Tôi thật không thể tưởng tượng được, Lý Hào Kiệt sẽ có ngày nói với tôi những lời này!
Trước đây không rõ ràng mà rời khỏi tôi thì thôi!
Bây giờ lại nói lời như vậy!
Nhưng Lý Hào Kiệt cứ dính lấy, người đàn ông áp sát đến, trên mặt mang sự tức giận âm u: “Nếu tôi không làm thì sao?”
“Vậy tôi sẽ báo cảnh sát!”Mở APP Mê Tình Truyện đọc
Tôi kích động nói.
Khóe miệng Lý Hào Kiệt câu lên một nụ cười lạnh: “Được thôi, báo đi!”
Người đàn ông nói, rồi ôm tôi ép thẳng lên giường!
“Bỏ tôi ra!”
Tôi liều mạng giãy giụa!
“Sao vậy? Quả nhiên đã thử qua tiểu thịt tươi, bắt đầu chê tôi rồi?”
“Anh đang nói cái gì vậy, mau cút! Đừng động vào tôi!”
Tôi giận!
Hận!
Lý Hào kiệt giống như trở thành một dáng vẻ trước giờ tôi chưa bao giờ thấy!
“Rầm rầm rầm!”
Cửa truyền đến tiếng đập cửa giục giã, kéo theo đó tôi nghe Bác Cảnh Hậu hét: “Chị Tiểu Điệp, có sao không?”
Lý Hào Kiệt trực tiếp ép chặt môi tôi, khuôn mặt cười giễu cợt: “Xem ra cậu ta lo cho em rồi, hay là để cậu ta vào, nhìn chúng ta làm?”
Tôi dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn Lý Hào Kiệt.
Sao anh đã trở nên như thế này rồi!
Tôi lắc đầu.
Lý Hào Kiệt cười lạnh: “Không muốn nhìn bộ dạng em như vậy, thì để cậu ta đi.” Anh ngập ngừng, rồi nói tiếp: “Sau đó, cho tôi.”
Tôi cứ bình tĩnh như vậy nhìn chằm chằm Lý Hào Kiệt, bỗng nhiên phát hiện, không, đây không phải là dáng vẻ tôi chưa bao giờ nhìn thấy.
Ngược lại, vô cùng quen thuộc!
Lúc tôi mới thay Tống Duyên Minh gả cho Lý Hào Kiệt, lúc anh mới lấy tôi, không phải là dáng vẻ này sao?
Tôi vẫn còn nhớ từng câu từng chữ anh nói với tôi “Tôi chưa bao giờ là một người tốt.”
Trong thoáng chốc, mắt cô tràn đầy sợ hãi.
Nói cho cùng, đây đều là chuyện giữa hai chúng tôi, không nên kéo theo Bạc Cảnh Hậu vào.
Tôi chần chừ rất lâu, mới gật đầu.
Như vậy, Lý Hào Kiệt với chịu lấy tay ra, tôi ngồi dậy, đi chầm chậm ra phía cửa.
Lúc này Bạc Cảnh Hậu đang gõ cửa, hét: “Chị Tiểu Điệp? Có cần giúp đỡ không?
Tôi đi đến cửa, dựa vào cửa nói: “Không sao, Tiểu Bạc, em cứ chơi cùng Thiểm Thiểm đi, không cần lên tầng nữa, một lát nữa chị xuống.”
“Chị Tiểu Điệp, chị không sao chứ? Chị mở cửa ra đi.”
Trọng giọng nói của Bạc Cảnh Hậu có sự quan tâm.
Tôi do dự một lát, rốt cục vẫn mở hé cửa một chút.
Bạc Cảnh Hậu thấy tôi mở cửa, đánh giá tôi một chút, rồi nhìn vào bên trong, có hơi lo lắng: “Chị, chị không sao chứ?”
“Không sao đâu.” Tôi miễn cưỡng cong môi: “Được rồi, chị phải đóng cửa rồi, bọn chị có việc, em xuống trước đi, nấu cơm trước rồi cùng ăn với Thiểm Thiểm.”
Lời của tôi đã nói rất rõ.
Bạc Cảnh Hậu rất không cam tâm.
Đứng ở đó rất lâu, dường như không chịu rời đi, tôi đã đóng cửa rồi.
Đợi đến lúc quay người lại, chỉ nhìn thấy trong anh mắt của Lý Hào Kiệt đầy trào phúng: “Đây là sao, làm cậu trai bao đau lòng, buồn rầu rồi?”
“Anh câm mồm!” Tôi ngẩng đầu nhìn Lý Hào Kiệt, không cam lòng mà hỏi: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, sao anh lại trở nên như vậy?”
“Ha? Muốn biết?” Lý Hào Kiệt đưa tay, trực tiếp kéo tôi vào lòng anh.
Lật người một cái ép tôi ở dưới thân anh.
Nhìn tôi từ phía trên: “Tôi vì em đánh cược tính mạng, nhưng em lại ở đây nuôi trai bao, em nói, tôi có nên giận hay không?”
“Cái gì?”
Cả người tôi ngơ ngác.
Nhưng người đàn ông không có ý muốn nói thêm gì nữa, thực tiếp bỏ lơ tất cả màn dạo đầu, mạnh mẽ chiếm đoạt!
Đau.
Rất đau.
Đã rất lâu rồi tôi chưa đau như vậy.
Loại cảm giác này khiến tôi nhớ lại đêm đầu tiên ấy.
Nhưng tôi không hét, chỉ cắn chặt răng, để Lý Hào Kiệt tự do phát tiết.
Dường như đã qua nửa tiếng, mới kết thúc.
Tôi nằm trên giường không cử động, nhìn Lý Hào Kiệt đang chỉnh lại quần áo, hỏi anh: “Nói với tôi, anh đánh cược mạng mình vì tôi là có ý gì?”
Người đàn ông quay người nhìn tôi, chỉ nói ba chữ: “Lừa em đấy.”
Sau đó, mở cửa bỏ đi.
Tùy tay đóng cửa, căn phòng trống không, bỗng chốc chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi nhìn bức ảnh của Tống Tuyết, trong lòng có một dự cảm rất sâu sắc, Lý Hào Kiệt không phải đang lừa tôi.
Anh thật sự đang vì tôi làm những gì.
“Tại sao không để em biết, tại sao không để em cùng chia sẻ?”
Tôi rất không cam lòng.
Nhưng tôi lực bất tòng tâm, không biết nên nghe ngóng ở đâu xem Lý Hào Kiệt rốt cục đã làm những gì.
“Cộc cộc cộc.”
Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
Rất nhanh đã nghe thấy tiếng của Bạc Cảnh Hậu: “Chị Tiểu Điệp, chị không sao chứ?”
“Không sao.” Tôi nhẹ đáp: “Một lát nữa chị ra.”
Nói xong, tôi kiên cường nhịn cái đau trên cơ thể, bám vào thành giường mà đứng lên, đến phòng tắm tắm qua, xì tóc đến gần khô, mới thay đồ rồi mở cửa ra.
Lúc tôi ra khỏi cửa, ngẩng đầu lên đã thấy Bạc Cảnh Hậu đứng ở cầu thang tầng hai chơi điện thoại.
Cậu con trai nghe thấy tiếng tôi liền lập tức ngẩng đầu lên, nở một nụ cười xán lạn: “Chị, cơm đã làm xong rồi, xuống ăn thôi.”
“Ừm.”
Tôi biết, cậu quan tâm tôi.
Trong lòng lại có một suy nghĩ nhất thời, nếu Bạc Cảnh Hậu là em trai mình thì tốt.
Tôi xuống tầng, Bạc Cảnh Hậu đã làm nốt bữa cơm tôi đang dở tay, đã bày hết lên bàn rồi.
Thiểm Thiểm ngồi ở chỗ của mình nhìn tôi, dẩu môi: “Mẹ, ba làm sao lại đi rồi? ba hình như không vui.”
“Không sao.” Tôi nhấc tay xoa đầu Thiểm Thiểm.
Nhất thời tôi không biết nên nói với Thiểm Thiểm thế nào.
Ăn xong, tôi định thu dọn bát đũa, Bạc Cảnh Hậu chủ động giúp tôi, đợi khi làm xong mọi việc, Thiểm Thiểm ngủ say, Bạc Cảnh Hậu mới nói: “Chị Tiểu Điệp, em nghĩ rồi, sau này em vẫn không nên ở nhà chị nữa, suy cho cùng, nhỡ đâu anh ta lần sau tới, sẽ lại hiểu lầm.”
“Không sao, em…”
“Yên tâm, bây giờ em vẫn còn chuyến xe cuối, lần sau nếu em không đón kịp thì lại ở đây, nếu kịp thì em sẽ về.”
Bạc Cảnh Hậu chủ động nói.
Cậu như vậy, ngược lại làm tôi cảm thấy càng ngại hơn.
Rõ ràng là chuyện giữa tôi và Lý Hào Kiệt, giữ lại cậu ấy cũng là nhờ sự kiên trì của Thiểm Thiểm và chủ ý của tôi.
Tôi nghĩ ngợi rồi nói: “Đừng có dằn vặt nữa, em không phải sắp sửa đi học rồi sao, đợi khai giảng xong rồi hẵng trở về, đến lúc đó cuối tuần rảnh rỗi thì đến giúp chị và Thiểm Thiểm, chị sẽ trả tiền.”
“Nhưng…”
“Không sao hết.”
Tôi nhanh chóng nói.
Bạc Cảnh Hậu có hơi ngại: “Cảm ơn chị Tiểu Điệp.”
Nói xong cậu liền đi lên tầng.
Tôi ngồi một mình ở phòng khách, nghĩ lại chuyện ban nãy, tính tính ngày, mấy ngày này vừa khéo là lúc đến kỳ của tôi, tôi phải đi mua thuốc rồi.
Thế là, tôi khoác áo khoác lên, thay giày, đi ra ngoài.
Tiệm thuốc cách tiểu khu tôi ở không xa.
Tôi đi bộ không đến mười phút là tới.
Mua thuốc xong, tôi cầm thuốc ra khỏi cửa, vừa đi về phía tiểu khu, đã nghe thấy có tiếng người nói đằng sau: “Sao vậy, đến con tôi cũng đã không cần nữa rồi à?”
Giọng nói này quá quen thuộc.
Đồng thời cũng vô cùng xa lạ.
Lý Hào Kiệt đã bao lâu rồi không đối xử với tôi như vậy?
Tôi quay đầu, nhìn thấy bóng Lý Hào Kiệt đứng cách tôi không xa, tôi nhìn không rõ biểu cảm của anh, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông ấy.