Tôi có thai ư? Với ai?
Đáp án đã hai năm rõ mười.
Cả đời này, nếu như hôm qua tôi không bị làm nhục, vậy thì bố của đứa bé chỉ có thể là một người.
Nhưng là lúc nào…
Chẳng lẽ là lúc giải thi đấu thiết kế sao? Dạo này chỉ có ngày hôm đó tôi và Lý Hào Kiệt có làm chuyện ấy, hơn nữa cũng không hề dùng biện pháp an toàn nào cả…
“Có thai, nếu như uống thuốc vào thì chắc chắn đứa bé sẽ không thể giữ lại được.”
Bùi Lộc nói một cách bình tĩnh.
Giống như thể chuyện này đối với anh ta là một chuyện hết sức bình thường.
“Tôi không làm nữa.”
Hình như tôi không hề do dự mà nói ra bốn từ này một cách quyết đoán.
Bùi Lộc hơi bất ngờ: “Không làm nữa? Cô gái à, con mất rồi thì có thể có lại, nếu ngộ nhỡ cô nhiễm HIV thì cả đời này đều phải dùng thuốc đấy.”
Đúng như vậy.
AIDS là bệnh gì đương nhiên tôi vô cùng rõ ràng!
Là một căn bệnh nan y mà trên thế giới này chưa có phương pháp điều trị dứt điểm.
Nếu đã mắc phải thì chỉ có thể ngồi chờ chết mà thôi.
Đối với tôi mà nói, chết không hề đáng sợ, trên thế giới này không còn ai khiến tôi phải lưu luyến nữa.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Bùi Lộc: “Tôi muốn hỏi anh, nếu như thực sự tôi bị lây nhiễm, thì có ảnh hưởng gì tới con của tôi không?”
“Chuyện này, tỷ lệ truyền nhiễm từ mẹ sang con là 20- 40%, tình trạng của cô khá đặc biệt, nhưng dù thế nào đi nữa cũng không thể dám chắc 100% là không bị truyền nhiễm.”
Khi Bùi Lộc giải thích đã khiến tôi rơi vào sự tuyệt vọng.
Dù khả năng chỉ là 1%, tôi cũng không hi vọng mình sẽ lây truyền cho con.
Cách duy nhất bây giờ chính là…
Trong đầu tôi nhanh chóng hiện ra cuộc nói chuyện của mấy người da đen trước khi tôi hôn mê và cô y tá vừa nãy!
“Cô y tá vừa nãy đâu?” Tôi nắm lấy tay Bùi Lộc: “Tôi muốn tìm cô ấy.”
Bùi Lộc giật mình vì hành động của tôi.
Tôi nhìn về phía trợ lý Vương: “Cô y tá vừa nãy có vấn đề gì đó, chắc chắn cô ta biết người đứng đằng sau là ai!”
Tôi nói xong, nhìn ba người đều không hiểu gì, hình như không có ý định đi tìm, tôi thở dốc, xuống giường đi giày định tự đi tìm cô ta!
Tôi đi ra khỏi phòng bệnh, ba người cũng đi theo.
Đi ra ngoài, tôi đứng ngay ở tầng bốn xem xét, nhưng cả tầng hầu như không có ai.
“Tình trạng hiện tại của cô không thích hợp để đi lại.” Bác sĩ còn lại khuyên tôi, tôi không hề để ý tới lời nói của anh ta.
Bùi Lộc hình như cũng không thể nhịn được nữa, giữ lấy một y tá đi ngang qua hỏi: “Thùy Trang đâu?”
Y tá này nhìn thấy Bùi Lộc, vẻ mặt hơi phức tạp: “Thùy Trang sao, vừa nãy sau khi ra khỏi phòng bệnh lại nói muốn nghỉ việc, y tá trưởng bảo cô ấy tháng sau hãy nghỉ…”
“Nghỉ việc?” Bùi Lộc nhíu mày.
“Đúng vậy.” Y tá kia nhẹ nhàng gật đầu: “Nhưng cô ấy không nghe, khăng khăng đòi nghỉ luôn, kết quả là vừa mới xuống lầu, không biết thế nào lại bị một chiếc xe máy đâm phải, bây giờ đang ở trong phòng cấp cứu.”
“Sao cơ?”
Bùi Lộc sợ tới ngây người!
Bỏ lại chúng tôi, vội vã chạy xuống lầu.
Tôi muốn đi theo, trợ lý Vương lại giữ tôi lại: “cô Tống, cơ thể cô đang rất yếu, hơn nữa lại bị thương nặng, tôi sẽ đi xem cho, cô ở đây đợi tin tức của tôi.” Sau đó rút từ trong túi ra một tờ danh thiếp đưa cho tôi: “Đồ của cô ở trong tủ phòng bệnh.”
Nói xong vội vàng chạy theo Bùi Lộc.
Tôi nhìn trên danh thiếp vô cùng sạch sẽ viết hai chữ Vương Siêu.
Bên dưới còn có cả hòm thử điện tử và số điện thoại.
Tôi cầm lấy danh thiếp quay về phòng, trong đầu vô cùng hoảng loạn.
Rốt cuộc là bất ngờ hay là cố ý giết người?
Sao lại trùng hợp tới vậy!
Tôi không muốn bỏ đứa bé này, thế nhưng nhỡ tôi thực sự mắc bệnh, lại lây truyền bệnh này sang cho con thì tôi phải làm sao đây?
Dù xã hội có thay đổi như thế nào, thì thành kiến của mọi người với bệnh này không hề thay đổi.
Như thế, chắc chắn con của tôi sẽ bị người khác xem thường.
Sẽ cả đời không ngóc đầu lên được, cả đời sẽ phải sống trong bóng tối.
“Làm thế nào đây…”
Bước vào phòng bệnh, tôi ngồi sụp xuống đất, hai tay ôm đầu, trong lòng tràn ngập sự tuyệt vọng!
Tôi thực sự không thể chọn lựa được!
Tôi đã mất một đứa có, làm sao có thể nhẫn tâm giết chết đứa bé thứ hai đây.
Nhưng ngộ nhỡ, ngộ nhỡ tôi đã bị làm nhục, bị nhiễm AIDS thì phải làm sao đây?
Tuy trong lòng tôi, tôi có thể kết luận rằng việc tôi bị làm nhục là do người khác dàn dựng, người đó muốn khắc sâu sự mâu thuẫn giữa tôi và Tống Duyên Minh.
Thậm chí có thể là vì Lý Hào Kiệt.
Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cũng không đồng ý nhận lấy khả năng 1/10000 này.
Tôi nhớ Bùi Lộc nói trong vòng 72 tiếng có thể dùng thuốc, nhưng thời gian càng ngắn thì khả năng chống phơi nhiễm càng cao, tôi đã hôn mê chưa 10 tiếng, như vậy có lẽ vẫn còn thời gian!
Thời gian này nếu như tôi tìm được người đứng đằng sau thì có lẽ là có thể…
Nhưng chỉ dựa vào tôi thì không được.
Nhất định phải có người giúp tôi.
Người đó lại phải cam tâm tình nguyện, mà tôi lại có thể tạm thời tin tưởng được.
Cân nhắc mọi chuyện, chỉ có một người có thể lựa chọn: Lý Hào Kiệt.
Chỉ có mỗi anh ta!
Tuy Lương Khanh Vũ đã chết, có thể có liên quan đến anh ta, nhưng chuyện này có thể tạm thời gác lại.
Tôi phải cứu con tôi trước đã!
Xác định chuyện này xong, tôi không hề do dự mà lấy điện thoại của tôi ở trong ngăn tủ.
Nhưng khi tôi mở tủ ra, lại phát hiện ra máy tính của tôi cũng ở trong đó, tôi giật cả mình!
Nhớ tới những thứ mà Tống Duyên Minh cho tôi xem, tôi vội vàng mở máy tính, dựa theo cách của chị ta ngày hôm đó, hiển thị các thư mục bị ẩn.
Nhưng trong máy vi tính của tôi không hề có thư mục bị ẩn nào!
Đàu tiên tôi tưởng mình đã làm sai, lại lên baidu tra cứu mãi, mới khẳng định là mình không hề sai, mà thực sự là không có thư mục đó.
“Vì sao lại như vậy.”
Tôi càng hoang mang.
Toàn bộ chuyện này tôi không thể hiểu nổi nữa, nghĩ ngợi cẩn thận lại cảm thấy lạnh cả sống lưng, vô cùng sợ hãi.
Tuy tôi không biết người đó là ai, lại có thể gài bẫy khiến tôi và Tống Duyên Minh cạnh tranh quyết liệt.
Mà lại không để lại chút dấu vết nào cả.
Người đó, chắc không phải là Lý Hào Kiệt chứ?
Chắc chắn không phải là anh ta.
Tôi cảm thấy Lý Hào Kiệt dù thế nào đi nữa cũng không hèn hạ tới mức như vậy.
Tôi đóng máy tính lại, gọi điện cho Lý Hào Kiệt.
Lúc đầu anh ta không nhận điện thoại, khoảng 5 phút sao anh ta lại gọi lại cho tôi, câu đầu tiên anh ta nói là: “Vừa nãy anh đang họp, nhìn thấy điện thoại của em nên ra ngoài.”
Giọng nói của anh ta rất nhẹ nhàng, thậm chí còn có cảng giác thích thú.
Giống như thể không hề biết tôi đã xảy ra chuyện gì…
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói với Lý Hào Kiệt: “Tổng giám đốc Lý, tý nữa tôi sẽ gửi địa chỉ của tôi cho anh, anh đến đây đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Giọng điệu của tôi hơi cứng nhắc, thở hắt ra, giọng nói uyển chuyển hơn, hỏi lại: “Có được không?”
“Được chứ.”
Lý Hào Kiệt lập tức đồng ý ngay.
Anh ta không hỏi gì cả mà đồng ý luôn.
Tắt điện thoại, tôi dùng phần mềm định vị địa chỉ tra ra địa chỉ của mình đang ở là Bệnh viện An Tín.
Tôi đứng ở cửa ra vào ở dưới lầu nhìn qua, biết được phòng bệnh của mình ở tầng 3, lại nhìn số giường rồi gửi cho anh ta.
Nơi này rất gần Hào Thiên, chắc chắn anh ta sẽ nhanh chóng tới đây, hơn nữa sẽ sốt sắng vô cùng.
Tôi bước vào phòng vệ sinh, soi gương, nhìn thấy gương mặt mình quấn đầy băng gạc…