Cha Trần Gia Hân: “Gia Hân, ngồi chỗ này đi con!”7 giờ rưỡi sáng, cha Trần Gia Hân đưa Trần Gia Hân tới ga tàu hỏa để đợi, sớm một bước đến trước cô giáo Trình để chiếm một chỗ ngồi mà đợi cô giáo tới.Cha Trần Gia Hân nhìn thấy cô giáo tới thì mới yên tâm, rồi ông đem chứng minh thư và tiền tiêu vặt của con gái cho cô giáo Trình, để cô giáo hỗ trợ bảo quản.Sau đó ông liền vội vội vàng vàng trở về đi làm.Cô giáo Trình: “Cô đã mua cho em một cái ví, em bỏ chứng minh thư và tiền vào trong ví rồi cất kỹ.”Cô giáo Trình cảm thấy Trần Gia Hân cũng không còn nhỏ tuổi, hẳn là phải học cách tự mình bảo quản đồ vật.Cô giáo chỉ có thể ở bên cạnh nhắc nhở chứ không cần thiết bảo quản dùm làm gì.Cái ví này là cô giáo Trình cố ý mua cho Trần Gia Hân, rất mỏng và không lớn.Có thể buộc chặt vào đai lưng và bên ngoài sẽ được quần áo che đi.Ăn trộm bình thường sẽ không dễ dàng đắc thủ.Hội đồng chỉ phụ trách chi trả tiền dừng chân, còn vé tàu là tự mình mua.Hai cô trò mua vị trí liền nhau, là dạng ghế cứng.Khi lên xe mới phát hiện lượng người đặc biệt nhiều, đừng nói là ghế ngồi cứng đã không còn, mà ngay cả giường nằm và vị trí ghế giao toa cũng đều bị bán đi.Rất nhiều người không khách khí mà một hai đòi ngồi chung, khi bị từ chối còn một đường mắng mỏ không ngừng.Lúc này đã thể hiện ra chỗ tốt tàu lửa giữa trung lưu và tàu lửa thượng lưu, tuy rằng phương tiện rất hiếm nhưng tốt xấu gì cũng không cần ngồi chung với người ta.Xe lửa này có điều hòa, nên tiền xe sẽ đắt hơn một ít, hoàn cảnh so với xe lửa kiểu cũ tốt hơn rất nhiều.Từ chỗ ở của Trần Gia Hân đến thành phố tầm 30 tiếng đồng hồ ngồi xe lửa.Ngày mai đến trạm chính là buổi chiều, sau đó cô sẽ được tự do hoạt động.Sáng hôm kia là lễ trao giải, buổi chiều sẽ đi tham quan thành phố, thứ sáu có một buổi toạ đàm, còn sau đó nữa thì tự cô sắp xếp.Hai cô trò dự định mua vé xe lửa về lại là buổi chiều thứ bảy, khi về đến nhà là vào tối chủ nhật, vừa lúc đuổi kịp thứ hai để đi học.Cô giáo Trình: “Hành trình chính là như vậy.Vào thứ sáu và thứ bảy cô sẽ hội họp với bạn học của cô, nên em liền ở khách sạn chờ cô nhé?”Cô giáo Trình tốt nghiệp tại một trường đại học Sư Phạm ở phương bắc, vài người bạn học của cô ấy đều công tác ở thành phố, nên rất khó có được một lần gặp mặt.Trần Gia Hân: “Dạ vâng, cô giáo không cần lo lắng cho em đâu, em đã xem bản đồ nên nhiều nhất cũng chỉ đi dạo một chút chung quanh thôi.Em đã đáp ứng giúp đám Vệ Trung mua chút sách tham khảo, nên khả năng sẽ phải ở lại nửa ngày để đi nhà sách Tân Hoa dạo một chút.”Cô giáo Trình: “Được, cô và bạn học sẽ thương lượng lại.Vậy hẹn em địa điểm ngay cạnh nhà sách Tân Hoa, em hãy lại đó tìm cô để cùng nhau ăn cơm chiều.”Cô giáo Trình không ngại dẫn theo học sinh của mình.Tuy rằng khi cô ấy đi học cũng không có bạn quá thân, nhưng học sinh của mình ưu tú sẽ cho cô ấy nở mày nở mặt!“Gia Hân phải không?”Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một giọng nói có chút quen tai, Trần Gia Hân liền ngẩng đầu lên thì đã thấy đó là một người quen.Trần Gia Hân: “Diêm đại ca sao? Trùng hợp thế ạ!”Diêm Minh Lễ: “Rất trùng hợp, tôi nghe chú của em nói là em muốn đi thành phố, nhưng thật không nghĩ tới lại chung một chuyến xe lửa.”Diêm Minh Lễ và đám Lưu Bân đã ký kết hợp đồng, thủ tục còn lại thì để Tôn Siêu đi phụ trách.Vì Diêm Minh Lễ còn phải về quê nhà để xử lý chút việc, và yêu cầu đến thành phố để đổi xe.Nhưng anh ta thật không nghĩ tới lại gặp Trần Gia Hân tại đây.Diêm Minh Lễ dứt khoát xin người đối diện hai cô trò thay đổi vị trí để dễ bề nói chuyện.Anh ta là người phương bắc, có thân hình cao lớn, nên những người kia cũng không dám cùng anh ta nói nhảm, mà chỉ có thể hậm hực đổi vị trí.Diêm Minh Lễ học kỹ thuật tại học viện của thành phố, khu nhà anh ta cách trung tâm thành phố cũng chỉ có hơn ba giờ ngồi xe lửa, nơi đó được tính là nửa cái thành phố.Nghe được hai cô trò đang muốn ở thành phố tự do hoạt động hai ngày, anh ta liền vỗ ngực nói nói muốn dẫn hai cô trò đi chơi thật tốt một chút.Cô giáo Trình và Diêm Minh Lễ không thân quen, nên khẳng định sẽ không theo anh ta đi chơi, do vậy cô ấy liền nói chính mình đã có sắp xếp.Nhưng cô ấy lại lo lắng Trần Gia Hân đi một mình sẽ quá nhàm chán.Tuy nhiên cũng vừa lúc Trần Gia Hân muốn tìm cơ hội tránh đi cô giáo để tự do đi làm chút chuyện, cho nên liền thuận thế mà đồng ý.Hành trình lâu dài mà Diêm Minh Lễ lại là anh chàng hay nói, và còn rất có kiến thức về việc điều tiết bầu không khí, cho nên các hành khách khác trên xe lủa cũng cảm thấy vui vẻ mà nói cười với anh ta.Nghe những người này nói chuyện, Trần Gia Hân đã biết được không ít tin tức mà cô muốn biết..