Thay Chị Lấy Chồng

Chương 293: Cởi quần ra đi

Tôi nằm trong lòng anh, ngẩng đầu, vừa nhìn thấy vành mắt thâm quầng và đôi mắt đỏ quạch của anh là biết anh không được nghỉ ngơi đầy đủ, bất giác có chút đau lòng.

“Mạnh, hôm nay anh phải nghỉ ngơi thật tốt đấy.” Tôi nói với anh.

“Ừm.” Người đàn ông ôm tôi bước vào thang máy.

Lên đến tầng trên, Lý Trọng Mạnh mới thả tôi xuống.

Tôi thấy anh mở cửa, vốn định về nhà thì lại bị anh kéo tay: “Qua đây.”

“Anh nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ngày mai nói sau.” Tôi đứng im.

Người đàn ông mở cửa, vẫn không buông tay tôi ra mà mỉm cười: “Em cảm thấy anh có thể an tâm ngủ nếu không xem tình trạng chân của em à?”

Lúc này tôi mới nhận ra, vừa rồi chân cóng lại, lúc này vẫn còn không linh hoạt lắm, bước đi cũng không tiện.

Nhưng muộn thế này rồi, tôi thật sự không muốn làm phiền Lý Trọng Mạnh.

Người đàn ông thấy tôi đứng im thì hơi cau mày: “Định để anh ôm em vào sao?”

Tôi đỏ bừng mặt, lắc đầu, ngoan ngoãn theo anh vào nhà.

Nhà anh lạnh lẽo, nhưng may mà còn có hệ thống sưởi nên cũng không quá lạnh.

Anh mở đèn, dẫn tôi đến phòng ngủ, sờ sờ độ dày của chiếc quần ngủ tôi đang mặc, hơi đau lòng: “Trời lạnh thế này mà em còn mặc như vậy ra ngoài, nếu không gặp anh thì em định cứ thế mà đến bệnh viện của anh hay sao?”

Tôi ngượng ngùng cúi đầu: “Xin lỗi, em chỉ là... quá lo cho anh.”

Nghe tôi nói vậy, Lý Trọng Mạnh nhếch môi.

Anh rất hay cười, nhưng lần này hình như đẹp trai hơn hẳn.

“Đợi anh một lát.” Người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, nhanh chóng lấy một chậu nước đến.

Có một chiếc khăn mặt ngâm trong nước.

Anh dùng tay thử độ ấm của nước rồi mới nói với tôi: “Cởi quần ra đi.”

“Hả?”

Tôi ngơ ngác nhìn anh, nhất thời không kịp phản ứng.

“Anh giúp em lau chân bằng nước ấm, nếu không để đến ngày mai có thể sẽ bị nặng hơn đấy.” Lý Trọng Mạnh nói rồi đưa tay kéo quần tôi, thấy tôi bất động thì cười nói: “Em là người thứ hai lo lắng cho anh, có thế nào anh cũng không thể để em bị làm sao được.”

“Hay là em xắn ống quần lên nhé, dù sao cái quần này cũng rất rộng.” Tôi đỏ mặt hỏi.

Thú thật, cởi quần trước mặt đàn ông thì tôi có hơi...

Lý Trọng Mạnh thấy tôi không đồng ý thì bất đắc dĩ nói: “Em đã sắp gả cho anh rồi, lẽ nào sau này trước mặt anh em cứ mặc quần áo mãi sao? Hơn nữa anh cũng cần xem tình hình tổn thương ở đùi của em.”

Lời anh nói khiến mặt tôi hơi hồng hồng.

Vì không để tôi khó xử, Lý Trọng Mạnh mang một chiếc chăn mỏng đến và nói: “Em cởi quần xong thì đắp chăn lên trên, vả lại anh cũng không nói là bắt em cởi cả quần lót.”

Tôi kéo chăn đến rồi mới cởi quần ra, đặt chân trên mép giường.

Người đàn ông ngồi xổm xuống, dùng tay ấn ấn chân của tôi rồi hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Tôi lắc đầu. Chân tê cứng rồi, quả thực chẳng có cảm giác gì cả.

Lý Trọng Mạnh lấy khăn trong chậu ra, lau chân cho tôi từng chút một.

Khăn mặt âm ấm, dần dần hai chân tôi bắt đầu có cảm giác.

Anh lau đi lau lại khoảng nửa tiếng, chân tôi đã hơi đỏ lên, hơn nữa cũng hồi phục kha khá: “Cảm ơn anh, em thấy đỡ hơn nhiều rồi, anh đi nghỉ sớm chút đi.”

Tôi nói xong thì người đàn ông ngẩng đầu nhìn tôi, không nói gì cả mà bưng chậu nước đi đổ.

Tôi vội vàng mặc quần vào, kết quả còn chưa mặc xong thì Lý Trọng Mạnh đã quay lại. Thấy tôi đang mặc quần, anh đi qua, đè tôi xuống giường.

Bờ môi mỏng không chút do dự áp xuống, tôi hơi căng thẳng, mím chặt môi, cảm nhận được ý định xâm chiếm của người đàn ông nhưng lại không muốn tiếp tục chút nào.

Lý Trọng Mạnh ngẩng đầu nhìn tôi, ngập ngừng hỏi: “Còn chưa chuẩn bị xong sao?”

“Em...”

“Anh cho rằng em có thể suy xét cho anh một cơ hội.” Lý Trọng Mạnh nói tới đây thì hơi ngừng lại, rồi tiếp tục: “Không chừng chúng ta sẽ rất hợp nhau ở phương diện đó đấy.”

Lý Trọng Mạnh không giống Lý Hào Kiệt, anh ấy sẽ không cưỡng ép tôi, nhưng sẽ nói ra yêu cầu của mình.

Anh áp sát tôi, tôi có thể cảm nhận được chỗ nào đó của người đàn ông cưng cứng, đang chọc vào tôi.

Đều đã là người trưởng thành rồi, chuyện này căn bản chẳng đáng kể...

Tôi cắn môi, thầm khuyên nhủ bản thân.

Lý Trọng Mạnh thấy tôi như vậy thì biết tôi đang đấu tranh, anh cúi người hôn lên trán tôi, mỉm cười: “Không sao, anh có thể đợi, chỉ là đừng để anh đợi lâu. Đến đêm động phòng của chúng ta thì cho dù em không đồng ý, anh cũng muốn...”

“Em biết, cảm ơn anh.”

Tôi vừa dứt lời mới hiểu ra, nụ hôn vừa rồi của Lý Trọng Mạnh là...

Lúc này mặt Lý Trọng Mạnh đã tới gần, tôi nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn áp xuống.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Trên bờ môi tôi chẳng có chút cảm giác gì cả.

Tôi mở mắt thì thấy Lý Trọng Mạnh đã ngồi dậy, nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng pha lẫn đùa giỡn.

Vừa nghĩ tới ban nãy tôi còn đợi anh hôn, tôi càng ngượng ngùng hơn.

Người đàn ông đưa tay xoa đầu tôi bằng bàn tay to lớn: “Nụ hôn lần này cho em nợ đấy, đợi đến khi em đồng ý chấp nhận anh, anh sẽ đòi cả vốn lẫn lãi.”

Tôi biết anh không muốn ép buộc tôi.

Tôi mặc chiếc quần ở nhà của mình xong xuôi, anh tiễn tôi ra cửa.

“Chờ một lát.” Thấy Lý Trọng Mạnh muốn quay vào, tôi vội vàng gọi anh.

Tôi bước vào nhà, lấy chiếc bút máy đã mua kia ra đặt vào tay anh, cười nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

Lý Trọng Mạnh nhìn chiếc hộp rồi hỏi: “Cái gì vậy? Anh có thể mở ra không?”

Tôi gật đầu.

Người đàn ông mở dây ruy băng trên hộp quà, lấy chiếc bút máy ra.

Anh còn chưa lên tiếng tôi đã nói trước: “Không phải đồ quý giá gì đâu...”

“Anh rất thích.” Lý Trọng Mạnh lập tức cắm chiếc bút lên túi áo trước ngực và nói: “Về sau ngày nào anh cũng mang theo.”

“Vậy thì tốt.”

Nghe anh bảo thích, tôi cũng yên tâm hẳn.

Đêm nay cuối cùng tôi cũng có thể ngủ một giấc ngon lành rồi.

Sáng sớm hôm sau, Thiểm Thiểm đi ra khỏi nhà nhìn thấy Lý Trọng Mạnh thì vui mừng vô cùng: “Chú Lý, lâu lắm không gặp, cháu nhớ chú lắm.”

“Chú cũng nhớ cháu.”

Lý Trọng Mạnh ôm Thiểm Thiểm, cùng xuống thang máy với nó.

Khi chúng tôi đưa Thiểm Thiểm đến nhà trẻ xong xuôi, tôi nói với Lý Trọng Mạnh: “Nếu anh phải đến bệnh viện thì em tự về cũng được.”

Mấy hôm trước Đào Nhi nói với tôi chuyện cuộc thi thiết kế, vì không liên lạc được với Lý Trọng Mạnh nên tôi đến nhìn cũng chẳng có hứng thú.

Bây giờ không sao rồi, cuối cùng cũng có thể nghiên cứu chuyện cuộc thi thiết kế.

Nhưng Lý Trọng Mạnh lại kéo tôi hỏi: “Bây giờ bù món quà sinh nhật cho anh được không?”

Tôi sửng sốt giây lát mới kịp phản ứng, anh đang nói đến chuyện ở cùng anh một ngày.

“Được chứ, anh muốn đi đâu? Em đi cùng anh, cả ngày đều ở bên anh.” Tôi mỉm cười nói với Lý Trọng Mạnh.

Có lẽ là từng suýt mất đi nên giờ phút này, tôi rất trân trọng khoảng thời gian ở bên anh.

Truyện mua bản quyền up trên