Thập Niên 90: Nhân Sinh Đỉnh Phong - Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 19: 19 Cứu Hỏa

Theo quan điểm của thầy giáo Triệu, sự khác biệt duy nhất giữa một học sinh giỏi và một học sinh dở là điểm số, ngoài ra ông ấy hoàn toàn phớt lờ mọi thứ.Không khí học tập trong buổi học đầu tiên rất chán nản, và tất cả các học sinh đều thờ ơ với mọi thứ ngoại trừ công việc của riêng mình.Buổi tối, các bạn học sinh chuyển đổi phòng học để tự học.

Thầy giáo Triệu yêu cầu các bạn học sinh ngồi từ trước ra sau theo điểm số, sau đó để cho bọn họ làm một bài kiểm tra.Thầy giáo Triệu nói: "Nhìn điểm thi môn vật lý của các em này, thầy còn không có mặt mũi để nói về chúng nữa.

Bây giờ các em hãy bắt tay vào làm ngay bài kiểm tra.

Sau tiết tự học buổi tối cả lớp sẽ thu bài kiểm tra lại và để bạn lớp trưởng đại diện đến giao cho thầy tại văn phòng của thầy."Thầy giáo Triệu nói xong liền rời đi, thậm chí ông ấy còn không nghĩ về chuyện ở lại để giám sát các bạn học sinh.Các bạn học sinh cũ trong ban nhất đã quen nên chỉ cần mở nắp bút ra là bắt đầu làm bài kiểm tra.

Còn những bạn học sinh mới đến thì vẫn còn chưa quen cho nên muốn hỏi han bạn cùng bàn, nhưng lại phát hiện đối phương không thèm để ý đến mình.

Sau một hồi im lặng, bọn họ cũng chỉ có thể vùi đầu vào làm bài kiểm tra.Vệ Trung rất thích loại không khí như thế này, hỏi những điều vô nghĩa để làm gì, cứ làm bài là được.

Tuy nhiên, Trần Gia Hân đã trưởng thành về tâm tính, cho nên cô liền cười cười với bạn ngồi chung bàn rồi mới bắt đầu làm bài kiểm tra.Độ khó của bài kiểm tra này không khác nhiều so với đề thi giữa kỳ, bởi vì các kiến thức đều đã học nên không có gì quá cao siêu.Nói nghiêm túc thì bài kiểm tra này chỉ chú trọng về cơ bản, chỉ có câu hỏi lớn cuối cùng mới là kiểm tra về khả năng tư duy, đố mẹo rất khéo.

Nếu đọc đề không chặt chẽ mà cứ nhảy vào hố thì rất dễ sai.Trong bốn môn khoa học tự nhiên, Trần Gia Hân kém nhất chính là môn hóa học, giỏi nhất là môn toán, còn môn vật lý thì tương tự với môn sinh học.

Bài kiểm tra này rất hoàn mỹ với cô, vì về cơ bản cô sẽ không bị mất điểm ở những câu hỏi đầu tiên.

Và cô đã làm hết khả năng cho câu hỏi lớn cuối cùng nhưng độ chính xác không được đảm bảo.Vừa kết thúc bài kiểm tra, Trần Gia Hân nghe thấy tiếng chuông báo hết tiết, trong lớp có những tiếng thở dài ngao ngán nhưng không ai lên tiếng.

Sau đó mọi người đều im lặng đưa bài kiểm tra cho lớp trưởng rồi thu dọn đồ đạc và lần lượt rời khỏi lớp học.Không khí của ban nhất trầm lặng hơn nhiều so với ban ba, nhưng dường như các bạn học sinh trong lớp đã quen với điều này.Vệ Trung và Trần Gia Hân cùng với một số người bạn khác cùng nhau đi bộ về nhà."Này, hai bạn mới lên ban nhất cảm thấy thế nào? Ai cũng đều nói thầy giáo Triệu là một ông thầy phát xít, hai bạn có bị thầy ấy mắng bao giờ chưa?Vệ Trung nói: “Vẫn còn tốt mà! Tối nay thầy ấy chỉ cho một bài kiểm tra rồi giảng một vài phút là đi rồi.”Vệ Trung hoàn toàn không cảm giác được vì trong đầu anh ta đang vô cùng hưng phấn, và đang nghĩ sau khi trở về nhà sẽ có thể làm thêm một bài kiểm tra khác.Trần Gia Hân nói: “Thầy giáo Triệu chỉ là nghiêm khắc hơn các giáo viên khác thôi mà! Tôi vẫn chưa cảm nhận được phương diệt phát xít của thầy ấy.

Ngày mai đã đến hạn giao bài luận văn cho cuộc thi viết, các bạn đã viết xong hết chưa?"Trần Gia Hân so với Vệ Trung sẽ là một người chững chạc hơn rất nhiều, nên cô không muốn nói xấu giáo viên sau lưng, vì vậy cô liền chuyển hướng chủ đề.Nghe Trần Gia Hân nói như vậy, tiếng than vãn lại tiếp tục vang lên, và đa số đều là các bạn nam.

Các bạn nữ thì cười nói đã viết xong, đồng thời còn cười nhạo các bạn nam rằng viết luận văn còn khó hơn so với nặn kem đánh răng."Nhìn kìa, đằng kia có một đám cháy! Có một đám cháy ở đằng kia!"Một người bạn trong lớp với đôi mắt lanh lẹ đã nhận ra một làn khói dày đặc đang bốc lên từ khu vực có nhà sản xuất bóng đèn điện tử nên lập tức la to.Các học sinh khác thấy vậy đều hoảng loạn mà vội vã chạy về nhà của mình.Vệ Trung kéo tay Trần Gia Hân và hai người lui vào lề đường, nhíu mày nhìn xem đám khói đen đang bốc lên tận trời.Phía đông giao lộ có rất nhiều nhà xưởng cũ và nhiều khu ổ chuột lâu đời, cho nên xe cứu hỏa rất khó có thể nhanh chóng dập tắt đám cháy.

Rất may nhà xưởng ở đây cũng có các bình chữa cháy, và sau khi được sự giúp đỡ của bà con lối xóm thì ngọn lửa đã nhanh chóng yếu đi.

Nửa tiếng sau cũng chỉ còn lại khói đen nhàn nhạt là dư âm của thảm họa trước đó.Sau khi Trần Gia Hân và Vệ Trung hoàn thành việc trợ giúp cứu hộ, bọn họ liền chạy đến giao lộ để xem xét và thở phào nhẹ nhõm vì đã chắc chắn rằng ngọn lửa sẽ không lan rộng ra nữa..