Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Bưu Hãn

Chương 32: Náo Loạn

Khương Lâm đi xung quanh để nhìn, phát hiện có một cái lu bị thủng ở chân tường, bên trong căn bản không có lương thực tử tế.

Lúc bọn họ bị Trình Như Hải đuổi ra, bản thân liền không có bao nhiêu lương thực, nguyên chủ lại đem tiểu mạch, bắp đều cầm đi đổi phiếu gạo, lúc này bên trong chỉ còn lại có chút rau dưa phơi khô.

Những củ khoai lang khô được phơi vào mùa thu của năm ngoái, lúc này đã sinh ra mấy đốm mốc.Diêm Nhuận Chi sợ cô ghét bỏ, lập tức nói: “Để mẹ đi hỏi nhà bác cả của con, mượn chút mì về cho con cùng hai đứa trẻ ăn.”Khương Lâm một phen giữ chặt bà, môi nhấp nhấp: “Không, phiếu gạo con đã mang về, để con đi đại đội đổi.”Cô đang muốn tìm cái chậu sành sạch sẽ cầm đi đổi lương thực, liền thấy Lưu Hồng Hoa mang theo hai thanh niên choai choai hùng hổ mà xông tới, một bên kêu gào: “Con đàn bà xấu xa, có ngon thì cô đừng chạy!”Diêm Nhuận Chi sợ tới mức sắc mặt thay đổi, lập tức đẩy Khương Lâm: “Mẹ Bảo Nhi, con mau mang theo hai đứa trẻ trốn đi, để mẹ chống đỡ bọn họ.”Khương Lâm hướng Đại Bảo nói: “Mang em trai đi đại đội bộ.” Cô lại đem Diêm Nhuận Chi lôi kéo: “Đi thôi, hôm nay chúng ta cùng bọn họ tính sổ thật tốt, đem những cái nên lấy đòi về hết!”Chỗ này cũng không có đồ gì tốt cần giữ lại, đập bể hết chén nồi tiện thể khiến Lưu Hồng Hoa gặp chút hoạ, nếu chị ta đã quay đầu lại, thì cô sẽ đáp trả gấp mười lần rồi tiễn về.Diêm Nhuận Chi còn không buông bỏ được: “Đây đều là dụng cụ ngày thường của chúng ta….”“Bỏ đi.

Mấy cái đồ dụng cụ rách nát này có gì hiếm? Hắn ta đã đuổi chúng ta đi, sao có thể để cho bọn họ tiện lợi được?” Sức Khương Lâm khá lớn, kéo Diêm Nhuận Chi rời đi.Bên ngoài Đại Bảo đã kéo Tiểu Bảo chạy nhanh như chớp đến đại đội.Nghe âm thanh lách cách bên ngoài hành lang vang đến, Khương Lâm cũng mặc kệ, lập tức mang Diêm Nhuận Chi đi thẳng đến đại đội để cáo trạng.Lúc này, mặt trời đã dần buông xuống, nhuộm đỏ rực cả bầu trời phía Tây, ve sầu từ lá cây bò ra, thoả sức kêu âm ĩ.Chỗ của đại đội bây giờ vốn là khuôn viên lớn của nhà họ Trình trước đây.

Lúc này cửa đã mở rộng, trong sân trồng một cây ngô đồng lớn, trên cành còn treo một chiếc chuông đồng cổ, nhiều năm rồi, đại đội đều dùng chiếc chuông này để thông báo hội họp và làm việc.Khương Lâm chạy đến nơi liền liên tục gõ vào chuông.Diêm Nhuận Chi giật mình, Trình Đại Bảo thì tròn mắt nhìn, còn Tiểu Bảo vỗ vỗ tay rướn người reo hò.“Có chuyện gì?” Một người trực ban trong đại đội chạy ra hỏi, vừa nhìn thấy Khương Lâm thì anh sửng sốt: “Thanh niên trí thức Khương, không phải cô xin phép nghỉ về thành phố thăm người thân sao?”Khương Lâm phớt lờ anh ta rồi tiếp tục rung chuông, cho đến khi một số cán bộ đại đội đến hỏi thì cô mới dừng lại.Thư ký đại đội là Trình Phúc Quân, đại đội trưởng Trình Phúc Liên, chủ nhiệm hội phụ nữ Trình Ngọc Liên, chủ nhiệm trị an Vương Cương, rất nhanh sau đó một số các đội trưởng sản xuất cũng chạy ra.“Con bà nó, cô rung chuông nhiều vậy làm gì?” Trình Như Hải phát hoả nhìn cô.Lúc đầu thằng ranh Đại Bảo kia gây rối còn chưa đủ, cô ta còn dám ra tay đánh vợ hắn, bây giờ lại chạy tới đây kiếm chuyện, đúng là thiếu đòn mà.Khương Lâm hừ nhẹ, giọng điệu châm chọc nói: “Tôi gõ chuông báo tử cho anh, để cho anh thanh tịnh lại đấy.”Nét mặt Trình Như Hải đanh thép lại rồi gân cổ mắng: “Cái người phụ nữ độc ác này, thiếu đòn đúng không!” Vừa dứt lời hắn liền dơ bàn tay tát thẳng vào mặt Khương Lâm.Khương Lâm cũng chẳng ngu ngốc mà để im cho hắn đánh, cô nhanh nhẹn tránh ra phía sau nhóm cán bộ: “Thư ký, ở đây có cán bộ ức hiếp dân lành này.”Trình Phúc Quân được lão thư ký Thương Vĩ Nghiệp trước đây đề cử lên, anh vẫn luôn ghi nhớ ông nhiều lần nhắc anh chiếu cố gia đình Trình Như Sơn một chút.Chỉ là lần này Trình Như Hải dựa vào quan hệ xã hội đã lên chức tổ trưởng đội sản xuất, mà Diêm Nhuận Chi đã quen bị Trình Như Hải chỉ trích, xem thường, luôn chấp nhận không dám phản kháng.

Còn Khương Lâm lại lên kế hoạch trở về thành phố, nên căn bản không ai đi đến trụ sở để đòi công lý.

Nếu không có ai hỏi, bọn họ cũng không thể can dự vào việc nhà của Trình Như Hải.Đôi khi bước đi khó nhất chính là xé rách mặt với tên kia.Bây giờ Trình Như Hải này lại dám đánh người ngay trước mặt anh,Trình Phúc Quân liếc nhìn Trình Như Hải một cái rồi nói: “Có chuyện thì nói chuyện đàng hoàng.”.