Lần này có vẻ khó khăn rồi đây.
Tôi không hề có manh mối gì về những triệu chứng kỳ lạ của Phương Thiên Vỹ. Tình hình bên trong vừa ổn định lại một chút thì đột nhiên bên ngoài lại vọng tới những tiếng ồn ào. Cửa mở ra, vài người mặc áo blouse trắng cầm cáng cứu thương lao vào bên trong. Mấy người kia lao tới, nhìn thấy tình trạng của Phương Thiên Vỹ thì sợ hết hồn. "Bệnh nhân bị thổ huyết sao? Chết rồi sao?" Một nhân viên y tế nhanh mồm nhanh miệng, còn chưa kiểm tra bệnh nhân đã kêu lên. Tôi giật mình, quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Quả nhiên, đám người đứng hóng hớt kia vẫn còn đứng ở đó. Tôi vội vã kéo tay áo nhân viên y tế kia, nói nhỏ: "Bệnh nhân vẫn còn sống, máu trong miệng ông ta là của tôi". Nói rồi, tôi quơ quơ ngón tay trước mặt nhân viên y tế kia. Người kia nhìn thấy ngón tay nát bươm của tôi thì lập tức hít một hơi lạnh. "Chàng trai trẻ, cậu kiên cường thật đấy. Mười ngón tay có mạch máu nối liền với tim, nếu tôi cũng bị như cậu thì chắc tôi đã khóc như mưa rồi". Phương Tuyết nghe nhân viên y tế kia nói vậy thì cũng vội vã lao tới xem, sau đó nhìn tôi với vẻ mặt đầy áy náy. "Trương Ly, xin lỗi anh, lại làm anh bị thương thế này. Có điều anh cứ yên tâm, toàn bộ chi phí chữa trị tôi sẽ chi trả hết". "Tôi chắc chắn sẽ đền bù cho anh!" Tôi cười khổ, lúc này thực sự tôi không có tâm trạng mà quan tâm đến việc bồi thường hay không nữa. Điều khiến tôi bận tâm hơn là loại tà thuật trên người Phương Thiên Vỹ rốt cuộc là gì? Trong lúc đang xử lý vết thương ở bệnh viện, Phương Tuyết tới tìm và thông báo với tôi bố cô ta đã tỉnh lại. "Có gì khác thường không?" Tôi nén đau hỏi. "Không có, chỉ là bố tôi nói hoàn toàn không nhớ được những chuyện vừa xảy ra". Phương Tuyết thấy tôi đau đến mức toát mồ hôi lạnh thì mặt đầy hối lỗi đứng bên cạnh xoa xoa tay. Quên rồi sao? Tôi ngẩn người. Đau đến như vậy mà nói quên là quên được ư? Xem ra việc này ngày càng trở nên bất thường. Sau khi băng bó tay xong, tôi bảo Phương Tuyết đưa tôi tới chỗ Phương Thiên Vỹ. Mặc dù Phương Thiên Vỹ nói mình không nhớ việc vừa xảy ra nhưng những vết thương của ông ta thì vẫn còn y nguyên. Cho nên khi tôi nhìn thấy Phương Thiên Vỹ, mặt ông ta trắng bệch ra, hơi thở yếu ớt, nói chuyện cũng khó khăn. "Cậu không phải bạn của Phương Tuyết sao? Sao lại theo tới bệnh viện?" Nhìn thấy tôi, Phương Thiên Vỹ vẫn khó chịu ra mặt. "Bố! Nếu ban nãy không có Trương Ly thì bố..." Phương Tuyết hơi bực mình, định mở miệng giải thích với bố mình. Nhưng tôi đã phất tay cắt ngang lời cô ta. Tôi đi tới trước mặt Phương Thiên Vỹ, chăm chú nhìn ông ta một hồi lâu. Sau khi quan sát tỷ mỉ, tôi phát hiện vết bầm đen trên ấn đường của ông ta chỉ ngày càng to hơn chứ không hề nhỏ đi. Xem ra máu chó đen quả thực chỉ tạm thời khắc chế được tà khí chứ không thể giúp Phương Thiên Vỹ vượt qua kiếp nạn này. "Ông không nhận ra tôi nữa sao?" Tôi cất tiếng hỏi, sau đó cố ý chìa ngón tay bị thương ra trước mặt ông ta. "Cậu không phải bạn của Phương Tuyết sao? Cậu bảo muốn tới nhà tôi lấy đồ gì đó, ban nãy không phải tôi đã hỏi cậu rồi sao? Đúng rồi, cậu theo tới đây làm gì?" Phương Thiên Vỹ nhìn tôi như một tên thần kinh, hoàn toàn không hiểu tôi đang muốn nói gì. Tôi trầm tư hồi lâu không đáp. Xem ra Phương Thiên Vỹ quả thực không nhớ những việc vừa xảy ra. "Vậy tại sao ông lại phải tới bệnh viện?" Nếu ông ta không nhớ thì tôi sẽ gợi lại cho ông ta một chút. Ai ngờ nghe xong câu hỏi của tôi, Phương Thiên Vỹ lập tức cau mày lại. Ánh mắt ông ta nhìn tôi đột nhiên trở nên hung bạo. "Việc của tôi không đến lượt người ngoài quản, cậu từ đâu tới thì cút về đó!" Nói rồi, ông ta chỉ tay về phía cửa, đuổi tôi đi. Tôi đứng hình, biết có hỏi thêm cũng không được gì, ở lại đây cũng chỉ chọc giận ông ta. Sau khi dặn dò Phương Tuyết phải trông coi bố mình cho kỹ, tôi rời khỏi phòng bệnh. Sau khi ra khỏi phòng bệnh, tôi liền lấy điện thoại bấm số gọi cho ông cụ Tôn. "Alo? Tôi đã nói là cậu phải gặp họa đổ máu mà, tin chưa? Có phải quẻ đã ứng nghiệm rồi nên mới tới cầu cứu tôi không? Lần này phải trả tiền gieo quẻ cho tôi đấy nhé!" Điện thoại vừa thông thì giọng ông cụ Tôn đã dồn dập vang lên. Tôi bất lực thở dài, cũng coi như là phục sát đất rồi. "Đúng là không cãi được nữa, có điều nếu ông đã gieo quẻ cho tôi thì có phải ông cũng biết cách hóa giải nó không?" Ông cụ Tôn này dù gì cũng là một người sáng suốt, vừa nghe tôi nói vậy là biết ngay tôi vừa gặp một ca khó nhằn. "Trong điện thoại không nói kỹ được, cậu tới chỗ cây cầu gặp tôi đi". Vốn định tới xem phong thủy hóa giải vận hạn giúp người ta, kết quả lại suýt nữa mất luôn cả ngón tay mình. Người xưa vẫn có câu "yếu thì đừng ra gió". Câu nói này có lẽ phù hợp với hoàn cảnh của tôi chăng... Khi tôi đi tới chỗ cây cầu thì phát hiện hôm nay Hoàng Cường không có ở đây, chỉ có một mình ông cụ Tôn ngồi xổm bên vệ đường, chán chường ném mấy đồng xu. Tôi rón rén lại gần nhìn ngó. Nhìn bên ngoài thì dường như ông ấy chỉ đang ném mấy đồng xu không theo quy luật gì. Nhưng khi tôi nhìn kỹ hơn thì mới phát hiện ra quy luật của nó. Ông cụ Tôn thực ra đang gieo quẻ! Phương pháp ném đồng xu để gieo quẻ này gọi là Lục Hào. Đây là phương pháp kết hợp quẻ tượng của kinh dịch, thiên can địa chi, tứ trụ ngũ hành... để ra kết quả. Trong cuốn "Thiên địa kinh" của ông nội tôi cũng có miêu tả về phương pháp này, đáng tiếc là tôi vẫn chưa nghiên cứu để áp dụng thành thục. "Kết quả là gì thế?" Tôi nhìn một lát, thấy ông cụ đã ngừng ném xu mà bắt đầu ngồi xổm ở đó đăm chiêu đọc kết quả của quẻ tượng thì không nén nổi tò mò mà mở miệng hỏi. "Tiên sư nhà cậu dọa ông đây hết nửa cái hồn!" Tôi bất thình lình mở miệng khiến ông cụ Tôn đang tập trung suy nghĩ bị dọa cho nhảy cẫng cả lên. "Là ông không bói ra là tôi sẽ đến vào lúc này đấy chứ? Còn trách tôi dọa ông?" Thấy phản ứng của ông cụ Tôn, tôi không khỏi mở miệng trêu đùa. Ông cụ Tôn hằn học lườm tôi một cái. "Tôi đang xem về người xin cậu giúp đỡ chứ không xem về cậu". Ha, ông già này cũng thần bí ghê, sao ông ấy biết có người tới nhờ tôi giúp đỡ? Có điều ông cụ Tôn lúc này không có tâm trạng để giải đáp thắc mắc của tôi. Ông ấy lại xụ mặt ra, cúi đầu quan sát mấy đồng tiền xu dưới đất. "Người này gần đây đã gặp phải tiểu nhân rồi". "Quẻ này của tôi tên là Trạch Thủy Khốn, lời giải của nó là: thời vận không tới lại có kẻ hãm hại, trăm phương ngàn kế muốn ông ta lụi bại, rõ ràng trước mặt nịnh bợ nhưng lại âm thầm đâm sau lưng". Ông cụ Tôn ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt lơ ngơ của tôi, khinh bỉ bĩu môi. "Nói thẳng ra là phải biết chọn người quân tử mà kết giao, chớ nghe lời tiểu nhân, gặp chuyện thì phải cẩn trọng thì ắt sẽ không bị dồn vào thế khó". Nói rồi, ông cụ Tôn nhặt mấy đồng tiền xu lên nhét lại vào túi. Nghe lời ông cụ Tôn mà tôi ngẩn người ra. Tôi đột nhiên nhớ lại phản ứng của Phương Tuyết khi nghe tới sát khí miệng hổ mà tôi nói. Cô ta nói có người bảo với mình sau khi cao ốc kia xây dựng xong thì nhà họ Phương sẽ chỉ có lợi chứ không có hại. Điều đó chẳng phải ngược lại với quẻ bói của ông cụ Tôn hay sao? Hơn nữa với phong thủy của nhà họ Phương, nếu không có tòa nhà chắn ngang kia thì không chỉ đời Phương Thiên Vỹ mà đến cả đời con gái ông ta, nhà họ Phương vẫn sẽ phát triển thịnh vượng. "Ông Tôn, được đấy, thật không ngờ quẻ này ông xem lại chuẩn như vậy". Lần đầu tiên tôi cảm thấy khâm phục ông cụ trước mặt. "Phí lời, nói đi, lần này cậu đến tìm tôi là muốn hỏi việc gì?" Hai tay ông cụ Tôn giấu trong áo, mắt híp lại như một cao nhân ngồi đối diện tôi. Có lẽ ông cụ Tôn cũng đoán ra lòng tôi đang rối như tơ vò.