Thiểm Thiểm lại lắc lắc đầu: “Chú Lý có con với người phụ nữ khác rồi, rõ ràng chú ấy là người xấu, mẹ không cần ở bên chú ý nữa.”
Lời của Thiểm Thiểm làm tôi ngây người, nhưng rất nhanh liền nói: “Chuyện này là chuyện của người lớn, chuyện của người lớn chỉ có thể để người lớn giải quyết, con là trẻ con, thì chỉ cần lớn lên khỏe mạnh bình an, được không?”
Chuyện của chúng tôi quá phức tạp.
Hơn nữa, rốt cuộc Lý Trọng Mạnh có tiêm thứ gì vào người Thiểm Thiểm không, đó còn là một câu đố, tôi cảm thấy có lẽ không có gì, nhưng không dám mạo hiểm dù chỉ là 1 phần vạn.”
Dù sao trong mắt tôi, Lý Trọng Mạnh còn có mặt hắc ám.
Thiểm Thiểm bĩu môi, dường như đang suy nghĩ gì đó, một lúc sau, nó nghiêm túc nói: “Mẹ ơi, cho dù không có ba, Thiểm Thiểm cũng sẽ bảo vệ mẹ.”
“Ừ!”
Tôi ôm lấy Thiểm Thiểm, liền ôm nó xuống tầng.
Rất nhanh Đào Nhi đã đến dưới tầng.
Khi tôi mặc quần áo cho Thiểm Thiểm, đưa nó ra cửa, một chiếc xe quen thuộc chạy tới.
Rất nhanh, Lý Trọng Mạnh xuống khỏi xe, thấy Thiểm Thiểm bị quấn kín mít, liền đến gần hỏi: “Hai mẹ con muốn ra ngoài sao?”
“Chú Lý, mẹ nói lát nữa muốn nói chuyện người lớn với chú, con ở bên cạnh không tiện.” Thiểm Thiểm nói trước.
Lý Trọng Mạnh không biết nó đang nói gì, liền ngồi xổm xuống, nhéo nhéo cằm nhỏ của nó, dùng giọng ôn hòa nói: “Vậy Thiểm Thiểm cũng không cần đi đâu cả.”
Thiểm Thiểm nhìn Lý Trọng Mạnh, lắc lắc đầu: “Nhưng, cô kia nói, con không phải con trai của chú Lý, em bé trong bụng cô ấy mới là con trai chú, vì thế mới bảo con đi.”
“…”
Thiểm Thiểm vừa nói xong, nhất thời xung quanh liền yên tĩnh.
Nụ cười vừa rồi trên mặt Lý Trọng Mạnh, nhất thời vụt tắt, anh nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.
Tôi không nói gì.
Đào Nhi thấy vậy, kéo tay Thiểm Thiểm nói: “Đi nhanh thôi, Hạ Hạ đang đợi con qua cùng nó làm pizza đó.”
“Vậy được rồi.” Thiểm Thiểm nghiêm túc gật đầu, dường như còn có một chút dáng vẻ miễn cưỡng.
Chờ Thiểm Thiểm đi rồi, Lý Trọng Mạnh không có vào ngay, mà nhìn về phía tôi, hỏi: “Chuyện là thế nào?”
“Vào nhà nghe cô ta tự mình nói với anh đi.” Tôi nói xong, xoay người đi vào trước.
Kết quả, tôi vừa vào cửa, Tề Lam đã nhào qua, nước mắt như mưa nói: “Ông chủ, ông đã về rồi…”
Lời nói được một nửa, nhìn thấy tôi, tất cả biểu cảm trên mặt lập tức thu lại, biến thành vẻ chán ghét và kiêng kỵ.
Đứng yên tại chỗ, hai tay chống eo, trợn mắt nhìn tôi, hỏi: “Sao ông chủ còn chưa vào, không phải cô bảo ông ấy đi rồi chứ?”
Tôi không để ý đến cô ta, tiếp tục đi vào trong.
Lúc này, Lý Trọng Mạnh cũng đi vào theo.
Tề Lam vừa thấy Lý Trọng Mạnh, lập tức nhào qua, tiếp tục nước mắt như mưa, nói: “Ông chủ, cuối cùng ông cũng về rồi, tôi đợi ông lâu quá…”
“Sao vậy?” Lý Trọng Mạnh nhìn Tề Lam, vờ như cái gì cũng không biết.
Tề Lam cho rằng anh ta không biết thật, liền nói: “Tôi, tôi có một tin tốt muốn nói với ông.”
“Hử?” Lý Trọng Mạnh khẽ nhíu mày.
Tôi đứng ở chân cầu thang, nhìn hai người bọn họ.
Tề Lam dựa tới trước mặt Lý Trọng Mạnh, một tay xoa bụng, tay còn lại rút từ túi ra một tờ giấy xét nghiệm được gấp lại, sau khi mở ra, đưa tới trước mặt Lý Trọng Mạnh, nói: “Ông xem, tôi mang thai con của chúng ta rồi.”
Lý Trọng Mạnh nghe xong, ánh mắt vốn ôn hòa bỗng lạnh đi một chút, nhưng thay đổi không lớn.
Xoay người, liền ngồi xuống sofa.
Tề Lam thấy Lý Trọng Mạnh như vậy, rõ ràng có chút ngoài ý muốn.
Khẳng định cô ta cho rằng, Lý Trọng Mạnh sẽ rất vui mừng, thậm chí lập tức tuyên bố muốn cưới cô ta…
Thế nhưng, Lý Trọng Mạnh không hề làm gì, đến một câu cũng không nói, chỉ ngồi trên sofa, lấy điện thoại từ trong túi ra, ngón tay với khớp xương rõ ràng ấn vài số trên màn hình điện thoại, bắt đầu gọi đi.
Tề Lam không cam lòng, tiến gần lên phía trước.
Kết quả, cô ta mới đi được vài bước, Lý Trọng Mạnh đột nhiên nâng mắt nhìn cô ta, ánh mắt kia không dịu dàng như mọi ngày, mà mang vài phần lạnh lẽo.
Dường như đang cảnh cáo cô ta đừng có lại gần.
Tề Lam bị dọa lùi lại sau vài bước, cả mặt tràn đầy không cam tâm.
Sau lưng, Liễu Học Quân và dì Trần đều mang biểu cảm xem kịch vui.
Tuy Tề Lam không quay đầu, nhưng cũng biết, bọn họ khẳng định đang cười cô, trong lòng mặc dù có một ngàn, một vạn lần không cam tâm, nhưng lúc Lý Trọng Mạnh gọi cuộc điện thoại này, cô ta khẳng định không dám lại gần.
Rất nhanh điện thoại của Lý Trọng Mạnh đã kết nối.
Anh ta chỉ nhàn nhạt nói với đầu dây bên kia vài chữ: “Phái vài người đến đây.”
Sau đó ngắt điện thoại.
Thấy Lý Trọng Mạnh ngắt điện thoại, Tề Lam trong lòng nở hoa, nhanh chóng tiến về trước một bước, nói với Lý Trọng Mạnh“Ông chủ, tôi…”
Lúc này, Lý Trọng Mạnh dường như mới nhìn chính diện cô ta, ánh mắt hoàn toàn lạnh nhạt, nâng mắt hỏi 3 chữ: “Mang thai rồi?”
Rõ ràng là câu hỏi thông thường, nhưng đối với Tề Lam, dường như là sự khích lệ to lớn, cô ta liều mạng gật đầu, tròng mắt rưng rưng: “Vâng!”
Lý Trọng Mạnh gật đầu, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Đến, ngồi đây.”
Tề Lam vừa thấy tình hình như này, càng kích động, lập tức đi tới, đặt mông xuống bên cạnh Lý Trọng Mạnh.
Thậm trí càng ngồi về phía trước một chút.
Thấy tình hình như vậy, biểu cảm của Liễu Học Quân và dì Trần đều mang chút khó tin.
Thế nhưng, tôi lại rất bình tĩnh.
Sự bình tĩnh của tôi, không chỉ vì tôi không có quá nhiều tình cảm với Lý Trọng Mạnh, mà nhiều hơn, là tôi cảm thấy nguy hiểm.
Mọi chuyện mà Lý Trọng Mạnh làm bây giờ, đều trái ngược với tính cách bình thường của anh ta.
Anh ta như vậy khiến tôi cảm thấy nguy hiểm lạ thường.
Tôi cảm thấy, cuộc điện thoại vừa rồi của Lý Trọng Mạnh nhất định không đơn giản.
Người mà lát nữa đến rốt cuộc là ai?
Tôi đứng ở đó, trong lòng nghĩ miên man, có lẽ nào lát nữa có người mang Tề Lam đi.
Sau đó, người này liền mất tăm mất tích?
Tề Lam rõ ràng là loại đầu óc đơn giản, cô ta không hề cảm thấy nguy hiểm chút nào, mà lại càng sát lại gần Lý Trọng Mạnh: “Ông chủ, tôi có thai rồi, rất không thoải mái, giờ ăn không vô.”
Lý Trọng Mạnh dường như không chút phản cảm với hành vi của cô ta, mà còn liếc nhìn cô ta, trong mắt mang ý cười như có như không, nói: “Ừ, cô vất vả rồi.”
Nghe bốn chữ này, Tề Lam quả thực muốn bay lên.
Cô ta kích động nói: “Không vất vả, không vất vả, chỉ cần có thể làm việc cho ông chủ, tôi làm gì cũng không vất vả.”
“Thật sao?” Lý Trọng Mạnh nhìn cô ta.
Tay anh ta không hề dời đi chút nào, nắm chặt điện thoại, từ đầu đến cuối đều cười nhạt.
Thế nhưng, tôi hiểu rằng, người sắp tới, chuyện sắp xảy ra, khẳng định sẽ thay đổi 180 độ so với bây giờ.
“Vâng!” Tề Lam liều mạng gật đầu.
“Kính coong.”
Đúng lúc này, chuông cửa reo lên.
Dì Trần đi mở cửa, tôi nhìn chằm chằm ra cửa, dường như có thể cảm nhận được, mấy người sắp vào sợ là vài tên vệ sĩ mặc áo đen, trực tiếp mang Tề Lam đi.