Thay Chị Lấy Chồng

Chương 196: Cô ta từng cứu anh năm anh mười bốn tuổi

“Tôi đi xuống máy bay, đi xuống đây.”

Đặng Sa Sa đã biết rõ tôi là ai, cũng nhận ra bản thân đã làm ra chuyện thậm tệ gì. Việc đến nước này, làm sao tôi có thể để cô ta đi được nữa!

Tôi nhất quyết tóm lấy Đặng Sa Sa, đồng thời một tay cầm lấy cái túi trên ghế, mắt nhìn Lý Hào Kiệt và Đặng Sa Sa một lượt: “Nếu cô không nói, vậy thì tôi xuống máy bay.”

Trong chiếc túi ấy có vé máy bay, hộ chiếu, chứng minh thư của tôi, còn có cả điện thoại, ví tiền mà tôi dùng trong nước do Lý Hào Kiệt đưa cho.

Muốn gì được nấy!

Cầm những thứ này đi xuống, tôi đi đâu mà chẳng được.

“Đã qua rồi, ngồi xuống đi.” Lý Hào Kiệt xoay người, nắm lấy cánh tay tôi, hạ mình nói: “Ngoan, có chuyện gì để về rồi nói.”

“Không qua đươc!” Tôi ra sức gạt tay anh ấy ra, nhìn anh rồi lại thay đổi giọng điệu: “Ừm, phải đó, trong lòng các người đương nhiên chuyện này đã qua rồi, vì người ngồi tù chịu khổ không phải các người! Người mất đi đứa con không phải các người!”

Tôi trừng mắt với Lý Hào Kiệt, khẩn cầu anh ấy: “Xin anh, nể tình tôi đã mất đi hai đứa con, xin anh hãy cho tôi biết sự thật đi.”

Tôi muốn biết, trong chuyện này, rốt cuộc Lý Hào Kiệt đóng góp công sức gì, rốt cuộc anh ta làm cái gì.

Lý Hào Kiệt nhìn tôi rồi vươn tay ra muốn ôm tôi, tôi lùi ra sau một bước, càng ôm chặt cái túi trong tay hơn.

Khoang tàu hạng nhất có mấy người chúng tôi, tiếp viên hàng không thấy chúng tôi cãi nhau cũng không dám đến.

“Không nói? Được, tôi đi!”

Một mình tôi đứng bên ngoài, nếu muốn đi, không ai có thể ngăn được.

Lần này, dường như Đặng Sa Sa đã thấy rõ mối quan hệ của tôi và Lý Hào Kiệt, khi Lý Hào Kiệt dùng giọng nói nhẹ nhàng nói với tôi ban nãy, cô ta khiếp sợ đến nỗi cằm cũng sắp rơi ra rồi.

Lý Hào Kiệt không còn cách nào khác, anh ta nhìn tôi, đôi mắt đen láy cuối cùng nhìn về Đặng Sa Sa: “Cô nói đi.”

Không thể nhìn ra điều gì từ ánh mắt của anh ta, tôi không khỏi lo lắng Đặng Sa Sa liệu có nói ra sự thật không.

Nhưng sự thật chứng minh, tôi đánh giá cao IQ của Đặng Sa Sa.

Cô ta nhìn Lý Hào Kiệt, nói lắp bắp: “Năm đó, vốn dĩ tôi rất hài lòng với bản thiết kế của cô, nhưng Tống Duyên Minh gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi giúp cô ta một chuyện.” “Sau đó thì sao?”

Quả nhiên là Tống Duyên Minh cầm đầu.

“Sau đó Tống Duyên Minh bảo tôi hẹn cô ra đó, thực ra lúc đó bộ phim của tôi đã quay xong, cô ta nói đúng lúc, còn giới thiệu cho tôi diễn vai phụ trong một bộ phim khác, thế là tôi đi, hơn nữa theo yêu cầu của cô ta, bảo một trợ lí ở lại chỗ hẹn cô...” Cho đến tận bây giờ, cũng không có Lý Hào Kiệt.

“Chuyện sau đó thì tôi không biết, mãi đến khi mở phiên toà sau đó, anh Lý...” Đặng Sa Sa nhìn Lý Hào Kiệt một cái, chần chừ một lúc nói: “Anh Lý liên lạc với tôi, cho tôi tài nguyên cấp cao nước ngoài, sau đó bảo tôi chứng minh không có...”

Nói đến đây đột nhiên Đặng Sa Sa nghẹn lại.

Ánh mắt của cô ta cứ nhìn quanh Lý Hào Kiệt, mặt trắng bệch, gọi người phụ nữ ngồi cùng cô ta ở phía sau: “Tổng giám đốc Lý, tôi, tôi đi xuống máy bay!”

“Mẹ!”

“Thưa bà, cậu chủ vừa chơi ở vườn thiếu nhi bên ngoài một lúc!”

Lúc Đặng Sa Sa đi ra bên ngoài lại có một cô ôm một thằng bé đi vào khoang tàu hạng nhất.

Tôi nhìn qua, thằng bé ấy tầm khoảng một tuổi, khuôn mặt trắng trẻo bụ bẫm.

Mặc một bộ vest chỉnh tề.

Đầu tóc được chải chuốt cẩn thận.

“Đứa trẻ này thật đáng yêu.” Nhìn thấy đứa bé ấy, lập tức tôi có chút đau lòng, xă xăm nhìn Lý Hào Kiệt: “Anh nói xem, nếu con chúng ta còn sống, có phải cũng lớn như thế này rồi không?”

Đặng Sa Sa hoảng hốt đến nỗi sắc mặt càng khó coi hơn, vừa đón lấy thằng bé, nói với cô kia: “Đi thôi, chúng ta không về nữa!”

“Tại sao vậy ạ? Ông chủ còn...”

“Câm miệng! Mau đi thôi!”

Đặng Sa Sa đi đôi giày cao gót 10 phân, rảo bước như bay, như sợ tôi cướp con cô ta vậy.

Sắc mặt của Lý Hào Kiệt khó coi lạ thường,

Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, muốn khóc, nhưng lại cố ép bản thân mình cười: “Lý Hào Kiệt, anh thật ác độc, anh có thể nói cho tôi biết, lúc đầu khi anh làm chuyện đó, anh nghĩ như thế nào được không?”

Lý Hào Kiệt nhìn tôi, hít một hơi, cuối cùng nhả ra ba chữ: “Anh xin lỗi.”

“Xin lỗi?” Tôi nhìn anh ta, nỗi căm phẫn tràn ngập: “Xin lỗi có tác dụng gì! Có thể trả con lại cho tôi không? Hai đứa con của tôi, đều là vì Tống Duyên Minh mà mất! À không... Lần này là vì anh!”

“Đó là vì...”

“Tôi không bị hiếp, không bị nhiễm HIV, không phải tôi đã nói rồi sao, tại sao anh không tin tôi!” Tôi chất vấn: “Anh cùng tôi làm, rồi cùng tôi uống thuốc chống phơi nhiễm HIV, có phải anh cảm thấy việc anh làm rất cảm động không?”

Lý Hào Kiệt không nói gì.

Nhưng tôi biết anh ta cảm thấy vậy.

Tôi cười lạnh nhạt: “Đừng tự mình cảm động, mọi chuyện hoàn toàn không cần thiết, chuyện anh làm, chỉ khiến tôi cảm thấy ngu xuẩn hết mức.

Người trong thiên hạ đều nói Lý Hào Kiệt thông minh, có lẽ tôi là người đầu tiên nói anh ta ngu xuẩn.

Lý Hào Kiệt im lặng không nói, tôi lại hỏi anh ta: “Cầu xin anh, xin anh nói cho tôi biết, rốt cuộc là vì chuyện gì khiến anh lại giúp Tống Duyên Minh như vậy, có lẽ anh phải rất hiểu Tống Duyên Minh là loại người như thế nào chứ?”

Cô ta tuỳ tiện, tham lam, ích kỉ!

Người phụ nữ như vậy, sao Lý Hào Kiệt lại âm thầm muốn cưới cô ta hết lần này đến lần khác, lại nhường nhịn cô ta hết mực.

Lý Hào Kiệt nhìn tôi, ngập ngừng một lúc, ngồi xuống, vỗ ghế bên cạnh mình nói: “Em ngồi xuống đi, hứa với anh không xuống máy bay anh sẽ nói cho em biết.”

Dẫu sau ở nước ngoài, Lý Hào Kiệt tìm tôi còn rất rắc rối.

Tôi chần chừ một lúc rồi lại ngồi xuống.

Tôi rốt cuộc muốn biết, rốt cuộc Tống Duyên Minh và Lý Hào Kiệt có ngọn nguồn gì, khiến anh ta vì cô ta mà làm nhiều chuyện như vậy!

Sau khi tôi ngồi xuống, Lý Hào Kiệt không nói gì.

Mãi đến khi máy bay cất cánh, đi vào tầng bình lưu, tôi mới tiếp tục nói: “Có thể nói được chưa? Tổng giám đốc Lý, đây là không trung cao 10 nghìn mét, chắc anh không phải lo tôi nhảy từ đây xuống chứ.”

Lý Hào Kiệt không nói gì mà giơ tay ra

Tôi nhanh chóng rút ra.

Anh ta có chút không vui: “Để anh năm lấy tay em, thì anh sẽ nói.”

“……”

Lúc này Lý Hào Kiệt lại có chút giống trẻ con, không còn cách nào khác, tôi chỉ đành đưa tay ra cho anh ta.

Lý Hào Kiệt nắm lấy tay tôi, rồi từ từ mở miệng: “Tống Duyên Minh từng cứu mạng anh, năm anh 14 tuổi.”

Chỉ là vài câu mở đầu liền giống như trái bom nổ tung trái tim tôi ra.

Lý Hào Kiệt lớn hơn tôi 4 tuổi, năm đó tôi cứu anh ta cũng vừa hay tôi 10 tuổi, anh ta 14 tuổi.