Thất Hiệp Truyện "Phong Hoa Kiếm"

Chương 1: Khởi đầu,

20 năm trước....

Phía Tây Hắc Hổ động có một cái biệt viện tên Tử Đằng Hiên, Hắc Tâm Hổ ông ta đã cấm bất kỳ ai bén mạng vào đây khi chưa được sự cho phép của ông ta, hà cớ lại có chuyện như vậy, bởi bên trong đấy chính là muội muội ông ta Hắc Phù Cơ, ông ta cô lập vị phu nhân đó cùng với một tiểu hài tử suốt gần một năm.

Tây viện, ngày đầu tiết Thanh Minh một trận mưa lớn, sấm rền vang đầy trên bầu trời chuyển sắc tím đẹp đến rợn người, trong cơn mưa đó ta nghe thấy tiếng hài tử khóc rất lớn, mẫu thân hài tử đó cổ dính đầy máu, y phục bạch y nay vướng một màu đỏ huyết, nàng ta tay cầm một dây cột tóc đỏ giang đôi tay gần như chạm đến chiếc nôi nhỏ...

mưa to gió lớn, khắp sân vườn Tử Đằng Hiên , Tử hoa uất ức chạm mặt đó bỏ đi phồn hoa.

---------------------------------------------------------------------------------------------

_ Chúc mừng, chúc mừng Đạt Đạt!!

Tiếng nam thanh thoát, cao ngợi cất lớn đầy sự niềm nở, hôm nay chắc hẳn là ngày đặc biệt gì mà Thanh Quang kiếm chủ lại mở lời cát tường với vị Trúc Lâm cư sĩ thế kia?

Nhìn xem xung quanh pháo hoa tưng bừng, hoa nở rộ khoe sắc , trời quang mây tạnh, không khí từng đợt gió dễ chịu thảnh thơi, xem kìa bên trong có tiếng cười của đứa trẻ, thì ra hôm nay là sinh thần 1 năm của tiểu Đạt Đạt, hèn gì nãy giờ ta có thể thấy vị Toàn Phòng kiếm chủ cười rất tươi.

_ Bảo Bảo xem kìa mau chọn đi, kiếm, sách, thức ăn hay là đàn đây!- Vị Cung chủ xinh đẹp mi mục sắc nét, mi trang điểm một đóa hoa điền, hảo tuyệt sắc. Với giọng nói nàng ta trầm ấm dịu dàng không biết hớp hồn bao nhiêu tráng sĩ giang hồ.

_ Bảo Bảo chọn kiếm ý nghĩa sau này cháu lớn lên sẽ như phụ thân con vậy hành hiệp trượng nghĩa.

_ Đừng chọn kiếm, đánh đấm mệt người, chọn đồ ăn đi người ta nói có thực mới vực được đạo!

chưa đầy một khắc sau đã nghe tiếng kêu đau, là Đại Bôn không biết điều cách lời Sa Lệ còn dạy hư trẻ nhỏ nên bị nàng cho một cú vào đầu, mọi người xung quanh đều phì cười, cho trẻ em tròn 1 tuổi chọn đồ là một hình thức xưa, ý cũng chỉ đoán hờ tương lai đứa trẻ sau này ra sao. Sau một hồi huyên náo thì Bảo Bảo tinh nghịch đã chọn cây đàn, mọi người dám nói sau này nó nhất định có tính tình giống Đạt Đạt ôn nhu, nhã nhặn và đôi khi có chút kỳ quái.

Sau khi Bảo Bảo đã ngủ, tất cả cùng nhau ngồi vào bàn tiệc, ăn uống no say cùng nhau, đúng là một ngày yên bình với thất hiệp từ sau khi dẹp yên Ma giáo, không còn phải chạy trốn hay đối đầu với những đau thương tất cả những gì họ có hiện tại là danh tiếng và sự bình yên.

...............................

Bên ngoài Cung Ngọc Thiềm à không đúng hơn là Đào Hoa lâm, một đợt gió thoáng qua vạt áo bạch y phục tung bay, người mặc bạch y kia che đội chiếc nón che kín mặt, nhếch môi một cái, lại có người đến.

_ Là ai? Dám cả gan bước vào Cung Ngọc Thiềm?- Tử Thố mặc lục y, gương mặt khẩn trương vừa dứt lời đã rút kiếm, lao thẳng đến chém những đường liên phanh, điêu luyện vô cùng, không hổ danh là hộ vệ Ngọc Thiềm cung.

Bạch y kia chỉ chạy lùi từng bước chân, liên tục xoay người, trái phải, để trách những đường kiếm, lục y tung một cướp bên trái, nàng ta né sang phải, đâm một mũi kiếm xuống chân, nàng ta liền nhảy lên.... hai người kẻ tấn công người phòng thủ, một phen náo loạn Đào Hoa lâm...

Tử Thố xoay kiếm cộng với một cước, nữ nhân kia nhanh chân đá thanh kiếm kia văng ra, dùng tay đỡ phi cước của Tử Thố lại.

_ Thân thủ không tệ, xem ra Cung chủ các cô rất biết trọng người tài!

_ Ngươi cũng lợi hại không kém, tiếp chiêu!

_ Cáo lỗi cô nương ta phải đi....- Dứt lời dùng khinh công nhanh chóng bóng dáng nữ nhân kỳ lạ kia không còn ở Đào Hoa lâm nữa, Tử Thố lòng tức giận chỉ tiếc không thể bắt ả ta, lục y nhanh chóng quay về bẩm báo chuyện này cho Lam Thố. Nhưng nàng ta trộm nghĩ, Cung chủ nàng ta vẫn còn đang vui vẻ dùng tiệc nếu giờ nàng bước vào chỉ sợ làm hỏng bầu không khí, tạm gác chuyện này, Tử Thố đi làm việc của mình để sau tiệc bẩm lại cũng không muộn.

Đêm nguyệt quang soi sáng cung Ngọc Thiềm, pháo hoa tắt, lồng tiếng treo đã gỡ có lẽ tiệc đã tàn, nhường chỗ lại cho sự yên tĩnh vốn có của nó. Ánh trăng lên đêm nay là một vầng trăng khuyết. Cách xa muôn dặm, ngoài Ma giáo, trong một hoa viên nhỏ đang dần héo tàn, xuân hạ thu đông như một, chỉ là một bức tranh không xuân sắc, cây cỏ tàn úa, bên dưới gốc cây bồ đề có hai bia mộ, nữ nhân thần bí đứng trước hai tâm bia tỏ thái độ tôn kính nhất, cởi bỏ chiếc nón kia lộ ra khuôn dung nàng ta không đẹp xuất sắc, không hoàn hảo, đường nét đơn thuần, nhưng toả ra một khí chất tao nhã, thoát tục, có điều đôi mắt lại vô cùng máu lạnh tàn độc.

_ hầy...

Đột nhiên lại thở dài một tiếng, đội lại chiếc nón, quay lưng rời đi thì lại một gặp một đám hắc y nhân, nhưng trông có lẽ họ có quen biết nhau, nữ nhân kia đi theo bọn hắc y nhân đến một nơi tối tăm không thấy ánh sáng nào của mặt trăng. Có lẽ nó giống một bờ Hoàng Tuyền, hai bên lối đi nở đầy bỉ ngạn hoa đỏ rực. Bước vào chính điện, thì cửa đã đóng sập lại, khiến người khác có chút giật mình.

_ Nhị thiếu chủ cũng lâu không đến Dạ tộc rồi?!!!

Ngó lơ lời nói của vị tộc chủ kia, nàng ta đến chỗ ngồi được sắp xếp sẵn cho mình, tìm một tư thế thoải mái ngồi ngã lưng vào chiếc ghế màu vàng tím, khắc họa tiết tinh xảo.

_ Không biết Nhất Thiên tộc chủ mời ta đến đây ách không phải để hàn huyên đâu nhỉ?_ nhướng một bên mày, thái dương cao ngạo, nàng ta trông bình thản.

_ Vậy đoán xem ta mời thiếu chủ đến đây làm gì?_ Ông ta khẽ cười nhếch môi, rồi đứng dậy phất mạnh tay áo, hai tay để ra sau thông thả đi xuống_ Thanh kiếm này xem ra vẫn còn rất mới sau nhiều năm như vậy._

Nhất Thiên vừa định đưa tay rút thanh bảo kiếm sau lưng nàng, đã bị một tay kia của bạch y nắm lại, "cốc" một tiếng đồ vật va chạm mạnh với mặt bàn vang lên, là bạch y kia, đặt mạnh chén trà đang dùng dỡ xuống, ngước mắt nhìn Nhất Thiên chỉ thấy ông ta dần lùi từng bước chân lại, một đoạn quân không đến 15 tên xuất hiện.

_ Nhất Thiên tộc chủ tiếp đãi bổn cô nương thật chu đáo! có phải muốn ta dùng thanh kiếm này làm quà trả lễ không?_ Chớp mắt một cái, thần sắc nàng ta liền thay đổi sang lạnh lùng, còn có phần tâm cơ, vẫn thế ngồi đó không nhúc nhích.

_________________________________________________

Cung Ngọc Thềm đêm khuya, mọi người sau bữa yến tiệc dường như đều đã tỉnh rượu, một sô người quay về phòng liền lăn trên chiếc giường êm ái rồi ngủ một mạch, chỉ riêng Lam Thố còn đủ tỉnh tá lúc này nàng trong thư phòng của mình để giải quyết công vụ của mình, à thì...cụ thể là có một số công tử thế gia, nghe nói Cung chủ cao quý bậc nhất thiên hạ đã đến tuổi cập kê nên muốn đến coi mắt nàng xem sao... nên Lam Thố đang bận giải quyết mớ chuyện chung thân đại sự của cả cuộc đời mình.

/ Cốc cốc/ bên ngoài tiếng gõ cửa rõ to, giai nhân buông bút cất giọng êm dịu _ Vào đi!_

Cánh cửa nhẹ được mở, là vị cô nương có gương mặt sắc sảo, mái tóc tử sắc, thân vận tử y bước vào tay nàng ta bưng một khay điểm tâm tối, Lam Thố khẽ ngước nhìn coi bộ xem ra không chỉ có mình nàng ta không ngủ được.

_ Là thư hỏi cưới sao?

_ Đúng vậy, ngày một càng nhiều...- Nói bằng giọng phiền não.

_ Theo ta thì..../ tuỳ tiện cầm một lá thứ/ đám công tử này cũng không phải loại tốt lành gì, muội cần gì lao tâm, cứ kiên quyết từ chối là được rồi!.

Nghe Sa Lệ nói vậy, lam y giai nhân chống cầm suy nghĩ rồi đột nhiên một tiếng thở dài từ khuôn miệng nhỏ nhắn của nàng ta...

~~~~

/ Rầm../ một tia sét vừa loé lên trên bầu trời u tối ảm đạm của Dạ tộc, nhìn từ bên ngoài trong nơi này vẫn dáng vẻ kỳ bí, lạnh lẽo nhưng đằng sau cánh cửa lớn kia một trận chiến sống còn đang diễn ra hết sức kịch liệt... không bên nào nhường bên nào, ai cũng muốn nắm chắc phần thắng.

Quân của Dạ tộc tuy không đông nhưng số lượng hoàn toàn áp đảo bạch y cô nương kia vả lại đám binh lính này đều có võ công cao cường xem ra trải qua huấn luyện rất tốt, cuộc chiến kéo dài hơn nữa canh giờ đa phần bạch y đều bị bao quanh trong thế cầm cự, tin chắc đây chính là đã có sắp xếp từ trước, Nhất Thiên đứng một bên xem thuộc hạ nhìn đánh không động thủ một chiêu thức hắn ta toả rõ vẻ hài lòng trên khuôn mặt.

Còn cô nương kia, thì tâm thế luôn phải suy tính làm sao thoát khỏi vòng vây, nhận thấy bản thân mình không nên dây dưa quá lâu, thân ảnh bạch y liều mạng tung một đoàn kiếm mạnh, dẹp được một cánh quân, ngay khi có cơ hội nàng ta liền nhanh chân chạy thoát.

_ Á...!- Một mũi tên bắn trúng chân phải bạch y cô nương, khiến nàng ta đau đớn, chớp lấy cơ hội đám binh lính kia nhanh chóng đưa kiếm kề lấy cổ bạch y, bắt nàng ta quy hàng. Thở dốc bạch y nhìn theo hướng mũi tên bắn ra, nhìn người cằm cung đôi mắt có sự tức giận_ Nhất Yên Yên bà?!!.

--------------------

tuy là đã sữa lại nhưng chính tả vẫn còn rất nhiều chỗ sai mong mn thông cảm