Khoảnh khắc Tiên bảo hộ xuất hiện, tôi đã hối hận vô cùng.
Nhớ lại năm xưa ông nội luôn dặn dò tôi, rằng làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ, không được hấp tấp. Mọi chuyện chỉ cần bình tĩnh. Nhất là sau khi tôi nghiền ngẫm cuốn Thiên Địa kinh thì càng hiểu rõ hơn điều đó. Trên đời này chuyện gì cũng có, người giỏi ắt có người giỏi hơn. Vì vậy trước mỗi sự việc phải nghĩ tới khả năng có thể xảy ra rồi mới quyết định. Nhưng vừa rồi tôi chỉ nghĩ xem làm thế nào để đối phó được với Hắc Tiên này mà quên mất rằng những người bên cạnh cũng bị liên lụy theo. Chuyện này là do tôi đã đánh giá thấp những gì Tiên gia này gây ra. Tôi có Tiên gia hộ thể, đương nhiên là không sao. Dù hai Tiên gia có đánh nhau khiến tôi bị thương thì đó cũng là nhân quả của tôi. Nhưng Liễu Nguyệt Như thì vẫn còn đứng phía sau tôi, vô duyên vô cớ cũng bị rơi vào nguy hiểm. Vì một quyết định đường đột mà khiến Liễu Nguyệt Như rơi vào tình cảnh hiểm nguy. “Nguyệt Như!” Tôi cuống cuồng gào lên. Nhưng một giây sau, sát khí đã bắt đầu xâm nhập vào cơ thể, giống như băng đá ngấm vào tận xương cốt, khiến cả đầu tôi cũng như rơi vào hầm băng và bị kết đông không thể suy nghĩ được gì nữa. Cảm giác này nghe có vẻ khủng khiếp nhưng thực ra là có phần vi diệu. Giống như phần xác thịt của tôi thì đang đóng băng còn phần linh hồn của tôi thì đang trôi lơ lửng bên ngoài và được bay vào một thế giới hư ảo thứ ba. Tôi nhìn thấy có hai cụm khói ở ngay trước mặt mình. Tôi biết Hắc Tiên ở một trong hai cụm đó. Cụm khói còn lại có thể tích lớn hơn của Hắc Tiên gấp nhiều lần. Không chỉ vậy, cụm khói đó còn kết tụ lại giống như một thực thể và nhỏ từng giọt nước màu đen xuống dưới đất. Chỉ cần nhìn thấy khí thế của luồng sát khí này là tôi biến Hắc Tiên kia đã sợ lắm rồi. “Ngươi là Đại tiên phương nào?” Giọng nói của Hắc Tiên sắc lẹm, chứa đựng vài phần kiêng dè. Tôi dỏng tai, nhìn chăm chăm và cụm sát khí to lớn kia. Thế nhưng chỉ có sự im lặng. Đối phương dường như không muốn để tâm tới Hắc Tiên này, đến cả luồng sát khí cũng không thèm động đậy. Chim là chim, óc bằng quả nho nhưng lại tò mò thấy gớm. Rõ ràng nó thấy tình hình không ổn nhưng vẫn không chịu tém tém lại mà cứ muốn thăm dò. “Tại sao không nói? Khinh thường Hắc Tiên ta phải không?” Vẫn là sự im lặng. Chỉ có điều lần này, luồng sát khí bắt đầu chậm rãi tiếp cận Hắc Tiên. Tôi cảm thấy nóng ruột. Đại tiên này còn tỏ ra thần bí làm gì không biết. Không thèm cả lộ bộ mặt thật. Tôi biết đó chính là Tiên bảo hộ của tôi mặc dù trông cũng có vẻ ghê gớm lắm. Thế nhưng Tiên bảo hộ này lại không nói lời nào, có phải là quá khiêm tốn không? Tôi vốn lo lắng cho sự an nguy của Liễu Nguyệt Như nên lúc này càng trở nên nóng ruột hơn. Không biết có phải là do chịu ảnh hưởng bởi tâm cảnh của tôi không mà tốc độ của luồng sát khí kia trở nên nhanh hơn. Thế là, trong một nhịp thở, hai luồng sát khí đã va chạm vào nhau. “Hả? Đây…đây là…” Hắc Tiên kêu lên đầy kinh ngạc. Tôi biết vì sao nó lại cảm thấy kinh ngạc như vậy. Rõ ràng cả hai đều là sát khí nhưng luồng sát khí của Hắc Tiên thì chậm như rùa bò. “Ngươi, ngươi là…” Hắc Tiên dường như đã kịp phản ứng hoặc là nó đã nhìn thấy thứ gì đó. Nó kinh hãi kêu lên, nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã có tiếng kêu khác lấn át. “Á! Đại tiên! Đại tiên tha mạng! Xin hãi tha mang, kẻ nhỏ mọn không biết đúng sai, xin Đại tiên tha mạng! Đại tiên…á!” Tiếng kêu vang lên bên trong luồng sát khí. Hình như Hắc Tiên đã nhìn thấy thứ gì đáng sợ lắm nên mới không ngừng hét lên đòi cứu mạng. Tôi trợn tròn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị đó. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiên gia khiến Hắc Tiên sợ hãi như vậy là thần thánh phương nào đây? Theo như những gì nói trong cuốn Thiên Địa kinh thì các Tiên gia có khả năng, tu vi khác nhau nên sẽ có sự cách biệt. Nhưng dù có cách biệt cao thấp thì những Tiên gia này cũng có lòng tự trọng rất cao, chắc chắn không để mình phải chịu lăng nhục. Thế mà tình hình trước mặt khiến tôi cảm thấy sự phân cao thấp rõ ràng quá. Tới mức tôi cảm thấy dằn vặt không hiểu. Luồng sát khí của Hắc Tiên mỗi lúc một nhỏ hơn. Khi tôi tưởng có thể nhìn thấy hình dáng thực sự của Hắc Tiên này thì nghe thấy tiếng Hắc Tiên gào lên rồi luồng khí đen lập tức bùng nổ. Tôi chỉ kịp nhìn thấy một con quạ đen cực lớn bay lên. Trong nháy mắt, thần thức đã quay lại bình thường. Bầu trời cũng không còn tối nữa. Mưa đã ngừng rơi. Không gian trở lại quang đãng hơn. “Kết thúc rồi sao?” Tôi bỗng cảm thấy ngẩn người, thậm chí là khó tin. “Đại tiên đâu? Chết tiệt, cậu đã làm gì Hắc Tiên vậy?” Bên tai tôi vang lên tiếng gầm của Uy Chính Thiên. Phải rồi! Liễu Nguyệt Như! Tôi vội quay lại. Liễu Nguyệt Như đang ôm bể rùa, trợn mắt há mồm nhìn tôi. “Cô…cô không sao chứ?” Thấy cô ấy không sao tôi mới thở phào, nhưng vẫn hỏi vì không yên tâm. Liễu Nguyệt Như sợ quá không nói nên lời, chỉ lắc đầu nhìn tôi. Lúc này tôi mới thấy nhẹ nhõm hoàn toàn. Tôi nhìn bể rùa trong tay cô. Con rùa đen xì trong cái bể đang nằm bò và hít vào thở ra. Nhìn kỹ thì thấy từ miệng của con rùa còn nhả ra một thứ gì đó màu đen. Tôi bừng tỉnh. Xem ra con rùa đã chặn luồng sát khí kia nên mới giữ được mạng sống cho Liễu Nguyệt Như. “Trương Ly! Cậu đã làm gì Hắc Tiên vậy? Mau trả Hắc Tiên lại đây!” Uy Chính Thiên gầm lên lao tới trước mặt tôi. Cậu ta giơ tay ra định chộp cổ tôi. Không còn Hắc Tiên, Uy Chính Thiên chỉ còn là một tên nhóc mặt búng ra sữa. Tôi là thầy phong thủy mới vào nghề nhưng đồng thời cũng là một người nông dân nên tôi chỉ cần đẩy nhẹ là Uy Chính Thiên đã ngã ngay mà chẳng cần đụng vào huyệt vị nào của cậu ta. “Tiên gia mà cậu thỉnh thì cậu đi hỏi người ta chứ sao lại hỏi tôi? Đi tới đường khẩu nhà cậu mà tự suy ngẫm đi”. Cảnh tượng khó tin vừa rồi xảy ra trong thế giới linh trí của cơ thể tôi. Vì vậy chỉ có tôi nhìn thấy còn Uy Chính Thiên thì không. Luồng sát khi đó có lẽ là chút sát khí cuối cùng của Hắc Tiên, sau đó nó đã phải thoát ra khỏi người tôi. Kết hợp với con quạ khổng lồ bay ra thì có lẽ là Hắc Tiên đã bị phế tu vi, bị đánh trả nguyên hình. Còn nó có bị nguy hại đến tính mạng hay không thì tôi không rõ, nhưng có lẽ là không thể trở thành Tiên gia được nữa. Uy Chính Thiên đã không thành công còn bị tôi đẩy cho một cú. Cậu ta ngồi phệt ra đất, tái mặt. Người mặc đồ đen trước đó thấy chủ của mình bị ức hiếp thì vội vàng chạy tới đỡ cậu ta dậy. Sau đó bèn quay lại định tấn công tôi. Tôi kinh hãi. Uy Chính Thiên không coi tôi ra gì. Dù có tới mười tên như thế thì tôi cũng có thể đánh thắng. Tên mặc đồ đen nhìn là biết luyện võ chuyên nghiệp, nếu động tay động chân với tôi thật thì có khi tôi chỉ có nằm đấy để bị tẩn mà thôi. Nhưng lần này tôi đã cẩn thận hơn rồi. Tôi dặn Liễu Nguyệt Như mau quay về phòng trước. Nếu đã cố tình thì tôi coi như đây là cơ hội để rèn luyện gân cốt vậy. Nhưng nếu để mất mặt trước Liễu Nguyệt Như thì sẽ là chuyện lớn mất.