Thay Chị Lấy Chồng

Chương 268: Anh sẽ luôn đứng về phía em

Tôi đi từ văn phòng ra, lúc đóng cửa thì nghe thấy phó giám đốc đang khổ sở cầu xin.

“Sếp Lý, tôi rất xin lỗi, đúng là tôi hồ đồ.”

“Sếp Lý, mong cậu tha thứ cho tôi, lần sau tôi không dám nữa đâu.”

Tôi rảo bước trên hành lang. Nếu người vừa đứng trong phòng cùng Lý Trọng Mạnh không phải là tôi thì tôi nhất định sẽ nghĩ sếp Lý này là Lý Hào Kiệt.

Khi tôi về đến cửa phòng cấp cứu, Lý Hào Kiệt đang đứng hút thuốc cạnh thùng rác. Anh ta chỉ mặc một bộ vest màu đen.

Bệnh viện ban đêm chẳng có ai cả. Cả nơi rộng lớn này mà chỉ mình anh ta đứng đó.

Ánh trăng mùa thu vừa trong sáng lại vừa lạnh lùng, đầu thuốc lá lúc sáng lúc tối trong tay anh trông thật cô đơn và bé nhỏ dưới ánh trăng.

Tôi đứng cách Lý Hào Kiệt vài mét, nghĩ đến những gì anh ta vừa nói lúc nãy mà trong lòng phức tạp vô cùng.

Khi tôi đang nhìn Lý Hào Kiệt thì anh ta đột nhiên quay sang nhìn tôi, dập tắt điếu thuốc trong tay rồi vẫy tôi, “Lại đây.”

Tôi hơi chần chừ.

Dường như người đàn ông ấy nhìn thấu được suy nghĩ của tôi, “Trong bệnh viện có biết bao nhiêu người, anh có thể ăn thịt em được sao?”

Cũng phải.

Tôi bước về phía Lý Hào Kiệt, đứng cách anh ta một mét rồi nhìn anh ta. Rõ ràng tôi đã quyết định phải từ bỏ rồi, nhưng giờ đứng trước mặt Lý Hào Kiệt, trái tim tôi vẫn không kiềm chế được mà đập nhanh hơn.

Tôi nghĩ ngợi rồi hỏi, “Anh Lý, anh có thể đừng cá cược gì với anh Mạnh được không? Mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi, anh cũng buông tha cho bản thân mình đi thôi.”

Vừa rồi thấy được Lý Trọng Mạnh như vậy khiến tôi có cảm giác rằng tất cả mọi điều mà Lý Hào Kiệt nói đều là sự thật, anh ta sẽ thua trong cuộc đấu giữa hai người.

Có lẽ do tôi biết rõ trong tay Lý Hào Kiệt có những gì, mà không hay biết Lý Trọng Mạnh có gì,

“Sao?” Người đàn ông này nghe tôi nói vậy thì cười nhạt, khóe mắt hơi cong lên, “Xót anh à?”

“Anh Lý à, tôi thấy anh cố chấp với quá khứ quá, con người sống thì phải hướng về về tương lai, đúng không?”

Chuyện tới nước này, dù tôi cố sống cố chết không thừa nhận thì Lý Hào Kiệt đã chắc chắn tôi là Tống Duyên Khanh rồi. Vậy nên tôi không định nhấn mạnh hay giải thích với anh ta.

Lý Hào Kiệt cúi đầu nhìn tôi, im lặng hồi lâu rồi nói, “Nếu em tìm một người khác thì anh nguyện đứng từ xa bảo vệ em, cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của em. Nhưng chú ấy thì không được. Anh đã từng làm tổn thương em, anh không thể để chú ấy tiếp tục làm điều đó với em nữa.”

“Anh Mạnh sẽ không làm tổn thương...”

“Em hiểu chú ấy lắm sao? Em có biết chú ấy nắm bao tài sản trong tay không?” Lý Hào Kiệt ngắt lời tôi. Anh ta ngồi xổm xuống nhìn lên tôi bằng ánh mắt đầy kiên định và nghiêm túc, “Em tin anh đi, chú ấy không phải như em nghĩ đâu.”

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của anh. Không hiểu vì sao, dù Lý Hào Kiệt đã làm rất nhiều điều không phải với tôi nhưng lòng tin của tôi với anh vẫn không thể dao động.

Lúc anh ta nói vậy, tôi còn muốn tin thật.

Nhưng sao tôi tin được chứ?

Tôi lắc đầu nguầy nguậy và lùi về phía sau, “Anh Lý, dựa vào gì mà tôi phải tin anh chứ?”

“...” Lý Hào Kiệt nhận ra rằng tôi đang dao động, “Chú ấy là con riêng của ba tôi. Hơn hai mươi tuổi mới được đón về nhà, trước đây chỉ là một tên bác sĩ nghèo kiết xác. Sau khi đón chú ấy về xong, ba cũng chỉ cho chú ấy sáu mươi sáu tỷ, nhưng chú ấy lặng lẽ phát triển thành như bây giờ. Em nghĩ mọi chuyện đều nhờ vào vận may không thôi ư?”

“Vậy chỉ có thể nói là anh ấy có bản lĩnh!” Tôi kiên trì đáp, “Vì anh ấy là con riêng mà nhà anh đối xử bất công với anh ấy như thế, còn không cho phép anh ấy tự phát triển sự nghiệp, cuối cùng thấy người ta làm tốt quá thì ghen tức à?”

“Không phải vậy.” Lý Hào Kiệt nhíu mày, “Theo điều tra thì tài sản trên danh nghĩa của chú ấy chỉ có bệnh viện Quang Minh mà thôi, ngay cả cổ phần công ty cũng không có, ngoài ra đều là tài sản bí mật của chú ấy. Thánh Tâm chỉ là một phần của tảng băng chìm, ngoài ra vẫn còn rất nhiều rất nhiều. Mà cách để kiếm tiền nhanh thì trong luật pháp viết như thế nào em biết không... Anh lo em bị chú ấy lợi dụng, bị liên lụy thôi.”

Tôi hiểu ý của Lý Hào Kiệt nhưng không thể nào, Lý Trọng Mạnh hẳn sẽ không làm vậy đâu.

Đúng vậy, nhất định là vậy!

Tôi suy nghĩ một lát rồi nhìn Lý Hào Kiệt, “Anh ấy sẽ không làm vậy, tôi tin anh ấy.”

Lý Hào Kiệt thấy tôi vẫn chưa chịu tin thì như sốt ruột mà tóm lấy tay tôi, “Em tin tưởng chú ấy đến vậy sao?

“Tôi...”

“Điệp, sao em lại ở ngoài này thế? Trời lạnh lắm đấy, cẩn thận không lại ốm.” Khi tôi đang định đáp lời Lý Hào Kiệt thì tiếng nói của Lý Trọng Mạnh vang lên đằng sau. Giọng nói của anh vẫn dịu dàng như trước, nhưng những gì mà Lý Hào Kiệt vừa nói đã khiến tôi dao động, khiến tôi không thể không để tâm. Còn ông phó giám đốc sợ sệt trước Lý Trọng Mạnh nữa...

Tôi quay người lại, thấy Lý Trọng Mạnh đứng cách tôi khoảng hơn hai mươi mét và anh đang đi về phía tôi.

Khi anh đang đi tới, Lý Hào Kiệt vẫn đang nắm chặt lấy cánh tay tôi. Anh ta nói nhỏ đủ cho hai chúng tôi nghe thấy, “Nếu cần giúp đỡ thì lúc nào cũng có thể đến tìm anh, anh sẽ luôn đứng về phía em.”

Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, anh ta vẫn đang ngồi xổm dưới đất. Trong bóng đêm lạnh lẽo, đôi mắt đen láy của anh ta càng thêm lạnh lùng hơn, nhưng ẩn trong đó lại là kiên định và quyến luyến.

Tôi ngập ngừng, còn chưa trả lời đã đi về phía Lý Trọng Mạnh. Tôi đến bên cạnh anh, anh cởi áo khoác choàng lên vai tôi, nói với tôi bằng chất giọng mà tôi quen thuộc nhất, “Chuyện phòng bệnh anh đã sắp xếp xong cả rồi.”

“Vâng.” Tôi không dám tưởng tượng ông phó giám đốc sợ hãi vừa rồi đã xếp phòng cho anh thế nào.

Lý Trọng Mạnh nắm tay kéo tôi vào khu cấp cứu, Lý Hào Kiệt cũng đứng dậy đi theo. Khoảng một tiếng sau, Lý Nam Hào đã thoát khỏi cơn nguy hiểm và được đưa đến phòng điều trị tích cực. Có người giúp việc đến chăm nom nên Lý Trọng Mạnh đưa tôi về studio.

Vì bận rộn hoàn thành xong bản thiết kế nên mấy ngày sau tôi chỉ ở studio thôi. Tôi làm việc liên tục trong mười ngày.

Trong mười ngày này, tôi đã thiết kế xong cảnh quan, cũng đã gửi bản thảo phong cách thiết kế chủ đạo nội thất cho Lưu Huy, hơn nữa còn đánh dấu những chỗ cần lưu ý trên hành lang. Những chuyện còn lại thì để thiết kế nội thất của Lưu Huy lo. Dù sao thì công việc của tôi thu phí theo mét vuông, nếu làm cả nội thất bên trong thì hoàn toàn không cần thiết.

Truyện có bản quyền up trên

Chờ tôi giao bản thiết kế xong thì bên công trình cũng đã đi vào quỹ đạo, công việc của tôi coi như đã kết thúc.

Tôi mở điện thoại xem vé máy bay đến thành phố Bắc. Có rất nhiều chuyến bay, tôi bèn đặt vé vào hai ngày nữa. Ngày mai tôi định đi thăm Lý Nam Hào.

Lý Trọng Mạnh kể rằng ông nằm viện ba ngày là đã xuất viện rồi, sau đó thì chỉ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở nhà không đi đâu cả.

Tôi nghĩ nếu đi thăm người bệnh thì đi tay không cũng ngại, nên đi mua vài thứ ở cửa hàng thực phẩm chức năng gần đó.

Khi tôi vào cửa hàng thì bên trong chỉ có một vị khách. Cửa hàng bán mặt hàng này thường không đông khách lắm nên chỉ có một nhân viên, tôi định tự đi xem rồi mua cũng được.

Có vẻ như vị khách kia xem lâu quá, nhân viên cửa hàng mất kiên nhẫn nên nói, “Xin hỏi ngài có mua không ạ? Nếu không mua cũng không sao đâu.”

“Mua chứ, mua chứ.” Giọng nói của vị khách này vang lên.

Nghe hơi hèn... nhưng mà, giọng này nghe quen quen...