Mặc dù tôi không biết cậu Uy là nhân vật như thế nào, nhưng quan sát nét mặt vốn là một trong những kỹ năng không thể thiếu của thầy phong thủy nên tôi có thể đoán ra được ít nhiều từ thái độ và giọng nói của Liễu Chấn Quốc.
Có lẽ cậu Uy chính là rể hiền tâm đắc của Liễu Chấn Quốc. “Uy Chính Thiên sao? Anh ta tới làm gì?” Liễu Nguyệt Như không hề có cảm tình với người vừa đến. Cô ấy vẫn dìu tôi không chịu buông tay. “Con xem con kìa!" Thấy Liễu Nguyệt Như mù mờ, Liễu Chấn Quốc bèn bước tới kéo cô ấy ra khỏi tôi. “Lần này nếu không có cậu Uy giúp đỡ thì không biết đến khi nào bố và mẹ con mới được thả ra đấy. Con còn không mau đi cảm ơn người ta”. Vừa nói Liễu Chấn Quốc vừa chau mày ra hiệu cho Liễu Nguyệt Như. Tôi lẳng lặng quan sát Liễu Chấn Quốc, tự nhủ ông già này coi mình là kẻ ngốc chắc! Mấy thi thể ngoài sân đã ở đó từ trước khi bọn họ chuyển vào ngôi nhà này. Dù có điều tra thì cũng nên điều tra chủ nhà trước mới phải. Cùng lắm là bọn họ phối hợp để cảnh sát lấy khẩu cung mà thôi, làm gì cần phải có người đứng ra bảo lãnh. Liễu Nguyệt Như định nói gì đó nhưng bị Liễu Chấn Quốc đẩy vào trong. Liễu Chấn Quốc quay đầu lại, cười như không cười nói với tôi: “Cậu Trương này, hôm nay trong nhà có khách quý, không tiện tiếp đón cậu. Hay là cậu tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi. Đợi khi khỏe lại thì chúng ta bàn tiếp chuyện tiệc rượu được không?” Nói xong, không đợi tôi trả lời, ông ta đã vội vàng đóng cửa lại chặn tôi ở bên ngoài. Xem ra Liễu Chấn Quốc là kẻ bạc bẽo từ trong xương tủy, nếu không đã không lật mặt nhiều lần như thế. Nhưng lần này tôi không nóng vội. Vì tôi nắm đằng chuôi. Chỉ cần có Liễu Nguyệt Như thì dăm ba cái mưu hèn kế bẩn của ông ta sẽ không thể thành công được. Chật vật cả đêm, thêm nửa ngày nữa khiến tôi vừa đói vừa buồn ngủ. Mồ hôi trên người cứ đổ ra. Vừa hay gần đó có quán mỳ kéo nên tôi cũng chẳng buồn quan tâm xem nó sạch hay bẩn mà đánh bay luôn hai bát. Có hai bát mỳ vào bụng tôi mới thấy đỡ được chút. “Người anh em, cậu vừa đi ra từ nhà họ Liễu đấy à?” Việc buôn bán ở quán mỳ không được tốt cho lắm nên ông chủ cũng rảnh rang. Thấy tôi ăn ngon lành bèn sà tới buôn dưa lê. Miệng tôi nhét đầy mỳ, nhồm nhoàm phát ra một tiếng ‘ừm’ coi như là đã trả lời. Có lẽ cả cái thành này đều biết chuyện nhà họ Liễu có ma nên nó trở thành chủ đề bàn luận sau bữa cơm cũng là điều bình thường. “Tôi thấy mối quan hệ giữa cậu và cô gái nhà họ Liễu cũng không tệ. Nhìn cậu cũng đàng hoàng tôi khuyên cậu một câu, tốt nhất là tránh xa cô ấy ra một chút”. Tôi bưng bát mỳ húp nước xùm xụp bỗng như bị sặc khi nghe ông chủ quán nói vậy. Tôi lau miệng, nhìn ông ta với vẻ nghi ngờ. “Ông nói vậy là có ý gì?” Ông chủ quán thấy tôi ngây người ra thì thở dài rồi ngồi xuống nói giọng thẳng. “Nói ra thì nhà họ Liễu cũng thật kỳ lạ. Nghe nói mười năm trước nhà họ cũng chỉ là một gia đình bình thường thôi. Sau đó, được một ông cụ hướng dẫn thế nào mà bỗng một bước lên tiên, may mắn tới dồn dập”. Tôi gật gù khi nghe ông ta nói vậy. Người mà ông ta nói tới chính là ông nội tôi. Nhưng tôi vẫn cảm thấy nghi ngờ. Nghe nói việc xem quẻ, bày trận, cải vận là chuyện riêng của mỗi nhà. Vậy mà sao chuyện ông nội tôi cải vận cho nhà họ Liễu mười năm trước lại bị lan truyền khắp nơi, đến ngay cả một ông bán mỳ cũng biết vậy? “Có người nói vì con gái của nhà họ Liễu là Bồ Tát chuyển thế nên họ mới được phúc báo như vậy”. Ông ta càng nói càng thần bí, giọng nói càng nhỏ hơn cho tới khi miệng ông ta dí sát vào mặt tôi. Tôi không nhịn được nữa bèn phụt ra một đống mỳ. Bồ Tát chuyển thế sao. Chuyện hoang đường như vậy mà cũng nghĩ ra được. “Bồ Tát chuyển thế là chuyện tốt mà. Sao ông lại bắt tôi phải tránh xa?” Tôi nín cười hỏi lại. Ông ta dí sát tôi quá nên bị mỳ bắn cả vào mặt. Ông ta lấy ra cái khăn lau bàn từ trong tạp dề và lau mặt với vẻ không hài lòng. “Cậu cũng biết đó là chuyện tốt cơ à? Chính vì vậy, cô gái đó sớm đã bị người khác nhòm ngó rồi!” “Nhà họ Uy, cậu biết chứ? Gia tộc có thế lực mạnh nhất ở đây. Làm ăn tốt xấu gì cũng có người của họ. Chỉ cần nhà họ Uy giậm chân là thế giới của chúng ta đã rung lên bần bật rồi”. Ông chủ càng nói càng kỳ dị, tí nữa thì thổi nhà họ Uy lên đến tận trời. “Nhà họ Uy sao?” Vừa rồi Liễu Chấn Quốc nói vị khách đó đến từ đâu ấy nhỉ? “Nhà họ Uy ông nói, có phải là có một người tên là Uy Chính Thiên không?” Tôi mơ hồ nhớ lại cái tên, thế là hỏi ông chủ quán. “Đúng đúng đúng, chính là cậu ta! Nghe nói cậu nhóc đó có mệnh cách đặc biệt. Cái gì mà sao Văn Khúc chuyển thế ấy. Hầy, tóm lại là xứng đôi với cô gái nhà họ Liễu! Chẳng phải sao, gần đây tôi thấy hai nhà qua lại thường xuyên lắm, chắc sắp tổ chức hôn sự rồi cũng nên”. “Đến cả cái biệt thự này cũng do nhà họ Uy mua tặng nhà họ Liễu mà”. Ông chủ quán vừa nói vừa để lộ ra biểu cảm ngưỡng mộ. Dường như ông ta thấy hơi hối hận, tại sao mình lại không có một cô con gái là Bồ Tát chuyển thế để giúp ông ta cải mệnh chứ. Tôi chẳng buồn để tâm tới mấy lời nói trước đó của ông ta. Cái gì mà sao Văn Khúc chuyển thế, Bồ Tát chuyển thế. Toàn là những thứ phi logic dở hơi. Nhưng khi nghe đến đoạn ngôi biệt thự là do nhà họ Uy mua tặng nhà họ Liễu thì tôi bỗng chột dạ. Kỳ lạ thật! Đến cả người dân thường còn biết ngôi nhà này không sạch sẽ thì làm gì có chuyện nhà họ Uy lại không biết? Nhà họ Uy đã muốn tổ chức hôn sự thì đương nhiên phải coi trọng sự may mắn rồi. Vậy tại sao bọn họ lại tặng ngôi nhà cực xấu đó cho nhà họ Liễu? Tôi không nhịn được tìm cách hỏi ông chủ quán rõ hơn. Nhưng rõ ràng là thông tin này ông ta cũng nghe người khác nói nên hỏi thêm thì cái gì cũng không biết. Tôi lẳng lặng ăn thêm một bát mỳ nữa. Xem ra nhà họ Uy cũng có chút kỳ lạ. Bên cạnh việc tạo mối quan hệ tốt đẹp với nhà họ Liễu thì hình như họ còn có mục đích khác nữa. Có điều giờ tôi mệt quá, nhất là khi đã căng da bụng thì lại càng trùng da mắt. Xem ra tôi phải dưỡng thần đã rồi mới có thể suy nghĩ tiếp được. Thế là tôi tìm một quán trọ nhỏ gần đó, thuê phòng và nằm lăn ra ngủ. Giấc ngủ không bình yên như tôi nghĩ. Tôi mơ thấy ông nội bị xích tứ chi, đóng đinh trên nắp quan tài, xung quanh là ác quỷ bay lởn vởn. Thi thoảng chúng còn vồ tới cắn xé cơ thể ông. Tôi muốn lao tới cứu ông nhưng có một bàn tay to lớn nào đó cứ giữ chặt cánh tay tôi. Khói đen bao trùm bốn phía. Tôi không nhìn rõ ai đã bắt mình, chỉ mơ hồ nhìn thấy một cặp mắt màu vàng sắc lẹm đang nhìn tôi chằm chằm qua làn khói đen… “Á!” Tôi sợ hãi hét lớn và bậy dậy khỏi giường. Lưng tôi lạnh cóng. Đến cả ga trải giường cũng ướt đẫm bởi mồ hôi của tôi. Cảnh tượng trong giấc mơ quá chân thực. Mất một lúc lâu mà tôi vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Vùng ngực như có một luồng khí tắc nghẹt, thoát lên không được, thoát xuống cũng không xong, vô cùng kỳ dị. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng. Hừ, vậy là tôi đã ngủ một nửa ngày và một đêm rồi. Tôi tắm qua, thay quần áo và chuẩn bị đi tới nhà họ Liễu. Trước khi ra khỏi cửa, tôi cúi xuống nhìn chiếc áo bào trên người. Chiếc áo này do ông nội đặt may riêng cho tôi. Nó là một dạng áo bào của Đạo sĩ nhưng có hơi khác biệt. “Mặc bộ này trông nổi bật quá, đi mua một bộ quần áo bình thường rồi tính”. Nghĩ vậy, tôi bèn đi ra ngoài. Chương 15: Ác mộng Người trong thành đi đi lại lại nên náo nhiệt hơn ở thôn quê nhiều. Tôi đi lang thang, mua một bộ quần áo trước, sau đó mới chuồn tới biệt thự nhà họ Liễu. Khi đi qua một cây cầu thì tôi nhìn thấy mấy sạp hàng trên đó. Một sạp dán điện thoại, một sạp bày đổ cả ra đất, còn có một sạp thì giương cả biển biểu diễn gieo quẻ. Lúc này, có một cô gái ngồi trước ông thầy bói kia, đang đưa tay ra cho ông ta xem chỉ tay. Tôi bỗng thấy có hứng thú bèn sà tới nghe xem ông thầy bói này định nói gì. “Cô gái à, cô tốt số lắm. Nhìn chỉ tay của cô này, có quý nhân phù hộ! Chậc chậc, xem ra sau này tiền đồ vô lượng lắm!” Ông thầy bói nói xong, cô gái cười tươi như hoa. Tôi thò đầu vào nhìn bàn tay cô ấy, thầm nhủ ông thầy này nói đúng ghê. Đường vận mệnh của cô gái này có thêm một đường ngắn bên cạnh kéo ra tới nửa bàn tay. Trong sách tướng số gọi đây là đường Chu Tử. Đường Chu Tử này đại diện cho quý nhân. Đường Chu Tử nằm cạnh đường vận mệnh. Vì vậy chỉ cần cô gái hành thiện thì rất dễ nhận được sự cất nhắc và đánh giá cao từ người khác. Trên đường vận mệnh còn có thêm một đường vân đi lên, có nghĩa là sắp có may mắn, sắp có cơ hội thành công. Tôi gật gù ra vẻ đánh giá cao. Xem ra ông thầy bói này không hề lừa người mà đúng là một thầy bói có tài năng. Đợi sau khi cô gái vui vẻ trả tiền và rời đi thì ông thầy bói mới ngẩng lên nhìn tôi. “Người trẻ này, gần đây có chuyện phiền muộn phải không. Nào, để tôi gieo một quẻ cho cậu, đảm bảo đánh bay phiền não luôn”. Tôi nghe thấy câu nói này thì bỗng cảm thấy quen lắm. Nhưng đối phương đã nói vậy thì chi bằng để tôi xem xem kiến thức của ông ta nông sâu thế nào. Không biết chừng còn có thể xin được Ngũ Hành Bát Quái Phúc từ ông ta cũng nên. “Đại sư, ông xem xem vận thế của tôi gần đây thế nào?” Tôi xắn tay áo, chìa tay ra phía trước. Ông ta vừa cầm tay tôi vừa lướt nhìn tôi một lượt. “Ừm, đường chỉ tay của cậu cũng khá lắm. Mặc dù không có vận may gì cực lớn nhưng cũng có quý nhân phù hộ, hơn nữa còn là đại quý nhân”. Ông ta vừa xem bói vừa vuốt râu, trông bộ dạng nghiêm túc lắm. “Công việc hiện tại của cậu vẫn chưa nhận được sự đánh giá cao của cấp trên nhưng cậu yên tâm, chỉ cần cậu nỗ lực thì sẽ nhanh chóng được thăng tiến thôi”. Nói xong, ông ta không quên nhìn tôi bằng ánh mắt khích lệ. Được lắm! Lại gặp thêm một kẻ lừa đảo. Chắc tại ông ta nhìn tôi ăn mặc giản dị quá nên mới suy diễn như vậy. Xem ra trước đó xem bói cho cô gái cũng là do ông ta bịa ra. “Đại sư, vậy ông tính lấy tôi bao nhiêu tiền xem bói?” Tôi nheo mắt cười hỏi ông ta. “Tùy duyên, tùy duyên. Xem bói không phải là buôn bán. Nếu thí chủ cảm thấy tôi nói đúng thì đưa nhiều một chút cũng được”. Tôi gật đầu, móc ra một tệ đưa tới trước mặt ông ta. “Một tệ này là vì ông nói đúng một điều. Đúng là tôi có quý nhân phù hộ. Còn lại, thì tôi không cần phải nói nhiều nữa nhỉ”. Ông thầy bói mặt mày hớn hở đợi tôi đưa ra một tờ tiền lớn thì lập tức tỏ ra khó chịu khi nhìn thấy chỉ có một tệ. “Này! Cậu lừa tôi đấy à?” Ông ta trừng mắt, định chộp lấy tôi. “Đến cô gái vừa rồi còn đưa được năm mươi tệ, một thằng đàn ông như cậu mà bỏ ra có một tệ, không cảm thấy mất mặt à?” Có lẽ chưa từng gặp ai xem bói mà không trả tiền nên ông thầy bói đùng đùng nổi giận. “Này ông Tôn, cái bộ dạng ung dung của ông lừa mấy cô gái còn được, lẽ nào ông không nhận ra là mình vừa đụng chạm với người trong ngành sao?” Ông già ở sạp hàng bên cạnh bèn lên tiếng. Nghe thấy vậy tôi cảm thấy kinh ngạc và vội vàng quay qua nhìn ông ấy. Trông ông già này hết sức bình thường nhưng có dáng người đầy đặn, xương trán hơi nhô lên, xương hàm góc cạnh, nhìn là biết người chính trực. Hơn nữa từ câu nói vừa rồi có thể thấy ông ấy hiểu biết hơn ông già xem bói này nhiều. “Người trong ngành sao?” Ông Tôn nghe ông ấy nói vậy thì mới bỏ tay ra và nhìn tôi một lần nữa. Mặc dù trông ông ta vẫn còn vẻ không phục nhưng có vẻ khá tin lời của ông già kia nên ông ta chỉ hừ giọng và ngồi trở về chỗ của mình. Tôi cúi người nhìn những món đồ được bày trước mặt ông già kia. Toàn những thứ lặt vặt, chẳng có gì. Chỉ có vài sợi dây đủ màu sắc thêm mấy con cá sống, tôm sống. Thế nhưng tôi bỗng để ý tới cái bể thủy tinh ở dưới chân ông ấy. Bên trong bể thủy tinh là một con rùa, một con rùa màu đen hoàn toàn. “Ông ơi, có bán con rùa này không?” Tôi chỉ vào con rùa và hỏi. Trong phong thủy học, vỏ rùa mà lồi lên tạo thành một đường cong cộng với việc toàn thân đen bóng như thế này sẽ khiến chiếc vỏ rùa giống như một cái gương cầu lồi và nó có tác dụng hóa giải được thất sát. “Cậu nhóc có mắt đấy. Nhưng tôi không định bán con rùa này. Tùy duyên thôi. Nếu cậu có duyên với con rùa thì tôi tặng cả rùa lẫn bể luôn". Ông già để lộ nụ cười khó hiểu. “Lại là trò này? Tôi thấy thôi bỏ đi. Vừa rồi vị đại sư kia cũng nói là tùy duyên. Kết quả cũng gây nhau vì tiền xem bói với tôi đấy thôi”. Tôi nhếch môi, định đứng dậy bỏ đi. Ông Tôn đứng bên cạnh thấy tôi lại chế giễu bèn tức giận trừng mắt với tôi. “Ha ha, cậu nhóc. Tôi không giống ông ta. Tôi không bao giờ ăn nói ngông cuồng, nào nào nào, cậu có mang theo tiền xu không?” Ông già đó không định tha cho tôi, cứ đòi tôi một đồng xu bằng được. “Nhất trịch thiên kim, thiên kim bất hoán”. Ông ta cầm đồng xu, lầm bầm một câu rồi vứt đồng xu vào trong bể thủy tinh. Tôi ngồi xuống với vẻ tò mò, muốn xem rốt cuộc là trò gì. Đồng xu chìm xuống nước. Con rùa đang rụt cổ nằm ở một góc nghe thấy tiếng động bèn thò đầu ra. Nó chậm rãi bò tới chỗ đồng xu, há miệng ra ngậm lấy đồng xu rồi quay người bơi về phía tôi. Giống như bạn ném đĩa bay và đợi con chó chộp lấy mang về cho chủ vậy. Con rùa cũng ngậm đồng xu và nhìn tôi chăm chăm. Ấy! Thú vị đấy. “Xem ra nó đã chọn cậu rồi, cậu nhóc, tôi không lừa cậu. Cậu cầm đi đi”. Tôi đang xem một cách hào hứng thì ông cụ nhanh chóng cầm cái bể lên và dí vào tay tôi. “Ông tặng tôi thật sao?” Nếu trước đó mà ông ấy tặng thì tôi thấy bình thường. Vì dù sao đây cũng chỉ là một con rùa. Thế nhưng sau cảnh tượng vừa rồi thì có một điều được sáng tỏ, rằng con rùa này có linh tính cực cao. Đối với một linh vật như vậy thường là vô giá, muốn mà cũng không mua được. Vậy mà ông ấy lại tặng không cho một người xa lạ lần đầu gặp mặt sao? “Lão hủ không bao giờ nuốt lời”. Đối phương trả lời rất thoải mái. Thấy ông ta khăng khăng như vậy nên tôi cũng không dùng dằng thêm nữa. Tôi nhận lấy cái bể rùa, cúi đầu cung kính bày tỏ cảm ơn. “Cậu nhóc, tôi tên là Hoàng Cường. Sau này nếu cậu còn muốn mua gì thì cứ tới đây tìm tôi”. Ông cụ nheo mắt cười và vẫy tay với tôi, cứ như ông ấy đoán trước được là tôi sẽ còn tới tìm ông ấy vậy. Nhìn ông già vô cùng bình thường trước mặt, tôi bỗng cảm thấy thần bí vô cùng. Ông Tôn kia thì tôi không dám chắc chứ Hoàng Cường thì tôi có thể khẳng định ông ấy là người đồng đạo, hơn nữa tu vi cũng không hề thấp. Dù thần bí nhưng tôi không cảm thấy chút thù địch nào toát ra từ người ông ấy. Thậm chí, tôi còn mơ hồ cảm nhận được hình bóng của ông nội mình trên người ông cụ này. Chỉ có điều, đối phương không có ý để lộ thân phận thì tôi cũng không tiện đi thăm dò sâu hơn. Chương 16: Xem bói