẽ có miếng thịt để ăn, chỉ là nhiều hay ít.Lú Quế Mai đặc biệt thích chủ đề này, nhờ con trai bà ta có giỏi giang, trong nhà trước giờ không lo ăn mặc, đủ để cho người khác ngưỡng mộ.

Vậy nên khi mấy bà lão khác hỏi bà ta mua gì nhiều, bà ta không thèm giấu giếm tươi cười đầy mặt lộ ra hàm răng vàng nói: “Tôi thì không sao, nhưng Kiến Hải quay về rồi, nhất định phải ăn chút đồ ngon mới được.”Tiếp đó bà ta nói như đếm châu báu trong nhà: “Tôi mua một con cá sạo, chuẩn bị cho  vào nồi hấp.

Lại làm thêm xôi hoa quế, A Ngạn với A Nguyên thích ăn cái này nhất.

Sau đó lại làm thêm khâu nhục, bên dưới cho thêm súp lơ khô, ăn vào thơm vô cùng.

Tôi còn mua hai con cua lớn, cua lông ở hồ Dương Trừng, mọi người đều biết đều biết mà, ai ôi, làm thịt cua viên thật sự là thơm hết nức… …”.