Thầy Sờ Cốt

Chương 30: Chương 30

Edit: Lạc Như

Beta: Cá

Sáng sớm, chuyện đầu tiên sau khi Phương Thành dậy chính là chạy đến phòng cho khách ngó Vu Đồng.

Anh gõ cửa phòng một cái, không thấy động tĩnh, anh liền nắm chặt nắm đấm cửa đẩy ra.

Phương Thành đứng ở cửa nhìn vào phòng, Vu Đồng vẫn giữ tư thế nằm tối qua.

Mặc dù Vu Đồng đã nói với anh là cô cần phải ngủ vài ngày mới tỉnh lại, nhưng đến rốt cục là bao nhiêu này thì anh không rõ.

Nếu sau ba ngày mà cô vẫn chưa tỉnh lại, vậy anh có cần đưa cô đến bệnh viện hay không.

Phương Thành đóng cửa lại, đứng ở trước cửa do dự một lúc vẫn thấy không yên lòng, cứ thế này anh nào còn có tâm trạng đi làm kia chứ.

Anh đứng tại chỗ suy nghĩ giây lát, sau đó trở về phòng của mình lấy điện thoại lên gọi.

*

Lã Mông Dương thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng làm việc.

Hôm nay thầy cậu lại đi làm muộn nữa rồi, hồi trước thầy có như vậy đâu, chẳng hiểu gần đây bị sao nữa.

Lã Mông Dương quay sang thầy Vương Mậu: “Thầy Vương, dạo này thầy em rất không bình thường ấy.”

Thầy Vương mỉm cười: “Hả? Không bình thường ở chỗ nào, rất bình thường mà.”

“Thầy xem nhá, dạo này thầy em đi làm toàn ngẩn người ra, lại còn ngây ra lần sau lâu hơn lần trước, hôm nay còn đi làm muộn nữa.”

Thầy Vương liếc cậu một cái, bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu đi làm cũng ngồi ngây người ra đó thôi? Hồi trước không phải ngày nào cậu cũng đi muộn à?”

Lã Mông Dương sờ sờ cằm: “Thầy và em đâu có giống nhau, thầy em lúc nào cũng cuồng công việc, vậy mà gần đây lại thay đổi hẳn luôn, nhưng cụ thể thay đổi ở điểm nào lại không nói được.”

Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Lã Mông Dương nhìn ra cửa, Phương Thành cầm cặp đi vào, vừa đi vừa tháo khăn quàng cổ, đến phòng bên cạnh thay đồng phục.

Chờ Phương Thành thay áo khoác trắng dài bước ra, trên tay còn có thêm chiếc Ipad, Lã Mông Dương nhìn thấy anh đặt chiếc Ipad trong tay xuống, điều chỉnh vị trí rồi mới bắt đầu đeo găng tay vào làm việc

“Thầy, hôm nay thầy lại đi làm muộn nữa rồi.” Lã Mông Dương liếc Phương Thành nói.

Phương Thành lạnh nhạt nói: “Đã xin phép rồi.”

“Ồ ~” Lã Mông Dương nhìn chằm chằm chiếc Ipad trên bàn Phương Thành: “Thầy, sao hôm nay thầy còn mang cả Ipad đi làm vậy?”

“Mông Dương, làm việc đi.” Phương Thành né tránh trả lời vấn đề này.

“Vâng…”

Lã Mông Dương híp lại mắt, chậc chậc, có chuyện mờ ám~

Tới giờ ăn trưa, thầy Vương và Lã Mông Dương đều đến căng tin cả rồi, Phương Thành thấy bốn bề vắng lặng mới mở khóa ipad, mở phần mềm lên, trên màn hình lập tức xuất hiện khung cảnh phòng cho khách.

Sáng nay, anh gọi điện xin phép nghỉ, bận rộn cả nửa ngày chính là vì gọi người đến lắp ráp camera trong phòng cho khách.

Chỉ có vậy anh mới có thể thông qua camera quan sát Vu Đồng đang nằm ở trên giường, chỉ cần cô tỉnh cái là anh biết ngay.

Phương Thành dùng ngón tay chỉnh tiêu cự gần lại, Vu Đồng đang nằm ở ngay đối diện, anh tỉ mỉ quan sát một hồi, thấy cô vẫn không có động tĩnh gì, anh mới khóa Ipad lại rồi bỏ vào hộc tủ ở phòng bên, rửa tay đi ăn cơm.

Cơm nước xong, Phương Thành cùng thầy Vương và Lã Mông Dương trở về, thang máy vừa mở ra, bọn họ liền trông thấy một người đang đứng trước cửa tổ thư họa, ba người nhìn kỹ lại, nhận ra chính là Tôn Hàm Uyển.

Tôn Hàm Uyển thấy bọn họ đã trở lại, cô xoay người chào thầy Vương: “Thầy Vương.”

Thầy Vương mỉm cười gật đầu: “Hàm Uyển, có việc gì à?”

Tôn Hàm Uyển gật đầu, nhìn qua Phương Thành: “Vâng, em đến tìm Phương sư huynh có chút việc.”

Thầy Vương hiểu ý: “Được, vậy hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi với Mông Dương vào trước.”

Lã Mông Dương híp mắt lại, nhìn Phương Thành và Tôn Hàm Uyển mấy lần, cuối cùng mới mỉm cười với vẻ sâu xa theo thầy Vương vào phòng.

Phương Thành dẫn Tôn Hàm Uyển đến cuối hành lang: “Sao đột nhiên lại đến tìm anh?”

Tôn Hàm Uyển nói rành mạch: “Em gọi cho anh mà anh không bắt máy, em đành đến đây tìm anh thôi.”

Phương Thành đưa thay sờ sờ túi áo, di động đặt trong túi áo khoác, buổi sáng anh không lấy ra, Tôn Hàm Uyển không nhắc thì chắc đến tối anh mới nhớ ra.

Phương Thành: “Xin lỗi, di động không mang theo người.”

Tôn Hàm Uyển: “Cũng không có việc lớn gì, chỉ muốn nói với anh rằng là anh nhớ lau mặt lau tay cho Vu Đồng, tiện thể dùng tăm bông ướt thấm môi cho nó.

Nếu mấy ngày nữa mà nó vẫn chưa tỉnh lại thì tìm bác sĩ tư truyền nước bổ sung dinh dưỡng cho nó, nhớ dặn bác sĩ giữ mồm giữ miệng.

Còn nữa, tuyệt đối, tuyệt đối không được đưa đến bệnh viện.”

Phương Thành nhíu mày nhìn Tôn Hàm Uyển, anh hiểu được đại khái ý của cô ấy, nếu đưa Vu Đồng đến bệnh viện, nhiệt độ cơ thể cao hơn người thường mà nhiệt độ ở đầu lại bình thường, không chừng sẽ bị xem là bệnh lý hiếm nhất thế giới mà nghiên cứu chữa trị.

Phương Thành: “Ừm.”

Tôn Hàm Uyển gật đầu, di động trong tay rung lên, cô liếc đọc tin nhắn rồi nói với Phương Thành: “Phương sư huynh, em còn có việc, đi trước đây.”

“Ừm.”

Tôn Hàm Uyển mang giày cao gót rời đi rất nhanh, gót giày nện lên mặt đất phát ra tiếng “cộc cộc” rất rõ ràng.

Phương Thành xoay người, nghĩ tới điều gì đó, anh liền quay đầu lại nhìn quanh bên ngoài cửa sổ.

Anh nhớ lại lần đầu tiên Vu Đồng tới nơi này, hình như chính là trèo vào từ cửa sổ này.

Anh bật cười đành chịu, sao lại giống khỉ vậy chứ, bức tường này cũng đâu dễ leo.

*

Tôn Hàm Uyển cầm điện thoại, trên mặt mang theo nụ cười, cô vội vội vàng vàng bấm thang máy đi xuống tầng dưới cùng, cô chỉ khoác thêm một chiếc áo khoác trắng đã chạy ra ngoài, không nhớ ra cái giá lạnh ngoài kia.

Ra khỏi cửa lớn, gió lạnh thổi vào mặt, cô nhìn chung quanh, rốt cục cũng nhìn thấy chiếc xe quen thuộc ở dưới gốc cây đằng xa, cô sửa sang lại tóc, tay đút vào túi áo, thu lại tâm trạng kích động vừa nãy, khiến bản thân điềm tĩnh lại rồi mới xoay người đi về phía chiếc xe kia.

Cô đi tới cạnh xe, sau đó kéo cửa sau ra nhìn vào trong, trông thấy bóng người cô muốn gặp, khóe môi đỏ mọng khẽ nhếch lên rồi ngồi vào trong.

“Ông chủ, tôi đi ra ngoài mua nước.” Tài xế trẻ ngồi ở ghế lái thức thời nói.

“Ừm.” Một giọng nam vang lên trong xe.

Tài xế trẻ mở cửa xuống xe, trong xe lại khôi phục sự yên tĩnh.

Tôn Hàm Uyển quay mặt sang nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi bên phải mình, giọng nói của cô trong nhu có cương: “Sao lại tới tìm em vậy?”

Người đàn ông ấy tiến gần về phía cô, một tay ôm lấy gáy Tôn Hàm Uyển, giọng lạnh nhạt: “Không thể tới tìm em à?”

Tôn Hàm Uyển giơ tay lên, xoa cà vạt trước ngực người đàn ông, cô rủ mắt xuống: “Lúc em không ở bên, cà vạt của anh cũng được thắt không tồi đâu nhỉ, là cô gái nào thắt cho anh vậy?”

Lời lẽ của cô sặc mùi ghen tuông.

Tay trái của người đàn ông đang đặt sau gáy Tôn Hàm Uyển đột nhiên dời xuống phía dưới, một tay nắm eo cô, tay kia nâng mặt cô lên.

Anh ghé mặt lại gần, đôi môi mạnh mẽ in lên, hàm răng dùng sức cắn môi Tôn Hàm Uyển, cảm thấy hơi quá rồi thì lại trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng mút mấy lần.

“Hàn Húc!”

Anh ngừng lại, kéo chút khoảng cách, trầm giọng nói: “Không có.

.

.

Không có cô gái nào thắt cho anh hết, anh tự thắt.”

Tôn Hàm Uyển thấy anh trả lời thẳng thắn như vậy, những lời muốn nói đều bị nuốt trở lại.

“Sao lại về nước?” Hàn Húc nhìn chằm chằm mặt cô.

Cô không phục nói: “Anh có thể về nước, còn em thì không thể à?”

Hàn Húc cười, “Có thể, sao lại không thể chứ.”

Tôn Hàm Uyển nghe mấy lời này kiểu gì cũng thấy giống mình đang giận lẫy, mà quả thực cô cũng đang giận thật.

Ngoại trừ cú điện thoại Hàn Húc gọi đến văn phòng của cô ngày hôm đó ra thì sau đó anh không hề liên lạc với cô nàng lần nào nữa, không biết là cố ý hay vô tình nữa.

Cho tới hôm nay, cô mới nhận được tin nhắn của hắn.

Tôn Hàm Uyển đẩy anh ra, kéo bàn tay đang đặt bên hông mình xuống.

Hàn Húc thấy động tác này của cô liền nhíu mày lại, anh lại ôm lấy eo cô, lần này, anh dùng hết sức, dù Tôn Hàm Uyển có giãy thế nào cũng không ra.

Tôn Hàm Uyển cao giọng nói: “Anh đủ chưa!”

“Chưa đủ!”

Hàn Húc như đang thị uy kéo cô lại gần mình hơn.

Tôn Hàm Uyển cắn môi, lạnh lùng nói: “Nếu anh yêu em thì cứ ôm em, còn không yêu thì cút đi!”

Câu nói này vừa thốt ra, tay Hàn Húc quả nhiên hơi lỏng ra.

Tôn Hàm Uyển gạt tay của anh xuống dễ như ăn kẹo: “Nghĩ thông rồi ư?”

Hàn Húc không nói lời nào, hai tay chống đầu, lông mày cau lại.

Tôn Hàm Uyển ép anh: “Kết hôn à?”

Hàn Húc nhắm mắt, không trả lời.

Mắt Tôn Hàm Uyển lóe lên, cô cắn răng hạ quyết định nói: “Hàn Húc, sau này anh đừng đến tìm em nữa, kể từ giờ phút này, em và anh over!”

Tôn Hàm Uyển mở cửa xe, Hàn Húc giơ tay giữ chặt cửa, nhất định không chịu buông.

Tôn Hàm Uyển quay sang nhìn anh, Hàn Húc cũng nheo mắt nhìn cô, giằng co một hồi, cuối cùng, Hàn Húc vẫn buông lỏng tay, ngồi lại chỗ cũ.

Đáy mắt Tôn Hàm Uyển đang lên ánh lệ xen lẫn thất vọng, cô mở cửa xe bước xuống, sau đó đóng sầm cửa lại, cô đi thẳng về phía trước, không hề quay đầu lại.

Hàn Húc nhìn xuyên qua cửa xe bóng lưng của cô, hai ngón tay của anh không ngừng day trán, ánh mắt ngập vẻ buồn bực.

Anh đấm mạnh vào thành xe chửi bới: “Chết tiệt!”

*

Hôm nay, tần suất Phương Thành đi sang phòng bên hơi nhiều, đến thầy Vương cũng hơi mất bình tĩnh rồi.

Lúc Phương Thành đi từ phòng bên ra, thầy Vương ngẩng đầu gọi anh: “A Thành này.”

Phương Thành: “Dạ?”

Thầy Vương ân cần hỏi: “Có phải người cậu khó chịu ở đâu à?”

Phương Thành lắc đầu: “Không ạ.”

“Vậy sao hôm nay cậu cứ ra vào phòng bên suốt vậy, có chuyện gì à?”

Phương Thành nghẹn lời, hơi lúng túng nói: “Không, không có chuyện gì.”

Anh chỉ muốn nhìn xem Vu Đồng thế nào rồi thôi.

Thầy Vương khẽ gật đầu.

Lã Mông Dương cười hì hì hỏi: “Thầy, có phải vì cô không đến tìm thầy không?”

Phương Thành nguýt cậu một cái: “Cậu lấy đâu ra cô vậy, làm việc đi.”

Lã Mông Dương ngượng ngùng, le lưỡi một cái.

Phương Thành bị hỏi như vậy cũng cố nhịn không đi sang phòng bên nữa, cứ chạy ra chạy vào như vậy thực sự ảnh hưởng không tốt đến mọi người.

Vừa tới giờ tan làm, Phương Thành liền vội vàng thu dọn.

Thầy Vương và Lã Mông Dương ở bên thấy vậy đều thấy mờ mịt, hôm nay Phương Thành có gì đó sai sai.

Về đến nhà, Phương Thành theo lời dặn dò của Tôn Hàm Uyển, thấm môi, lau mặt và tay cho Vu Đồng, rồi ngồi lại bên giường một lúc mới về phòng của mình.

*

Hôm sau tỉnh dậy, Phương Thành lại chạy đến phòng cho khách xem, Vu Đồng vẫn chưa tỉnh lại.

Đi đến văn phòng, cứ cách một lúc Phương Thành lại cầm di động lên kiểm tra.

Anh đã cài phần mềm xem camera vào điện thoại, như vậy có thể tiện quan sát mà không cần lỉnh kỉnh mang theo máy Ipad nữa.

Phương Thành đang sửa bức thư họa trong tay, đột nhiên kêu lên: “Thầy Vương.”

“Hửm?”

“Thường thì bệnh nhân tỉnh dậy nên ăn cái gì?”

Thầy Vương ngây ra: “Ăn cháo, cháo trắng là tốt nhất.”

Phương Thành gật đầu, đã rõ.

Lã Mông Dương vội hỏi: “Sư phụ, ai bị bệnh vậy?”

Phương Thành: “Mông Dương, làm việc.”

Lã Mông Dương oan ức, câu mà thầy nói với cậu nhiều nhất chính là Mông Dương, làm việc.

T ^ T

Hôm nay, sau khi tan tầm, Phương Thành đến siêu thị một chuyến, mua gạo, táo đỏ, quả óc chó, mấy loại rau và ít thịt.

Xách túi lớn túi nhỏ về đến nhà, anh bỏ đồ xuống, đến phòng khách nhìn Vu Đồng trước tiên, rồi mới đi ra phòng bếp nấu nướng.

Hôm nay, Phương Thành định nấu cháo cho mình trước, thật ra sáng nào anh cũng chỉ làm mấy món đơn giản như rán trứng, nướng bánh mì, nấu cháo thì đây vẫn là lần đầu tiên, bởi vậy, anh không tự tin lắm với đồ mình nấu, cứ để mình tự nấu tự ăn thử một lần là tốt nhất, dù sao anh cũng không giỏi nấu nướng.

Chờ Phương Thành bắc nồi ninh cháo xong, anh cầm chén nước ấm và tăm bông đi vào phòng cho khách.

Anh nửa quỳ ở một bên giường, lấy một cây tăm bông từ trong túi ra, thấm chút nước ấm lên môi cho Vu Đồng.

Được hai lần, lông mi Vu Đồng hơi giật giật.

Phương Thành dừng tay, vô cùng nghiêm túc nheo mắt nhìn cô, anh thử gọi: “Vu Đồng?”

“Ừm.

.

.” Giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng Vu Đồng.

Sau đó, Vu Đồng từ từ mở mắt ra, cô nghiêng mặt qua, vẫn còn hơi uể oải nhếch môi cười với Phương Thành: “Phương Thành.

.

.

Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”

Phương Thành cười nhẹ, dịu dàng đáp: “Đã hai ngày rồi.”

Vu Đồng hoảng hốt há to miệng: “Hai ngày á.

.

.

Lâu lắm rồi không ngủ ngon mà sâu như vậy.

.

.”

Dứt lời, Vu Đồng chống tay tự ngồi dậy, vươn vai một cái, Phương Thành không kịp bỏ tăm bông trong tay xuống đã lập tức đỡ cô.

Vu Đồng thoáng nhìn biểu hiện sững sờ của Phương Thành, cô cười hì hì: “Phương Thành, tôi không sao, đừng coi tôi là bệnh nhân, chỉ là mệt quá thôi, xem đi ~ bây giờ lại là một hảo hán!”

Phương Thành đứng lên: “Hừm, vậy thì tốt rồi.”

Vu Đồng ngồi trên giường xoay cổ, xoay cánh tay.

Phương Thành thấy vậy hỏi: “Có đói không?”

Vu Đồng gật đầu, nói chắc nịch: “Đói!”

Vu Đồng vén chăn lên, mang dép lê rồi đứng lên, cười híp mắt: “Có đồ ăn hả?”

Phương Thành nhìn cô từ trên xuống dưới, bộ dạng hoạt bát, xem ra thật sự không có việc gì cả: “Ừm, đi ra ngoài đi.”

Vu Đồng đi theo Phương Thành ra khỏi phòng, Phương Thành bảo cô ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn.

Một lát sau, anh bưng một bát cháo gà nấm hương lên.

Hai mắt Vu Đồng sáng lên, cô không thể đợi được nữa cầm thìa lên, cười hì hì hỏi: “Ăn được rồi hả?”

“Ừm.”

Vu Đồng nhanh chóng múc một thìa, thổi ào ào hai cái rồi cho vào miệng.

Phương Thành cẩn thận nhìn vẻ mặt cô, chỉ sợ mình làm ăn không ngon, quả nhiên Vu Đồng nhíu mày.

“Không ngon à? Tôi lần đầu nấu cháo, có phải vị hơi kì không?” Phương Thành có hơi sốt sắng, nên nên anh cũng tự lấy thìa múc một miếng nếm thử.

Nhưng.

.

.

Mùi vị cũng tạm được, mặn nhạt vừa phải, không hề dở.

Vu Đồng cụp mắt, cẩn thận nghiền ngẫm, hai mắt cô chợt lóe lên, run rẩy hỏi: “Phương Thành.

.

.

Cháo này anh có bỏ muối rồi hả?”

Phương Thành nhận ra Vu Đồng có gì đó sai sai, anh nhíu mày nói: “Ừm.

.

.

Bỏ rồi.”

Vu Đồng sững sờ hồi lâu rồi bất chợt đứng lên, bước nhanh về phía nhà bếp, đứng trước mấy hộp gia vị rồi cầm thìa cà phê nhựa múc một thìa muối bỏ vào miệng.

“Vu Đồng!”

Phương Thành bị dọa sợ, anh chạy tới bên người cô, giành lại cái thìa trên tay cô.

Phương Thành cuống lên: “Vu Đồng, mau, nhổ ra!”

Anh bóp cằm của cô.

Vu Đồng ra sức mím môi, Phương Thành sợ làm đau cô nên đành buông tay.

Vu Đồng quay mặt sang, kiên cường cười nói: “Phương Thành, không có chuyện gì đâu.

.

.

Tôi không ăn thấy vị gì hết nên mới thử chút thôi, không hề mặn chút nào.

.

.”

Phương Thành sững sờ, cả người cứng đờ, cô gái đứng trước mặt anh vẫn đang mỉm cười, nhưng mặt mũi đã đầm đìa nước mắt.

Anh hơi luống cuống, không biết làm gì khác ngoài ôm chặt cô vào lòng, để cho cô vùi trong lồng ngực của mình.

Vu Đồng nghẹn ngào vùi trước ngực Phương Thành, tay nắm chặt góc áo anh, Phương Thành không ngừng vuốt lưng cô.

Giọng Vu Đồng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Thật sự.

.

.

Thật sự không có vị gì hết.

.

.”

Phương Thành nhíu mày, anh càng siết chặt cái ôm hơn, giọng nói dịu dàng đến vô cùng: “Xuỵt.

.

.

Không có gì, không có gì đâu.

.

.

Có tôi ở đây rồi, có tôi ở đây rồi.

.

.”