[Thập Niên 80] Thời Niên Thiếu Của Yến Yến

Chương 44: Hai Trăm Sáu Mươi Sáu (3)

Ban đầu định đến học kỳ hai năm lớp mười một sẽ bắt đầu tăng tốc, nhưng vừa rồi, cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, tháng chín năm sau Yến Vũ sẽ rời khỏi Chu Châu, còn cô vẫn phải ở lại đây thêm hai năm.

Nếu trước kỳ thi đại học không thể kéo mối quan hệ của hai người lại gần nhau hơn, gần đến mức khiến anh có ấn tượng sâu sắc về cô thì chưa chắc hai năm sau, vẫn có thể tiếp cận cuộc sống của anh dễ dàng.

Huống chi anh đã trưởng thành, có thể yêu đương chính thức, lại có mối tình đầu đang ẩn nấp trong ngõ ngách nào đó có thể chiếm trước trái tim anh bất cứ lúc nào. Dù không phải Quan Linh thì cũng còn đó những cô nàng khác. Đến lúc độ khó của việc phá hoại tăng lên, nếu không xử lý đúng cách, có thể bị buộc tội là con giáp thứ mười ba.

Chung Oánh rất mâu thuẫn. Cô đang ở độ tuổi khó xử, vẫn chưa dậy thì thành công thì phải làm thế nào mới có thể thắt được một nút trong tim Yến Vũ, nhưng lại không khiến anh cảm thấy mình lớn trước tuổi, yêu sớm, có ý đồ khác?

Cuộc họp phụ huynh diễn ra vào ngày nhận bảng điểm. Bao nhiêu niềm hãnh diện ông Chung có được từ cô con gái lớn đã mất sạch ở chỗ Chung Oánh. Đúng như dự đoán, cô đã trở thành một trong những mục tiêu chính của giáo viên chủ nhiệm, bị nêu tên, bị phê bình, bị hành quyết công khai cùng với một số bạn học "thực sự đáng thất vọng, nhưng vẫn có khả năng cứu vãn" khác.

Suốt quãng đường, hai ba con cúi gằm mặt, cùng với những lời châm chọc, khuyên bảo tận tình, cổ vũ khích lệ của giáo viên chủ nhiệm, Chung Oánh liếc nhìn giọt mồ hôi lạnh đọng trên gò má ông Chung mãi chưa khô.

Rồi đến sau khi ra khỏi cổng trường, ông Chung chẳng mắng mỏ gì cô mà lẳng lặng đạp xe đạp, lúc lâu sau mới nói: “Oánh Oánh, ba chưa tốt nghiệp cấp hai đã đi lính. Vì không có học thức nên lăn lộn mười năm mới được tăng cấp nhờ vào kỹ thuật. Hiện giờ muốn tiến lên một bước cũng phải lao đầu vào học. Con với chị đều được sinh ra trong thời đại tốt, có cơ hội hưởng nền giáo dục cao, đừng bao giờ để lãng phí. Còn hai năm rưỡi nữa, con cố gắng lên, không đỗ chính quy thì mình đỗ cao đẳng cũng được. Nhất định phải học đại học. Ra ngoài xã hội rồi con sẽ hiểu, được chọn và bị chọn, cảm giác nó khác hẳn nhau đấy.”

Chung Oánh không ngờ ông Chung có thể nói những lời cảm tính như vậy. Có vẻ như thực sự đã bị tổn thương vì điểm số không đạt cả tiêu chuẩn vào cao đẳng của cô. Cô không đưa ra câu trả lời khẳng định, chỉ vỗ lưng ông Chung.

Từ độ vào đông đến nay, Chu Châu đã có ba trận mưa kèm theo tuyết. Thời tiết âm u lạnh lẽo. Ngoại trừ đám học sinh cấp ba vẫn phải đến trường ra, đại đa số học sinh đều trốn trong nhà tránh rét, đợi năm mới tới.

Ngày hai lăm tháng Chạp, Chung Tĩnh về nhà chuyển lời của bà ngoại, bảo hai ba con sang bên bà ăn Tết. Ông Chung vui lắm. Ngay chiều hôm ấy đã đưa hai chị em vào thành phố sắm quần áo mới, giải quyết dự định ăn vận cho ra vẻ mất mặt vì học kém của Chung Oánh một cách hoàn hảo.

Ngày Tết của ba mươi ba năm trước rất đặc sắc. Thành phố không cấm đốt pháo, đi bộ trên phố lớn ngõ nhỏ có thể nghe thấy tiếng pháo kép rú lên tận trời. Đến ba mươi tháng Chạp, tiếng pháo nổ suốt từ sau bữa cơm trưa đến chập tối không ngừng.

Người lớn chuẩn bị bữa cơm Tất niên, trẻ con nô nức chơi đùa, mưa tuyết và cái lạnh không ngăn nổi hương vị Tết lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong thành phố.

Chung Oánh ở nhà bà ngoại hai ngày, uống nước ngọt căng bụng, tiền mừng tuổi nhét đầy túi. Tối đến, hai chị em ngủ chung một giường, Chung Oánh đến đi đếm lại xấp tiền giấy như một đứa mê tiền, Chung Tĩnh lặng lẽ ở bên cạnh quanh sát, nói: “Nếu mẹ còn sống, mẹ sẽ giữ tiền mừng tuổi cho chị em mình.”