Thập Niên 70 - Xuyên Thành Nữ Phụ Bị Từ Hôn

Chương 14: 14 Cố Phán Bị Hố

Giang Tuấn Hiền nhìn Thủy Đào rời đi không chút lưu luyến, trong mắt hiện lên chút bi thương, anh ta không hiểu vì cái gì Thủy Đào ngay cả một cơ hội giải thích đều không muốn cho chính mình.

Thủy Đào chân trước vừa về đến nhà, sau lưng người trong nhà đều đi theo trở lại.

Khúc Anh biết Thủy Đào cả ngày đều làm việc cùng Cố Phán, đặc biệt bát quái tiến lên, hỏi cô xem hai người có xung đột hay không.

Thủy Đào nhướng mày: “Chị nghĩ em là loại người thích đi kiếm chuyện sao?”Khúc Anh cười nói: “Em không kiếm chuyện, không đại biểu thanh niên trí thức người ta cũng không kiếm chuyện, trước kia chị có làm việc cùng cô ta vài lần, ai, tính chị nóng nảy, thật sự không nhịn được muốn mắng người.

”Điểm này Thủy Đào đúng là rất tán đồng, hôm nay nếu không phải Giang Tuấn Hiền tới đúng lúc, chỉ sợ là cô phải về nhà với một bụng tức.

Khúc Anh vừa nói như vậy, Thủy Đào cũng tự nhiên mà oán giận hai câu.

Tả Lệ Bình đi ngang qua nghe thấy được, thập phần bất mãn mắng: “Người thành phố đúng là thích làm bộ làm tịch, ba mấy đứa đều đã khuyên cô ta vài lần, mỗi lần còn chưa nói được hai câu, người đã bắt đầu khóc thút thít, theo mẹ thấy, nên để Giang Tuấn Hiền đem cô ta cưới về nhà cung phụng, đỡ khiến người khác nhìn thấy mà phiền lòng.

”Suy nghĩ của Tả Lệ Bình cùng Thủy Đào đều giống nhau, bà cũng ước gì Giang Tuấn Hiền cùng Cố Phán ở bên nhau, hai người này bà đều không ưa gì.

Tiểu yêu tinh Cố Phán cả ngày đều ra vẻ nhu nhu nhược nhược, đem hồn nam nhân đều câu mất, còn làm hại Thủy Đào nhà bà cùng Giang Tuấn Hiền hủy hôn.

Để tiểu tiện nhân này gả vào nhà họ Giang, cho lão chủ chứa Giang lão thái thái lăn lộn một phen, hai người tra tấn lẫn nhau, đem Giang gia nháo đến gà chó không yên mới tốt.

Nếu không phải cố kỵ Thủy Hoành Sinh đang đảm nhiệm làm đại đội trưởng, không muốn ông khó xử, bà nhất định cho cô thanh niên trí thức này nếm thử một chút sự lợi hại của bà.

Thủy Đào đúng là rất mong Giang Tuấn Hiền nhanh đem Cố Phán cưới về nhà, nhưng nhìn tiến triển của hai người họ bây giờ thì chắc là không có khả năng rồi.

Thủy Đào biết ba mình trong khoảng thời gian này đều vì mấy thanh niên trí thức từ thành phố xuống sầu thối ruột.

Những nữ thanh niên trí thức như Cố Phán , đánh không được, mắng không xong, còn không có biện pháp khuyên bảo.

Rốt cuộc cô ta cũng rất nghiêm túc làm việc, tuy là chẳng có tác dụng gì, nhưng thái độ làm việc đoan chính, ba cô không có lý do gì để khiển trách.

Thủy Đào cảm thấy cứ như vậy mãi cũng không được, mấy đồng chí nam tuy rằng sẽ không quá mức khó xử Cố Phán, nhưng những nữ đồng chí trong đội thì lại khác, thấy Cố Phán vừa nhu nhược vừa kéo chân sau, mấy nữ đồng chí tác phong cần mẫn mạnh mẽ hận không thể một ngụm nước bọt nhấn chìm cô ta, lâu dần khẳng định sẽ xảy ra vấn đề, đến lúc đó người lâm vào khó xử vẫn là ba mình.

Cố Phán thân là nữ chính, sao có thể bị người khác xem thường?Thủy Đào quyết định sẽ cố mà trợ giúp cô ta một chút, người không làm được việc như Cố Phán cũng sẽ có lúc làm người khác bất ngờ.

Cô ta có ánh sáng nữ chủ, ở thời điểm bị tất cả mọi người xem thường, liền có thể đứng ra hung hăng vả mặt mấy tiểu pháo hôi bọn họ.

Sau cơn mưa trời lại rạng, hôm sau Thủy Đào vẫn cùng Cố Phán làm việc cùng nhau, cầm cái chổi đem nước còn đọng lại ở sân phơi quét đi, ánh nắng chói chang rất nhanh làm sân phơi khô ráo.

“Cố thanh niên trí thức, động tác của cô có thể nhanh chút được không, cô sẽ không nghĩ là hôm nay Giang Tuấn Hiền lại qua làm giúp cô đi, vậy thì khiến cô phải thất vọng rồi, hôm nay việc dưới ruộng nhiều, anh ta còn chưa lo xong việc của mình đâu, cô cũng đừng trông cậy vào nữa.

"Cố Phán không cao hứng nói: “Ai bảo là tôi muốn chờ anh Tuấn Hiền tới làm hộ? Tôi chính mình cũng có thể làm được.

”“Cô được, cô thật đúng là quá được rồi, làm việc so với mấy đứa nhóc mười mấy tuổi đầu trong đội không sai biệt lắm.

”Cố Phán bĩu môi trừng mắt, hôm nay Thủy Đào đặc biệt nhằm vào mình như vậy, khẳng định là do ngày hôm qua Giang Tuấn Hiền giúp mình làm việc khiến Thủy Đào không thoải mái, nhưng đấy không phải là do chính Thủy Đào chủ động mở miệng bảo Giang Tuấn Hiền hỗ trợ sao? Thủy Đào này thật đúng là lòng dạ hẹp hòi.

“Tôi lại không giống cô, lớn lên ở nông thôn từ nhỏ, làm việc nhà nông như hạ bút thành văn, động tác của tôi không bằng cô không phải là thực bình thường sao.

”Nghe Cố Phán biện bạch, Thủy Đào gật gật đầu nói: “Cô nói cũng không sai, kỳ thật trước kia tôi làm việc nhà nông cũng giống cô vậy, hoàn toàn không có bất luận kỹ xảo gì, sau đó mẹ tôi để tôi theo học thím Thúy Hoa một thời gian, làm việc liền tiến bộ vượt bậc, làm người trong thôn cũng không dám tin tưởng đó là tôi nữa.

”Cố Phán không tin: “Cô nói thật chứ, còn có chuyện thần kỳ như vậy à?”Thủy Đào không lắm để ý nói: “Không tin cô cứ đi hỏi thăm mà xem, nữ đồng chí làm việc lợi hại nhất đội sản xuất này chính là thím Thúy Hoa đó, rất nhiều người làm việc không được thành thạo đều đi theo thím ấy học.

”Nói xong lại mặt lộ vẻ khinh thường nhìn Cố Phán vài lần: “Mà thôi, cô hỏi thăm cũng vô dụng, nếu mà để cô đi theo thím Thúy Hoa làm việc , chỉ sợ một đời anh danh của thím ấy đều bị hủy trong tay cô mất.

”Cố Phán nổi giận đùng đùng: “Cô đừng có mà xem thường khác.

”Thủy Đào nhún vai: “Không phải là tôi xem thường cô, nhưng những ai có mắt đều có thể nhìn ra là cô không biết làm việc.

”Cố Phán cắn chặt răng, giận dữ, xưa nay cô ta ghét nhất là bị người khinh thường, đặc biệt vẫn là người luôn đối đầu với cô ta như Thủy Đào, hừ, còn không phải là làm việc sao, ai mà không biết chứ.

Vứt cái ky trong tay xuống, ngẩng cao đầu rời đi.

Vừa đi vệ sinh về, Triệu Nguyệt nhìn bóng dáng Cố Phán có chút không thể hiểu được: “Cô ấy sao vậy?”Thủy Đào vô tội chớp mắt: “Tôi cũng không biết nha.

”Triệu Nguyệt cắt một tiếng, không nói thì thôi, cô mới không hiếm lạ, Cố Phán nếu dám lười biếng, thì cô cũng dám đi tìm đại đội trưởng cáo trạng.

Bất quá, rất nhanh Cố Phán lại về rồi, khác hẳn lúc đi ra mặt đầy lửa giận, giờ về gương mặt lại mang theo tươi cười cùng đắc ý.

Đi ngang qua, ở bên tai Thủy Đào thấp giọng nói: “Cô cứ chờ mà xem.

”Thủy Đào cười híp mắt: “Vậy tôi rửa mắt mong chờ!”.