“Khi trước các người giam tôi trong phòng họp, muốn tôi chảy máu nhiều quá mà chết cũng đâu có thái độ thế này.” Tôi ngồi xuống nhìn bà ta, dù biết Phan Ngọc và Tống Cẩm Dương có thể đối mặt với án tù chung thân thì tôi vẫn thấy bình thường. Rõ ràng là cha mẹ ruột, vậy mà chẳng khác nào người dưng nước lã.
Phan Ngọc cầm ống nghe, kích động nói, “Do ba con bắt mẹ làm vậy, mấy năm nay mẹ đã không còn gì, vậy nên chỉ có thể nghe ông ấy thôi.”
“Haha, ông ta đã không còn là ba tôi từ lâu rồi.” Tôi cầm điện thoại, nhìn Phan Ngọc qua lớp kính cường lực, “Nếu không phải tôi chưa tới số thì chắc hôm nay tôi cũng không còn ngồi đây nói chuyện với bà được đâu.”
Nếu Lý Hào Kiệt không đi tìm tôi thì có lẽ tôi đã chết thật rồi.
Hai tuần nằm viện, bác sĩ nói, chỉ cần muộn nửa tiếng nữa thôi là tôi có thể sẽ mất mạng.
Nhắc đến người cứu tôi, mắt Phan Ngọc lại ướt, “Khanh à, mẹ van con tha cho ba mẹ đi mà. Ba mẹ chỉ nhất thời ngu muội thôi, trước đây mẹ cũng khuyên ông ấy rồi, Lý Trọng Mạnh đồng ý cho ba mẹ tiền thì thôi, nhưng ông ấy cứ không nghe, muốn cả nhà của con cơ.”
“Suýt nữa thì tôi mất mạng, tại sao tôi lại phải tha cho các người chứ, hơn nữa với kinh tế của hai người thì thà ăn uống trong tù còn tốt hơn cơ mà?” Tôi bình thàn nói. Thật ra sống nghèo khổ bên ngoài thì chẳng thà ngồi tù đi.
“Không, mẹ không muốn ngồi tù cả đời đâu.” Phan Ngọc bám tay lên cửa thủy tinh, mặt dán chặt lên mặt kính, “Khanh ơi, mẹ xin con, con hãy nghĩ đến công mẹ mang nặng đẻ đau con mà thả ba mẹ ra đi.”
“Mang nặng đẻ đau à?” Tôi cười lạnh, “Nếu không phải tôi và Tống Duyên Minh là chị em song sinh thì tôi chẳng tin là bà sinh ra tôi đâu, làm gì có người mẹ nào lại đối xử với con mình như vậy chứ.”
“Không phải...”
“Lúc đó cả tôi và Tống Duyên Minh đều ở trên thuyền, theo lý mà nói, chúng tôi cùng về thì các người phải vui mới đúng, về một người thôi hai người cũng nên vui, nhưng hai người thì sao? Hai người đã làm gì? Nếu hôm nay là Tống Duyên Minh thì hai người có đối xử như vậy với cô ta không?”
Dù Phan Ngọc không trả lời thì tôi cũng biết, hai người đó sẽ không làm vậy.
Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con. Mà tôi không phải con của họ, chỉ có Tống Duyên Minh mà thôi.
Phan Ngọc nhìn tôi, sợ sẽ chọc giận tôi nên cẩn thận đáp, “Đúng vậy, vì Minh nó ở bên ba mẹ từ bé đến lớn nên tình cảm với nó cũng hơn nhiều, nhưng mấy năm nay ba mẹ đều cố gắng chấp nhận con, đối xử tốt với con, song chuyện này cũng không phải việc trong một sớm một chiều...”
“Vậy nên các người mới muốn giết tôi để cướp nhà à?” Tôi nhìn Phan Ngọc không chút cảm thông, “Tôi nói cho bà biết, nhìn đứa rác rưởi như Tống Duyên Minh, tôi hoàn toàn không hối hận vì đã sinh ra ở nhà họ Tống.”
Phan Ngọc vốn đang đầy thiện ý với tôi, nhưng vừa nói lời không hay về Tống Duyên Minh, thái độ của bà ta đột ngột quay ngoắt 180 độ, phẫn nộ gào lên với tôi, “Mày nói gì đó hả? Sao Minh lại là thứ rác rưởi được, nó...”
“Nó gì mà nó?” Tôi ngắt lời, “Ở trường thì tôi giúp làm bài tập không biết bao lần, ngay cả thi lại cũng nhờ tôi mới qua. Đề cương luận văn cũng tìm người làm thuê trên mạng, vất vả lắm mới làm nhà họ Lý mở cho studio, cuối cùng lại ăn cắp ý tưởng của một nhà thiết kế đã qua đời, hoàn toàn không tự mình kiếm ra dù chỉ một đồng mà chỉ chăm chăm chờ người khác đổ cơm vào mồm, hoàn toàn không cống hiến bất cứ điều gì cho xã hội, người như vậy không phải rác rưởi thì là gì?” Tôi bình thản lên án Tống Duyên Minh, khiến sắc mặt Phan Ngọc càng lúc càng tệ hơn.
Khi tôi chất vấn câu cuối cùng, Phan Ngọc rốt cuộc không nhịn được bèn vỗ bàn đứng dậy, “Mày nói linh tinh cái gì đấy hả, dù con bé Minh không làm được gì thì bọn tao vẫn nuôi được nó.”
“Các người nuôi thì cứ nuôi đi, lôi tôi vào làm gì?” Tôi sợ quái gì bà ta quát nạt chứ, “Vì cổ phiếu mà đón tôi về, vì chiếm lại cổ phiếu nên đẩy tôi ra kết hôn thay, muốn tôi bị bà nội ghét, may mà bà tỉnh táo, nếu không cũng tổn thương vì các người rồi.”
“Mày còn dám nhắc đến việc kết hôn thay nữa à?” Phan Ngọc tức đến khó thở, “Đều do mày, hôm đó Lý Hào Kiệt đến cứu mày, nhìn mặt thằng đó là biết nó yêu mày rồi. Con đĩ, mày hại chết con bé Minh rồi còn cướp người yêu của nó!”
“Ai cướp? Chính cô ta mới là người cướp đấy, chứ cái loại ô nhục như cô ta thì Lý Hào Kiệt sẽ thích hả? Vì trước đây tôi từng cứu Lý Hào Kiệt, Tống Duyên Minh còn dám nhận vơ là cô ta.” Tôi cũng tức đến khó thở, “Cô ta chết cũng chưa hết tội đâu.”
Nếu không vòng một vòng lớn như vậy thì có lẽ kết cục của tôi và Lý Hào Kiệt cũng không như bây giờ.
“Mày!” Phan Ngọc sắp tức chết rồi, cứ chỉ vào tôi rồi mãi sau mới thốt lên câu, “Đồ đĩ thõa! Đáng lẽ ra lúc trước tao không nên nhờ bệnh viện đưa mày vào cô nhi viện mà phải bóp chết mày ngay lúc đó!”
Lời bà ta nói khiến tôi sững cả người.
Tôi cầm ống nghe lên, đứng ngây ra ba giây mới phản ứng lại được, nghi ngờ hỏi bà ta, “Bà vừa nói cái gì?”
Ý của bà ta là bà ta biết sự tồn tại của tôi từ lúc đó rồi, phải không? Chẳng lẽ không phải do bệnh viện báo nhầm mà bà ta cố tình ném tôi đi?
Phan Ngọc ý thức được mình nói lỡ lời, song đã trót thì trét, bà ta ngồi lại ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà rồi hung dữ đáp, “Mày và Minh đều không phải con tao, con của tao đã chết từ khi ở trong bụng rồi...”
“Cái gì?” Tôi ngẩn ra nhìn Phan Ngọc.
Vậy là... là sao?
Phan Ngọc nhìn tôi như chết lặng, “Lúc trước, Tống Cẩm Dương không chịu lấy tao, sau đó tao mang thai bèn nói với ông ấy, ông ấy bắt đầu mặc kệ. Nhưng tao biết, chỉ cần sinh đứa bé ra thì Tống Tuyết nhất định sẽ cho tao vào nhà họ Tống. Mà rủi thay, bác sĩ nói thai nhi tao mang trong bụng không khỏe mạnh, để nghị tao hãy phá thai. Sao tao có thể bỏ nó được chứ, nhưng đến tháng thứ sáu thì nó đã chết trong bụng tao.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó à, tao cứ nằm viện đến tháng thứ mười, ngày ngày gửi hình chụp cho Tống Cẩm Dương đến ngày sinh, tao sinh ra một thai chết.” Phan Ngọc ngồi đó, biểu cảm vô cùng quái dị, vừa như cười lại vừa như khóc.
“Vậy tôi và Tống Duyên Minh là từ đâu tới?” Tôi chỉ muốn biết việc này.
Phan Ngọc nhìn tôi, “Hôm sau vừa lúc có một người phụ nữ chưa chồng đã chửa, sinh ra một đôi song sinh, người nhà đó thấy mất mặt quá nên định ném hai đứa bé đi. Tao tốt bụng nên nhận nuôi, nhưng tao chỉ sinh một đứa, vì bụng nhỏ nên tao chọn đứa gầy yếu hơn, còn mày thì đưa đến cô nhi viện.”
Nghe Phan Ngọc nói mà đầu tôi như bị khủng bố tin tức. Nói cách khác thì tôi không phải con của bà ta! Tôi còn ba mẹ ruột nữa!
Tôi vội vã hỏi Phan Ngọc, “Mẹ tôi đâu? Bà ấy là ai? Bà nhận bọn tôi từ tay ai?”
Đúng lúc này, cảnh sát của trại giam bước vào, “Thời gian thăm hỏi đã kết thúc.” Thông báo xong bèn đưa Phan Ngọc đi.
“Khoan đã!” Tôi vỗ lên cửa thủy tinh và gào lên, “Rốt cuộc thì bà lấy chúng tôi từ tay ai, nhà đó họ gì?”