[Thập Niên 80] Thời Niên Thiếu Của Yến Yến

Chương 42: Hai Trăm Sáu Mươi Sáu (1)

Có lẽ sự mất kiểm soát của anh chỉ dành cho một người, trong một khoảng thời gian. Tình cảm sâu nặng bị giày vò, đầy rẫy những vết thương đã khiến từ đó, đôi mắt dựng lên một lớp phòng ngự vững chắc.

Chung Oánh cảm thấy tiếc nuối. Cô không biết liệu có còn cơ hội chứng kiến khoảnh khắc Yến Vũ mất kiểm soát hay không. Nếu loại bỏ tất cả chướng ngại vật, chiếm cứ tâm hồn lẫn thể xác của anh suôn sẻ theo đúng kế hoạch, chẳng phải chuyện tình cảm sâu nặng bị giày vò đầy những vết thương sẽ không còn tồn tại hay sao?

Vì khối tài sản kếch xù trong tương lai, cô không dám hành hạ Yến Vũ, nhưng lại chẳng thể đè nén nổi sự tò mò trong thâm tâm. Một người vững vàng tựa núi Thái Sơn là thế sẽ ra sao khi mất kiểm soát, sẽ ra sao khi đau đớn lòng, sẽ ra sao khi tinh thần suy sụp và sẽ ra sao khi tức giận điên cuồng?

Ôi! Gã yêu râu xanh trên xe buýt quá thiếu nghị lực, mới giằng co một lúc đã chùn bước, cứng đầu cứng cổ nhây thêm chút nữa có phải là cô được thưởng thức màn ra tay của Yến Vũ rồi không? Thứ vô tích sự!

Tình cờ gặp gỡ trên xe buýt chỉ một lần, không có lần thứ hai. Thời gian khối mười và mười một tan học không giống nhau, anh em nhà họ Yến đều ở lại trường. Nếu hôm đó không do Yến Vũ về nhà lấy đồ thì hai người đã chẳng chạm mặt.

Thỉnh thoảng Chung Oánh vẫn lên chuyến xe cuối cùng, vẫn ngủ một mạch đến tận nhà. Cô đã quên bẵng mất gã yêu râu xanh trông như thế nào, tinh thần cảnh giác cũng chẳng nâng cao được là bao.

Đương nhiên có người bảo vệ là tốt, nhưng cô đâu phải cô bé gặp chuyện là hốt hoảng không dám lên tiếng. Ai dám đụng tới một đầu ngón tay cô xem, cô sẽ cho kẻ đó biết vì sao hoa lại đỏ như vậy.

Kết thúc kỳ thi học kỳ cuối tháng là được nghỉ đông, lúc này không có họp phụ huynh, phải tự đến trường lấy bảng điểm. Khoảng thời gian một tuần ở giữa, rất nhiều học sinh thấp thỏm không yên, sợ kết quả thi kém thì mất Tết.

Chỉ có mình Chung Oánh là tâm bất biến giữa đời vạn biến, ngày ngày ngủ nướng đến lúc mặt trời lên tít ngọn tre, thức dậy tập một bài yoga trước, rồi vẽ mấy bài tập nghỉ đông, chuyện phiếm vài câu với Lý Chu Kiều đã hoạt bát trở lại, vẫn từ chối lời đề nghị đội gió tuyết ra ngoài chơi như mọi bận, dành phần lớn thời gian tự chế mặt nạ dưỡng da. Ngày ngày cứ thế trôi qua.

Một ngày trước khi lấy bảng điểm, Yến Thần cùng Lý Chu Kiều đến tìm cô, đứng dưới cửa sổ phía sau thì thầm một lúc rất lâu.

Chung Oánh nghe thấy tiếng họ, không lên tiếng gọi cô thì cô cũng phớt lờ, tiếp tục làm bài về nhà.

Đến khi tiếng gõ kính vang lên, Chung Oánh mở cửa sổ, thấy một người thì mặt buồn rười rượi, một người thì tươi cười hớn hở, mở đầu câu chuyện không lấy gì làm bất ngờ: “Phố Tân Hoa đang diễn xiếc khỉ đấy, cùng đi xem nhé?”

“Không đi.”

Lý Chu Kiều cười hí hửng: “Xem ra cậu cũng biết sẽ không thoát được một trận mắng xối xả, tâm trạng không tốt, không muốn đi chơi hả?”

Chung Oánh băn khoăn, từ chối cậu ta không biết đã bao lần rồi, liên quan gì đến tâm trạng không tốt đâu?

“Tâm trạng của mình tốt lắm, chỉ không muốn ra ngoài thôi. Còn nữa, không thoát được một trận mắng xối xả là sao?”

Yến Thần nhìn cô mặt buồn thiu: “Oánh Oánh, mình ghé qua trường, có bảng điểm rồi. Cậu có biết cậu thi được bao nhiêu điểm không?”

“Bao nhiêu?”

“Năm trăm linh chín.”

Nghe thấy số điểm này, Chung Oánh ngẩn ra một lúc, thấp hơn cả dự đoán của cô, nhưng cũng không thấp hơn là bao, khoảng hai mươi điểm.

“Các môn tự nhiên của cậu cộng lại được bốn trăm sáu mươi mốt, cả năm xếp thứ hai trăm sáu mươi sáu. Chủ nhiệm lớp cậu nói là cậu bị ba môn không đạt yêu cầu, chính trị chỉ được ba mươi tư điểm, ba mươi tư điểm thôi đấy! Mình nhớ là giữa kỳ cậu thi môn chính trị khá tốt mà.”