Ông Tôn lắc đầu.
“Thực ra không thể nói là tốt hay xấu, chỉ là tôi cảm thấy hình này không giống với trước đây lắm”. Thấy ông ấy không nói ra được nguyên nhân thì tôi cũng không bám chấp thêm nữa. Hơn nữa, lúc này tôi đã mệt lả, chỉ muốn ngủ một giấc đàng hoàng. Ông Tôn thấy tôi mặc kệ thì cũng không gặng hỏi thêm. Ông ấy dồn tà khí của hai mẹ con lại quan tài, khóa lại, sau đó ung dung đi lòng vòng trong căn phòng. “Bố cục của căn phòng này thú vị đấy”. Cơ thể tôi đang lạnh run, cảm thấy hoa mắt chóng mặt khi bị tà khí kia nhập vào cơ thể thì bỗng nhớ lại lời của ma nữ khi nghe ông Tôn hỏi như vậy. “Sao thế? Ông nhìn ra manh mối gì đó từ căn phòng này à?” Tôi vẫn canh cánh trong lòng về việc mình được sinh ra ở đây. “Những điều khác thì tôi không nhìn ra nhưng điều thú vị trong căn phòng này chính là âm dương rất cân bằng. Căn phòng được như thế này hiếm gặp lắm”. Dường như ông Tôn đã phát hiện ra điều vô cùng thú vị. “Cậu xem, gia đình bình thường thích căn phòng ngập tràn ánh sáng. Nhưng căn phòng này thì khác. Ở căn phòng này, nơi cần ánh sát thì có ánh sáng, nơi không nên có ánh sáng thì vô cũng yên tĩnh, đây là âm dương giao hợp, vừa khéo”. Tôi im lặng lắng nghe, không nói gì. Âm dương vừa khéo sao? Nhà của người sống được gọi là dương trạch, nhà của người chết được gọi là âm trạch. Nơi giao nhau giữa vùng âm và vùng dương là con đường thông với âm dương. Làm chuyện cải mệnh trái ý trời, còn nơi nào thích hợp hơn ở đây? Nghĩ vậy, tôi bỗng cảm thấy choáng váng. Chuyện xảy ra ngày hôm nay là một cú sốc lớn đối với tôi. Tôi nhất thời khó lòng chấp nhận, lại cộng thêm việc bị sát khí xâm nhập vào cơ thể nữa. Tôi không gượng được nữa, mắt tối sầm và tôi ngất lịm. Giấc ngủ này của tôi giống như ngủ trên cả nước và lửa, lúc thì cảm thấy lạnh cóng như rơi vào hầm băng, lúc lại cảm thấy nóng như lục phủ ngũ tạng bị cháy rụi. Trong cơn mơ màng, hình như tôi nhìn thấy ông nội mặc đồ pháp, chân đạp cửu tinh, tay tạo thành thiên quyết nhắm vào chiếc quan tài… “Cậu nhóc, mau tỉnh lại, nếu không, vợ cậu sẽ chết mất!” Khi tôi đang bị giày vò thì giọng nói của ông Tôn kéo tôi khỏi cơn ác mộng. Người tôi ướt đẫm mồ hồi, tôi mơ màng tỉnh lại. Mặc dù giấc ngủ khá giày vò nhưng cơ thể tôi đã nhẹ đi không ít. Theo lý mà nói, nếu không được mười, hai mươi ngày mà xuống giường thì sẽ hao tốn sức lực. Vậy mà tôi mới ngủ có một ngày đã cảm thấy tốt lên rất nhiều như thế này. Có lẽ là do tôi có tiên gia bảo vệ cơ thể. “Cậu nhóc, có phải vợ cậu tên là Liễu Nguyệt Như không?” Thấy tôi tỉnh lại, ông Tôn vừa cầm điện thoại vừa kích động huých cùi chỏ vào tôi. “Đúng là tên Liễu Nguyệt Như, sao thế?” Tôi vừa mới tỉnh lại, đầu còn hơi đần độn, bị hỏi như vậy tôi mới nhớ ra những lời ông Tôn vừa nói. Bỗng nhiên tôi thấy ớn lạnh sống lưng liền ngồi bật dậy và lôi cổ áo ông Tôn. “Vợ không còn sao? Liễu Nguyệt Như đã bị sao vậy?” Sau khi sắp xếp Liễu Nguyệt Như tới nhà Tào Mai thì tôi chưa gặp lại cô ấy, lẽ nào cô ấy xảy ra chuyện rồi sao? “Không, vợ cậu lên tivi rồi”. Ông Tôn nhét điện thoại vào tay tôi. Lời nói của ông Tôn dọa tôi suýt nữa hồn bay phách tán. Đột nhiên được lên tivi thì chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp! Tôi cướp điện thoại nhìn, hàng chữ to đùng đầu tiên đập vào mắt tôi. “Uy Chính Thiên đính hôn với Liễu Nguyệt Như sao?” Tôi kinh ngạc nhìn nội dung tin tức. Vào tối hôm qua, Uy Chính Thiên và Liễu Nguyệt Như đã tổ chức buổi đính hôn long trọng tại Túy Tiên Lầu! “Điều này, không thể nào?” Tôi không dám tin bèn lướt toàn bộ tin tức. Trong đó còn có mấy bức ảnh được chụp ở buổi đính hôn. Mặc dù được chụp ở khoảng cách khá xa nhưng vẫn có thể nhận ra được cặp nam nữ mặc trang phục sang trọng kia chính là Uy Chính Thiên và Liễu Nguyệt Như. Thật vô lý, rõ ràng Liễu Nguyệt Như đã hứa là sẽ kết hôn với tôi sau hai năm nữa, hơn nữa sau khi biết sau lưng tôi có hình vẽ đó thì cô ấy còn nói là sẽ chờ tôi. Sao nháy mắt đã đính hôn với Uy Chính Thiên rồi? Tôi lấy điện thoại của mình ra. Một ngày trước, hai người chúng tôi còn nói chuyện rôm rả trên zalo, vậy mà mới có một ngày, mọi thứ đã thay đổi. Số điện thoại của Liễu Nguyệt Như không gọi được nữa. Điều đó khiến tôi có cảm giác không ổn. “Ông Tôn, tôi phải tới nhà họ Liễu một chuyến”. Tôi nào quan tâm được tới việc sát khí nhập thể hay gì khác, chỉ chật vật bò dậy định ra ngoài. “Cậu nhóc chán sống rồi à? Cơ thể bị thương như vậy vẫn chưa đủ sao mà cứ vội chết bây giờ”. Ông Tôn vội vàng ngăn tôi và ép tôi quay lại giường. “Vợ không còn thì có thể tìm người khác, nhưng mạng mà mất thì coi như hết! Mặc dù số mạng của cô gái đó đúng là ích tử vượng phu nhưng những người phụ nữ như vậy không phải là không thể tìm được nữa. Là người từng trải tôi khuyên cậu, đừng cố chấp nữa”. Ông Tôn lấy đạo lý ra khuyên tôi nhưng điều đó càng khiến tôi nóng ruột hơn. Năm xưa ông nội đã phải hao tổn biết bao tuổi thọ mới có thể sắp xếp vụ đính hôn này cho tôi. Đương nhiên ông cụ Tôn không biết điều này. Tình hình hiện tại khiến tôi càng thêm khẳng định, ông nội đã làm như vậy thì chắc chắn là có lý do bắt buộc phải làm. Dù đúng hay sai tôi đều phải biết rõ chân tướng sự việc. Nếu Liễu Nguyệt Như được gả cho Uy Chính Thiên như vậy thì sau này tôi sẽ không bao giờ có thể biết được chân tướng! “Ông Tôn, tôi phải đi, phải hỏi rõ nguyên nhân. Tôi cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, e rằng Liễu Nguyệt Như không còn được an toàn nữa”. Cái tính bướng bỉnh của tôi cũng trỗi dậy, tôi cứ một mực đòi tới nhà họ Liễu để hỏi cho ra nhẽ. Ông Tôn thấy không ngăn được tôi đành thở dài. Ông ấy đưa tay nải cho tôi. “Chuyến đi này của cậu lành ít dữ nhiều. Mặc dù vết thương của cậu hồi phục nhanh hơn tôi dự liệu nhưng dù sao cơ thể cậu cũng không phải là sắt thép. Cậu cầm theo tay nải này của tôi, sẽ có lúc dùng tới”. Tôi bóp tay nải, bên trong vang lên tiếng cục cục. Mặc dù không biết bên trong nhét thứ gì nhưng cầm nó khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Tôi ra khỏi cửa bắt xe lao về phía biệt thự nhà họ Liễu. Biệt thự nhà họ Liễu đã khác trước. Những công nhân tu sửa trong sân đã không còn. Do khoảng sân vẫn chưa sửa sang xong nên khá hỗn loạn. Điều này càng thể hiện sự chết chóc âm trầm. Tôi bước tới gõ cửa. Một lúc lâu sau mới có tiếng bước chân vọng ra. Cánh cửa mở ra, Liễu Chấn Quốc với sắc mặt tiều tụy xuất hiện trước mặt tôi. Vừa nhìn thấy tôi, ngoài sự kinh ngạc thì hơn hết cả là sự tức giận và ghét bỏ mà Liễu Chân Quốc dành cho tôi. “Trương Ly, cậu còn mặt mũi tới nhà họ Liễu chúng tôi sao?” Ông ta mở miệng là chất vấn tôi ngay lập tức. “Sao tôi lại không có mặt mũi nào? Tôi đang muốn hỏi các người, tại sao lại đột nhiên đồng ý hôn sự với nhà họ Uy! Năm xưa, ông nội tôi đã hao phí biết bao dương thọ để đổi lấy sự thịnh vượng cho nhà họ Liễu, ông ấy chỉ có một điều kiện duy nhất là để tôi và Liễu Nguyệt Như thành hôn, rõ ràng nhà họ Liễu các người đã đồng ý, vậy mà tại sao lại nuốt lời nhiều lần như vậy chứ?” Sau khi biết tin Liễu Nguyệt Như và Uy Chính Thiên đính hôn thì tôi không còn kiềm chế được ngọn lửa trong lòng nữa. Thế là tôi phát tiết hết lên người Liễu Chấn Quốc.