Sếp tổng của Thời thị nói ý tưởng của anh ta cho chúng tôi, đồng thời cũng nói chuyện với sếp tổng của Thiên Lộc.
Chúng tôi ký hợp đồng ngay tại đó, hẹn ngày mai tới khu du lịch để xem tình hình cụ thể, xem sơ đồ kiến trúc rồi bắt tay vào thiết kế nội thất và cảnh quan bên trong.
Tôi rất vui khi nói đến kế hoạch đi xa này, bởi vì tôi đã có lý do để tăng ca, không cần ngày nào cũng ở bên Lý Trọng Mạnh nữa. Tuy mấy ngày nay anh ta đều đối xử rất tốt với tôi, nhưng đối xử càng tốt thì tôi càng để ý đến dáng vẻ giấu diếm lúc trước của anh ta. Tôi sợ ngày nào đó sẽ không cẩn thận đụng phải vảy ngược của anh ta.
Lúc trước tôi đã nói với Đào Nhi chuyện của mẹ mình nên Đào Nhi cũng khá hiểu. Khi nghe Thời Mặc nói vậy, cô ấy bèn liếc nhìn tôi.
Tôi bèn hỏi, “Cô của anh à?”
“Đúng vậy, nhưng lâu lắm rồi tôi không gặp cô, mới gặp khi còn bé tẹo thôi.” Thời Mặc đáp rất tự nhiên.
Anh ta thuộc loại người khá đơn thuần. Tôi hỏi vậy chắc anh ta cũng không để ý nhiều.
“À, thế cô anh lập gia đình chưa?” Tôi hỏi tiếp.
“Chưa, trong trí nhớ của tôi thì cô ấy bị điên, đang được điều trị, sau đấy thì hình như đã qua đời rồi.” Thời Mặc vừa lái xe vừa kể.
Điên ư?
Không biết vì sao tôi lại cảm thấy vô cùng khó chịu khi nghe Thời Mặc nói vậy. Tôi chưa từng có cảm giác thế này bao giờ. Huống hồ cô của anh ta và tôi là hai người xa lạ, trừ khi...
Tôi nhìn về phía Đào Nhi, thấy Đào Nhi cũng đang nhìn tôi. Hai người chúng tôi nhìn nhau, tôi do dự song cũng không hỏi. Tôi cảm thấy dù có hỏi Thời Mặc thì cũng không thêm được thông tin gì, chẳng thà đến hỏi thẳng Thời Quan Nguyên.
Từ thành phố đến khu du lịch này chỉ cách ba tiếng đi xe, một trong những nguyên nhân là Thời Mặc lái xe quá chậm. Vì đang mùa đông nên nơi này vẫn chưa khởi công, tôi và Đào Nhi chỉ đến quan sát hoàn cảnh xung quanh. Khi trở về đã là hơn ba giờ, nếu theo tốc độ lái xe của Thời Mặc thì chắc tối mới về đến nơi. Đào Nhi không nhịn được bèn cướp vô-lăng, cô ấy sẽ tự lái.
Hai tiếng sau là tới Vĩnh An. Vừa vào thành phố, Thời Quan Nguyên đã gọi cho Thời Mặc, biết chúng tôi về đến nơi bèn mời chúng tôi đi ăn cơm. Thời Mặc truyền đạt lại lời của ông ta cho chúng tôi. Nếu như bình thường thì tôi sẽ từ chối đấy, nhưng lần này thì...
Tôi liếc Đào Nhi, còn chưa nói gì thì Đào Nhi đã nói trước, “Đi thôi, phải cảm ơn sếp Thời chứ.”
“Đào Nhi.”
Đào Nhi nhìn tôi rồi vỗ vai tôi, “Chúng ta là cộng sự mà, cô có tâm sự sẽ không tập trung làm việc được, tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
“Cảm ơn.” Tôi đáp.
- -
Tối đó, tôi và Đào Nhi ăn cơm cùng hai người nhà họ Thời. Ăn được một lúc, tôi thấy Thời Quan Nguyên uống cũng kha khá bèn cầm một ly champange lên mỉm cười với ông ta, “Sếp Thời, lần này tôi rất cảm ơn ông đã mua tác phẩm của tôi và Đào Nhi, cho chúng tôi cơ hội để phát huy.”
Thời Quan Nguyên nghe vậy bèn phất tay, “Tôi mới là người phải cảm ơn, sao tôi có thể để người khác lấy mất tác phẩm tuyệt vời như vậy được!”
“Cảm ơn ông đã khen.”
“Khách sáo quá, các cô cứ làm thật tốt cho tôi, sau này tôi sẽ còn tìm các cô nữa.”
Tôi khách sáo với Thời Quan Nguyên đôi câu, thấy không khí cũng thích hợp bèn đổi đề tài, “Sếp Thời, hôm nay anh Thời Mặc nói tôi rất giống cô của anh ấy, tôi nghĩ chúng ta cũng coi như có duyên.”
Tôi cứ tưởng Thời Quan Nguyên nghe vậy sẽ rất vui, nhưng ông ta lại đen mặt, đặt ly rượu xuống, khóe môi hạ xuống tỏ vẻ không vui, “Nó nói vớ vẩn đấy, nó làm gì có cô nào.”
“Nhưng...”
“Xin lỗi cô Sa, tôi phải ra ngoài gọi điện thoại đã.”
Tôi đang định hỏi tiếp thì Thời Quan Nguyên ngắt lời tôi rồi vội vàng cầm điện thoại ra ngoài.
Bàn cơm vốn có bốn người, Thời Quan Nguyên vừa đi thì còn lại ba.
Đào Nhi quay sang hỏi tôi, “Sao rồi?”
Tôi kể lại phản ứng của Thời Quan Nguyên, Đào Nhi gật đầu, “Nói vậy thì nhà họ Thời đúng là có một người bị điên.”
“Sao thế?” Thời Mặc thấy hai chúng tôi thì thầm với nhau bèn hỏi.
Tôi vờ tức giận nói anh ta, “Anh Mặc này, anh bảo nhà anh có một người cô, vừa rồi tôi hỏi ông Thời thì ông ấy nói là không có, còn tức giận với tôi nữa, lỡ mà hợp đồng này bị hủy thì đều tại anh đấy!”
Vì cả ngày hôm nay chúng tôi đều đi cùng Thời Mặc, tính tình anh ta cũng cởi mở nên giờ chúng tôi đã khá quen biết nhau rồi.
Thời Mặc nghe vậy bèn nói, “Có thật mà, tôi còn gặp rồi cơ.”
Lúc này điện thoại của Thời Mặc đổ chuông, anh ta nghe điện thoại xong thì nhíu mày, “Ba tôi bảo có việc nên về trước rồi, còn bảo tôi là nhà chúng tôi không có ai như thế cả...”
“À, không có thì thôi, tôi cũng tiện miệng hỏi thế thôi.” Tôi cười đáp.
Xem ra nhà họ Thời đang cố tình giấu diếm sự tồn tại của người này.
Cô của Thời Mặc là mẹ tôi ư? Tôi chỉ có thể tìm cơ hội khác để hỏi.
Chúng tôi ăn xong bèn thu dọn đồ đạc đi về.
Vừa ra cửa, tôi đã nhìn thấy xe của Lý Trọng Mạnh đỗ ven đường, anh ta mặc áo khoác màu xám nhạt đứng cạnh xe, vừa thấy tôi đi ra bèn vẫy tay.
“Kìa, anh Lý đến đón cô kìa, tình cảm của hai người tốt y như người ta nói.” Thời Mặc nói.
Trái tim của tôi nặng trĩu, Nói thật là tôi không vui lắm khi Lý Trọng Mạnh đến đón, tôi cảm giác như bị nhốt trong thế giới của anh ta, lúc nào cũng bị anh ta theo dõi mọi hành vi. Cho dù anh ta không hỏi thì cũng biết tôi đang đi đâu.
“Về nhà nào.” Lý Trọng Mạnh mỉm cười bước đến cạnh tôi, ôm tôi vào lòng, vẫy tay chào Thời Mặc và Đào Nhi thay tôi.
Lý Trọng Mạnh khởi động xe. Vì giờ thân phận của anh ta đã khác nên đã đổi xe từ Lincoln thành Rolls-Royce, cao cấp hơn bao nhiêu lần. Tôi ngồi im lặng ở ghế phụ.
Dường như Lý Trọng Mạnh cũng biết tôi không vui nên hỏi, “Sao thế?”
Tôi nhìn anh ta, ngập ngừng mãi mới nói, “Anh Mạnh, thật ra anh không cần đến đón tôi mỗi ngày đâu.” Tôi sợ mình nói thẳng quá nên bổ sung, “Tôi và Đào Nhi sắp phải sửa lại bản vẽ rồi, sắp tới sẽ rất bận rộn và không biết giờ tan tầm là bao giờ, nếu anh đợi tôi thì tôi sẽ không tập trung làm việc được vì lo anh chờ lâu...”