Thái Lực vừa ăn thiệt thòi trước Bắc Tiểu Lục, đã rõ ràng thực lực của hắn không bằng Bắc Tiểu Lục.
Dù sao cho dù dưới tình huống hắn đã ăn Bạo Khí Đan, hắn đều vẫn như cũ không cách nào mạnh mẽ làm tổn thương Bắc Tiểu Lục.
Lấy hắn bây giờ trạng thái cho dù là lại ra tay với Bắc Tiểu Lục, cũng sẽ không có kết quả gì.
Nhưng nếu như sử dụng Pháp Khí tự bạo lại bất đồng.
Tu sĩ Nguyên Anh có thể tự bạo nguyên anh, tu sĩ Kim Đan có thể tự bạo kim đan, còn tu sĩ Trúc Cơ và Luyện Khí không có nguyên anh hoặc kim đan, nguyên thần còn yếu đến mức không hóa hình nổi.
Chỉ có cách tự bạo Pháp Khí.
Mỗi một cái Pháp Khí tự bạo, cũng có thể sinh ra cường đại lực lượng tàn phá, nếu so sánh lại, thật là so với hắn tự mình ra tay công kích tốt quá nhiều.
Tự bạo pháp khí, bản thân cũng chỉ nguyên khí đại thương, tốt tĩnh dưỡng chục năm khôi phục, còn hơn là mất mạng.
Những kẻ khác khi bị dồn đến đường cùng đều như vậy.
Bắc Tiểu Lục muốn tránh né, chỉ thấy năm đạo hỏa cầu bay tới, hắn chỉ có thể tạm thời chống đỡ.
Trong lòng phỉ nhổ :” Mmp, thằng điên này, tốt kích thích“.
Hắn cũng không biết rốt cuộc pháp khí tự bạo, sẽ mạnh như thế nào, nhưng nếu không cẩn thận bị lật thuyền trong mương.
Vậy chẳng phải phải mất mặt.
"Ùng ùng! ! !"
Cả vùng thiên không gần đó, dưới sự tự bạo của pháp khí bị chấn động mạnh mẽ, linh khí tán loạn, mặt đất bên dưới nổ tung từng đợt.
Uy thế hết sức kinh người.
Thái Lực chăm chú nhìn phương hướng chỗ Bắc Tiểu Lục, bị pháp khí tự bạo, cũng phải có chút hiệu quả đi.
Nhưng rất nhanh khi hắn thấy rõ chân chính tình huống, sắc mặt một lần nữa biến hóa.
Chỉ thấy một bộ Hắc Bào Bắc Tiểu Lục đang mặc, màu sáng tím từ bên trong phát ra, đem Bắc Tiểu Lục cả người đều che phủ ở trong đó.
Màu sáng là từ bộ Hắc Bào phát ra, còn màu tím là một bạch y pháp khí, tất cả đều là pháp khí cực phẩm.
Trừ đó ra, ở trước người Bắc Tiểu Lục, có một tấm cự khiên màu vàng trôi lơ lửng, Cự Kim Thuẫn Phù cấp sáu.
Đem toàn bộ năng lượng cuồng bạo tất cả đều ngăn cản bên ngoài.
"Cực phẩm pháp khí!!"
Một màn này, để cho huynh đệ Thái Lực con ngươi trừng to.
Hắn thật là không nghĩ tới tên tiểu tử này lại có thể một hơi thở xuất ra nhiều thứ đồ tốt như vậy.
Cho là cực phẩm pháp khí, cự phù bùa cấp sáu là cái gì?
Ven đường cải trắng sao?
Cho dù hai huynh đệ bọn họ, cả người gia sản cũng bất quá cũng chỉ có hai món pháp khí trung phẩm mà thôi.
Nhưng hôm nay bọn hắn gặp phải gia hỏa này, Luyện Khí kỳ sở hữu pháp khí cực phẩm, đây cho dù là thiên tài đệ tử tông môn cửu tinh, cũng rất khó có được.
"Đây cũng quá phú đi, một hơi xuất ra mấy món bảo mệnh, lại còn đều là loại loại phòng ngự”.
Tài phú của Bắc Tiểu Lục lại một lần nữa làm cho hai người có cái nhìn mới.
Lần này có vẻ bọn họ đá phải thiết bản rồi.
Dù sao cho dù là tu sĩ Trúc Cơ, có thể có được pháp khí cực phẩm cũng chỉ là số ít mà thôi.
Hơn nữa những người này cơ bản đều chỉ nắm giữ một thứ, trừ khi xuất thân bối cảnh cường đại, mới có thể giống như Bắc Tiểu lục như vậy, một hơi thở xuất ra rất nhiều.
Khiếp sợ nhưng tốc độ ra chiêu của Thái Lực cũng không chậm, Ngũ chỉ đại hỏa cầu vọt tới trước mặt Bắc Tiểu Lục.
Ầm ầm!
Mặc dù biết không có bao nhiêu tác dụng nhưng vẫn để Thái Lực giật mình.
Bắc Tiểu Lục triệt bỏ phòng ngự, một kiếm xuất hiện trước mặt Thái Lực, không quan tâm ánh mắt sợ hãi của gã, chém rơi đầu.
Một bên Thái Uyên thấy đệ đệ bị giết, tức giận điên cuồng thúc dục hồ lô.
“ Chết đi“.
Một đạo âm thanh sắc bén vang bên tai Bắc Tiểu Lục.
Bắc Tiểu Lục hơi nhíu mày, nhìn sang.
Chỉ thấy, từ trong miệng cái hồ lô xanh đen đó, liên tục phun ra mười tám quả cầu tròn màu đen, to cỡ nắm đấm, bay thẳng hướng Bắc Tiểu Lục.
Sắc mặt Bắc Tiểu Lục cũng không bối rối, lấy ra Diệt Lôi Kiếm thúc dục chân khí, hắn muốn một chiêu phân định.
Thiên Kiếp Kiếm Pháp, Thức thứ nhất : Phong Lôi Kiếp
Cả khu vực nổ ầm một tiếng, bị bao phủ bởi những kiếm lôi sắc bén.
Lần này hắn quyết định sử dụng tới Diệt Lôi Kiếm, làm cho uy lực chiêu thức mạnh hơn rất nhiều.
Mười tám quả cầu xanh đen bị kiếm lôi sắc bén làm nổ tung, linh khí cả vùng đó bị tán đoạn, bụi mù tỏa ra.
Thái Uyên sợ hãi, “tên tiểu tử này trên người lắm cực phẩm pháp khí vậy”.
Hắn nào dám chần chừ thêm nữa, từ trên thân lấy ra một đạo phù lực vỗ lên trên người, tiếp đó liền biến dài thành đôi cánh màu vàng to lớn, khẽ đập, người liền bay lên không, bỏ chạy.
Bắc Tiểu Lục nhảy lên phi kiếm, theo sát Thái Uyên không tha, gã thấy vậy càng bay càng nhanh.
Thấy Thái Uyên sắp bỏ chạy thành công, Bắc Tiểu Lục lạnh mắt, thúc dục chân nguyên, một đạo kiếm quang bay tới, tốc độ quá nhanh, xuyên qua ngực gã, đâm thủng trái tim Thái Uyên.
Thái Uyên hét thảm một tiếng, từ trên không rơi xuống.