Thập Niên 70 - Xuyên Thành Nữ Phụ Bị Từ Hôn

Chương 40: 40 Khẩu Thị Tâm Phi

Đến buổi chiều, Giang Ngọc Sơn người đang ốm đau trên giường, lại tung tăng nhảy nhót đi tới chuồng heo.

Thủy Đào nhìn sắc mặt cùng môi anh có chút trắng bệch, hơi hơi nhíu mày: “Sao chú không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi đã?”Giang Ngọc Sơn nhìn thoáng qua Tả Lệ Bình nhỏ giọng nói: “Chúng ta đã có mười sáu tiếng đồng hồ không gặp mặt, mười sáu tiếng đồng hồ này, mỗi phút mỗi giây anh đều cảm thấy sống một ngày bằng một năm, muốn đi gặp em ngay.

”Thủy Đào bị anh nói trắng ra như vậy, cả kinh không biết nói cái gì mới tốt, trên mặt đỏ ửng lên, trừng mắt nói: “Chú có bệnh đúng không?”Giang Ngọc Sơn gật đầu: “Chỉ là bị sốt, vấn đề không lớn, nhưng nếu là không thấy được em, anh sẽ thật sự bị bệnh.

”Thủy Đào quả thực không biết nói cái gì, trước kia như thế nào không phát hiện, người này lại phiền như vậy, thật là chán ghét muốn chết.

Thủy Đào quay người đi không muốn để ý đến, lúc này Giang Ngọc Sơn mới nặng nề ho khan vài tiếng, ngay cả Tả Lệ Bình đang đứng trong chuồng heo cũng ngẩng đầu nhìn anh một cái.

“Bệnh thành như vậy, sao cậu còn tới làm gì, cho rằng chuồng heo này không có cậu là không hoạt động được à?”Giang Ngọc Sơn cười cười với Tả Lệ Bình: “Không phải là cháu sợ hai người lo liệu không hết việc, muốn giúp hai người chia sẻ một chút hay sao?”Tả Lệ Bình bĩu môi: “Ai hiếm lạ chứ.

”Giang Ngọc Sơn vẫn tươi cười: “Cháu, là cháu hiếm lạ.

”Tả Lệ Bình thấy cậu ta đều không thèm để ý thân thể của mình, cũng lười quản, tiếp tục bận việc đang dang dở trong tay.

Giang Ngọc Sơn đưa mắt ra hiệu với Thủy Đào, làm cô đi theo mình, tránh đi tầm mắt của Tả Lệ Bình.

Thủy Đào chần chờ một lát, liền đi theo ra ngoài, vừa lúc cô cũng có chuyện muốn nói với Giang Ngọc Sơn.

Đi đến bên ngoài, Giang Ngọc Sơn lại ho khan vài tiếng.

Nhịn rồi lại nhịn, Thủy Đào vẫn là không nhịn được nói: “Ngày hôm qua thời điểm cháu rời đi không phải vẫn còn tốt sao, như thế nào lại bị rơi xuống sông vậy.

”“Tại trời tối quá, anh không chú ý.

”Nhắc tới việc này, Giang Ngọc Sơn lại cảm thấy mất mặt, đây không phải là vui quá hóa buồn sao, may mắn anh biết bơi lội, không thì đã hy sinh anh dũng ở đoạn sông kia rồi.

Thủy Đào đúng là không còn lời nào để nói với người này, sao lại không cẩn thận như vậy, nước sông chảy xiết thế, nếu mà không đi lên được thì phải làm sao chứ?Giang Ngọc Sơn không thèm để ý cười cười: “Đừng lo lắng, anh không có việc gì.

”Thủy Đào trừng hắn: “Ai quan tâm chứ, cháu là sợ chú xảy ra chuyện mà bị liên lụy.

”Giang Ngọc Sơn vội gật đầu: “Là là là, anh biết em là sợ do anh mà bị liên lụy.

”Giang Ngọc Sơn vẫn luôn cảm thấy Thủy Đào ôn nhu ngoan ngoãn, không nghĩ tới cô còn có thời điểm như vậy, cảm thấy thực mới mẻ, lại cảm thấy khá tốt.

“Em biết hai ta như bây giờ giống cái gì sao?”Vẻ mặt cười xấu xa, vừa thấy là biết không phải lời hay ho gì, Thủy Đào che hai tai lại không muốn nghe.

Giang Ngọc Sơn không biết xấu hổ tiếp tục nói: “Giống một đôi tiểu tình nhân đang giận dỗi.

”Thủy Đào càng tức giận, thật là chưa bao giờ gặp người da mặt dày như vậy, mệt cô trước kia còn cảm thấy người này không tồi.

Mắt thấy Thủy Đào thật muốn tức giận, Giang Ngọc Sơn nghiêm mặt nói: “Được rồi, không đùa nữa, anh thật sự có chuyện muốn nói với em.

”Thủy Đào cười lạnh: “Vừa vặn, cháu cũng có chuyện muốn nói với chú.

”Giang Ngọc Sơn vội nói: “Vậy em trước hết nghe anh nói xong đã.

”Thủy Đào không nói chuyện, cúi đầu cắn ngón tay.

Giang Ngọc Sơn nhìn nhìn, thở sâu, có chút thấp thỏm nói: “Tuy rằng anh cảm thấy mình đã ám chỉ rất rõ ràng, nhưng vẫn muốn nghiêm túc nói lại lần nữa, Thủy Đào, anh thích em, muốn cùng em thành đối tượng, hy vọng em không phải vì anh là chú ba của Giang Tuấn Hiền mà có hiểu lầm với anh.

Anh đẹp trai hơn nó, có tiền hơn nó, chung thủy hơn nó, cũng thích em hơn nó, nếu chúng ta ở bên nhau, em sẽ nhận ra được anh chỗ nào cũng đều tốt hơn Giang Tuấn Hiền.

”Không hổ là đồ tâm cơ lão nam nhân, đến lúc này cũng không quên dẫm Giang Tuấn Hiền mấy cái.

Thủy Đào mặt đỏ bừng, xấu hổ đến thiếu chút nữa vươn tay che miệng anh lại.

“Chú! ! chú câm miệng!”Anh là chú ba của Giang Tuấn Hiền, cô sao có thể thành đối tượng của anh được, đây không phải là làm rối loạn bối phận rồi sao?Hoa ngôn xảo ngữ, hạ bút thành văn, vừa thấy chính là tay già đời trong tình trường, không biết đã tai họa cho bao nhiêu cô gái rồi.

“Đánh chết cháu cũng sẽ không làm đối tượng của chú, chú hãy chết tâm đi.

” Thủy Đào bình phục lại tâm tình, hai tay chà xát gương mặt nóng bỏng của mình.

Đúng là quá vô tình.

Giang Ngọc Sơn xùy một tiếng: “Tuy rằng đã sớm đoán được kết quả sẽ là như này, nhưng nghe em nói như vậy, vẫn cảm thấy rất khó chịu.

”Thủy Đào cúi đầu, không nhìn anh.

Giang Ngọc Sơn truy vấn nói: “Vì cái gì?”Hai tay Thủy Đào không biết đặt đâu, cuộn chặt góc áo mình, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Bởi vì chán ghét chú, cháu không thích nhất chính là loại đàn ông miệng lưỡi trơn tru như chú, đầy miệng hoa ngôn xảo ngữ, không một câu nói thật, ghét nhất luôn.

”Giang Ngọc Sơn nhìn thang hảo cảm đã lên đến 30% kia, hơi hơi mỉm cười: “Anh hiểu!”Phụ nữ ấy à, thích nhất là khẩu thị tâm phi.

Muốn cưới được vợ, da mặt phải dầy chút, mặt mũi gì đó đều không quan trọng.

Lúc này chỉ vừa mới bắt đầu, anh một chút cũng không vội, không tin mình không theo đuổi được Thủy Đào.

“Chú không hiểu, cái gì cũng đều không hiểu.

”Giang Ngọc Sơn nếu mà thật sự hiểu, thì cũng sẽ không thích cô, hai người bọn họ sao có thể ở bên nhau được chứ?Thủy Đào trong lòng có điểm khổ sở không thể nói, hồi tưởng lại hai tháng cùng Giang Ngọc Sơn ở chung, cô cảm thấy thực vui vẻ, đàn ông giống như Giang Ngọc Sơn, chỉ cần anh nguyện ý, hẳn là không có ai sẽ không thích anh.

Chỉ là thân phận hai người thật sự quá xấu hổ, nếu mà ở bên nhau sẽ có áp lực rất lớn.

Mẹ cô nhất định sẽ không đồng ý cho hai người bọn họ bên nhau, bài trừ cái nhìn đối với Giang Ngọc Sơn, sau khi trải qua chuyện hủy hôn, cô phi thường không thích Giang gia, đời này cũng sẽ không gả đến nhà họ Giang.

Có người mẹ chồng như Giang lão thái thái, Thủy Đào có thể tưởng tượng ra tương lai của mình sẽ là cái dạng gì.

Với tính tình không chịu thiệt của cô, nếu cùng Giang lão thái thái kết oán, Giang Ngọc Sơn sẽ ở bên cô, cùng cô chống lại Giang lão thái thái sao?Thủy Đào lắc đầu, ngay cả Giang Ngọc Sơn có che chở cho, cô vẫn là không muốn gả qua.

Từ chuyện của Giang Tuấn Hiền cùng Cố Phán là có thể nhìn ra, cô là người dứt khoát lưu loát, chán ghét phiền toái.

Cùng Giang Ngọc Sơn ở bên nhau, không chỉ có phải đối mặt với Giang lão thái thái, còn phải đối mặt cùng Giang Tuấn Hiền, phiền chết đi được.

Giang Ngọc Sơn nhìn trên mặt Thủy Đào hiện ra nhàn nhạt ưu sầu, bỗng chốc cảm thấy đau lòng, anh đoán không ra Thủy Đào rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

Hai người lẳng lặng đứng trong chốc lát, Giang Ngọc Sơn lấy một viên kẹo từ trong túi ra, bỏ vào trong tay Thủy Đào: “Đừng cảm thấy khó xử, hiện tại không thích anh cũng không vấn đề gì, nhưng anh sẽ không từ bỏ.

Em không vui, anh cũng thấy không vui, em nhất định phải vui vẻ một chút, biết em không muốn nhìn thấy, anh lập tức sẽ đi ngay.

”Giang Ngọc Sơn nói được thì làm được, Thủy Đào cầm kẹo, nhìn chằm chằm bóng dáng anh hồi lâu.

Người nọ hình như cảm thấy gì, xoay người lại vừa vặn đối mắt cùng Thủy Đào, gương mặt tái nhợt cười lên, một cánh tay để sau lưng, một cái tay khác hướng về phía Thủy Đào vẫy vẫy.

Thủy Đào cúi đầu, xoay người quay vào khu chuồng heo.

“Sao lại đi lâu như vậy, tiểu lưu manh tìm con nói gì thế?” Nói xong, Tả Lệ Bình ngẩng đầu, vừa nhìn liền thấy được Thủy Đào hơi hơi đỏ hai mắt, “Làm sao vậy, tiểu lưu manh khi dễ con à.

”Tả Lệ Bình cầm dao phay, tức giận nói: “Con chờ đấy, để mẹ đi cho nó một trận.

”Thủy Đào giữ chặt tay bà, lắc lắc đầu: “Không có, chỉ là trong mắt bị hạt cát bay vào thôi ạ.

”Tả Lệ Bình nhìn chằm chằm trong chốc lát, ngay sau đó duỗi tay dí dí trán của Thủy Đào: “Con nha! ! Lần sau phải chú ý một chút!.

.

”Nói xong, bà lại thở dài lắc đầu, cũng không biết đang phiền muộn cái gì.

.