Thay Chị Lấy Chồng

Chương 300: Nghi ngờ anh ta bị bắc cóc rồi

Lý Trọng Mạnh nghe tôi hỏi vậy thì không hề ngạc nhiên, hỏi ngược lại tôi: “Sao em biết chuyện này?”

Rõ ràng anh đã sớm biết chuyện này, nhưng không hề nói cho tôi. Điều này tôi có thể hiểu được, dù sao thì chuyện này tôi có biết cũng chẳng làm được gì.

Chỉ là anh hỏi như vậy rất rõ ràng là anh giống Lý Nam Hào, nghi ngờ Lý Hào Kiệt có liên lạc với tôi.

“Ông cụ Lý gọi điện cho em.” Tôi nói thật với anh.

Lý Trọng Mạnh nghe xong, hàng mày đang cau lại hơn giãn ra, anh gật đầu: “Hình như lần cuối liên lạc là một tuần trước, cả tuần này mọi người đều không gặp được nó, có điều trước đó Hào Thiên cũng đã rối loạn rồi.”

“Vì chuyện AI kia mất tích sao?” Tôi hỏi Lý Trọng Mạnh.

Người đàn ông nhìn tôi gật đầu, vẻ mặt thoáng buồn bã: “Chuyện đó ảnh hưởng rất lớn đến Hào Thiên.”

“Là do ai làm? Đã tra được chưa?” Tôi hỏi tiếp.

Lý Trọng Mạnh đứng ở cửa, nhìn tôi với vẻ mặt ôn hòa, anh lắc đầu: “Anh cũng không biết.”

Tính ra tôi đã rất lâu không gặp Lý Hào Kiệt rồi.

Lần này tôi cho rằng tôi đã quên rồi, nhưng bây giờ anh mất tích lại khiến lòng tôi rối loạn, không có giây phút nào yên ổn.

Tuy tôi biết Lý Trọng Mạnh sẽ thất vọng, nhưng vẫn nói: “Xin lỗi, hôm nay em hơi mệt, muốn đi ngủ sớm.”

Tôi không có cách nào ngừng nghĩ về Lý Hào Kiệt, trong lòng lo lắng cho Lý Hào Kiệt mà lại đối mặt với Lý Trọng Mạnh thì không công bằng cho anh ấy.

Tôi cần yên tĩnh một chút.

Lý Trọng Mạnh luôn rất hiểu tôi, anh đưa tay lướt lên khuôn mặt tôi, cười khổ: “Có phải em rất lo lắng cho nó không?”

“Em...”

“Anh biết em rất lo cho nó, có phải tối em muốn ra ngoài tìm thử, cho rằng mình có thể tìm được nó?”

Lý Trọng Mạnh nói ra hết tâm tư của tôi.

Nhất thời tôi giống như một tên trộm bị tóm, chỉ biết cúi đầu, không thốt lên được câu nào, cũng không dám nhìn vào mắt Lý Trọng Mạnh.

Tôi sợ anh thất vọng, hoặc là sợ nhìn thấy ánh mắt độc ác của người đàn ông.

Nhưng tôi lập tức cảm giác vòng tay anh ôm tôi vào lòng, anh nói: “Anh biết, bây giờ em không có cách nào hoàn toàn buông bỏ nó được, nhưng anh sẽ chờ em. Ngoài kia tuyết vẫn đang rơi, lúc ra ngoài nhớ phải mặc nhiều một chút, đừng để bị lạnh. Nếu không tìm được đường về thì gọi điện cho anh, anh sẽ đón em.”

Lời anh nói khiến trái tim tôi như bị bỏng.

Rốt cuộc phải hèn mọn tới mức nào mới có thể thốt lên câu nói như vậy?

Nhất thời tôi vô cùng áy náy, không kìm được ôm chặt Lý Trọng Mạnh: “Xin lỗi, em, em không đi tìm anh ấy nữa.”

Nào đến lượt tôi tìm chứ, đúng không?

Người nhà họ Lâm, người nhà họ Lý, bao nhiêu người như vậy, mối quan hệ trải rộng khắp Vĩnh An, đâu đến lượt tôi đi tìm, đúng không?

“Thật sao?”

“Thật mà, em không đi.”

Tôi dựa đầu vào ngực Lý Trọng Mạnh, ra sức gật đầu.

Trong lòng cứ liên tục tự nói với mình, không đi, không đi, không đi!

Tay người đàn ông đặt lên mái tóc xõa sau lưng của tôi: “Được, nếu muốn đi thì nhớ mặc dày một chút, không có xe đưa em về thì gọi điện cho anh, anh sẽ đến đón.”

Anh nói xong thì buông tay ra, quay về nhà mình.

Tôi đứng ở cửa, mắt nhìn theo hành lang trống rỗng, chỉ còn lại một mình tôi.

Bên ngoài cửa sổ hành lang là một khoảng trời tối tăm, không có một điểm sáng.

Cánh cửa sổ mở hé, không khí lạnh lẽo bên ngoài ùa vào, hòa với không khí ấm áp trong tòa nhà rồi biến thành sương trắng. Còn cả bông tuyết bay vào theo khe hở.

Bên ngoài hẳn là lạnh lắm nhỉ?

Lý Hào Kiệt đang ở đâu? Có phải anh ấy đang nghĩ quẩn muốn tự tử không?

Tôi hơi do dự chốc lát, cuối cùng vẫn đóng cửa lại.

Tôi nằm lên giường nhưng không sao ngủ được.

Anh đang ở đâu?

Tôi tin Lý Hào Kiệt sẽ không vì thất bại của AI mà tự tử.

- --

Đêm hôm đó tôi cố kìm nén, cuối cùng cũng không ra ngoài tìm Lý Hào Kiệt.

Sáng hôm sau lúc tỉnh lại, tôi đứng trước cửa sổ, tuyết đã ngừng rơi, bầu trời trong xanh như nước. Tuyết trắng đọng trên mái hiên, phản chiếu ánh sáng chói mắt.

Tôi nhìn mà trong lòng cứ nghĩ đến Lý Hào Kiệt.

Anh đang ở đâu?

Lúc này Thiểm Thiểm cũng đã dậy, tôi mặc quần áo cho nó, đang định đưa nó đến nhà trẻ thì thấy Lý Trọng Mạnh đã đợi trước cửa.

Người đàn ông cầm chìa khóa xe trong tay, nở nụ cười dịu dàng. Thấy chúng tôi, anh nói: “Anh đưa hai mẹ con đi, bên ngoài tuyết dày lắm.”

“Cảm ơn anh.” Vừa dứt lời tôi đột nhiên nhận ra điều gì đó, hơi căng thẳng nhìn về phía Lý Trọng Mạnh.

Người đàn ông cũng nhìn sang tôi, ngón trỏ đè xuống môi, ghé sát bên tai tôi nói: “Nợ nhé.”

Đưa Thiểm Thiểm đến nhà trẻ rồi, tôi không có việc gì lại bị Đào Nhi gọi qua giúp cô ấy.

Công việc của Đào Nhi đều là nhờ người quen giới thiệu, tuy không nhiều nhưng một mình cô ấy làm cũng không xuể.

Tôi rảnh rỗi, đến giúp đỡ tiện thể học lỏm luôn.

Tôi ở chỗ Đào Nhi làm xong một bản vẽ nhỏ, rảnh rỗi bèn lấy điện thoại tìm kiếm về Hào Thiên.

Quả nhiên trên mạng đã có thông tin tiết lộ chuyện Lý Hào Kiệt mất tích. Thế nhưng không ai dám đưa tin công khai, có lẽ là nhà họ Lý đã nhét tiền rồi. Dù sao chuyện lớn như vậy liên quan rất nhiều đến giá cổ phiếu và công ty, một khi truyền ra thì chắc chắn không chỉ một mình nhà họ Lý chịu tổn thất.

“Cô vẫn còn quan tâm đến Lý Hào Kiệt à?”

Không biết từ khi nào Đào Nhi đã đi đến sau lưng tôi. Cô ấy thấy tôi tìm kiếm tin tức về tập đoàn Hào Thiên bèn trêu ghẹo.

Nhưng tôi không phản bác. Từ tối hôm qua tới giờ, trong lòng tôi toàn là suy nghĩ về Lý Hào Kiệt.

Trước đó Lý Trọng Mạnh cũng từng mất liên lạc, tôi cũng lo lắng cho anh ấy, nhưng hai cảm giác này hoàn toàn khác nhau. Bây giờ tôi không tự chủ được mà lo cho Lý Hào Kiệt, mất hồn mất vía.

Vừa nghĩ đến việc anh có thể sẽ nghĩ quẩn hoặc bị hại ở đâu đó là tôi đau lòng không kìm nén được.

Tôi cất di động đi, không nói gì nữa.

Đào Nhi liếc nhìn tôi: “Đừng giấu nữa, tôi nghe bạn bè nói Lý Hào Kiệt mất tích rồi.”

“Cô biết à?” Tôi nhìn sang cô ấy.

Đào Nhi nhìn chằm chằm màn hình, một tay di chuột một tay gõ bàn phím, vừa làm vừa nói: “Đây là bí mật trong giới truyền thông, chỉ là nhà họ Lý luôn áp xuống không cho công khai, bây giờ cả thế giới đều đang tìm anh ta. Có người nói Lý Hào Kiệt bị bắt cóc rồi.”

“Cô quen biết người bên truyền thông à?” Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy.

Lúc này Đào Nhi mới ngừng công việc, dựa vào ghế ngồi nhìn tôi và gật đầu: “Chồng tôi chính là người trong giới truyền thông, chuyện này anh ấy nói với tôi từ trước rồi, tôi còn tưởng cô đã sớm biết, chỉ là không quan tâm tới anh ta thôi.”

Năm đó tôi và Đào Nhi tham gia cuộc thi ở làng du lịch, chuyện của chúng tôi cô ấy cũng biết.

Tôi hơi do dự, cuối cùng vẫn không kìm được mà hỏi: “Vậy có tin tức gì mới không? Ví dụ như hộ chiếu xuất ngoại các kiểu?”

Đào Nhi lắc đầu: “Không có, dường như là vì không có thông tin gì nên nhà họ Lý mới nghi ngờ anh ta bị bắt cóc.”