Thật sự thì Lục Tễ tuấn tú như vậy, lại là hầu gia danh chấn thiên hạ, nếu không phải trước kia hắn hôn mê, chỉ sợ trong kinh thành có không ít thiên kim kiều nữ tranh nhau muốn gả cho Lục Tễ.
Nhìn thế nào cũng là nàng buôn bán lời. Lục Tễ bất ngờ bắt gặp đôi mắt xinh đẹp của Tô Đào đang chuyển động. Lúc trước hắn ở bên trong ngọc bội, có thể nói đã cùng Tô Đào sớm chiều ở chung, hiện tại vừa thấy bộ dạng này của nàng liền biết nàng đang suy nghĩ lung tung. Lục Tễ: "Đang nghĩ gì đó?" Tô Đào vội vàng lắc đầu: "Không có gì." Nàng tuyệt đối không thể nói cho Lục Tễ biết! Hai người đang nói chuyện, nha hoàn nhẹ nhàng tiến vào, bẩm báo: "Hầu gia, đã đến giờ uống thuốc, thuốc cũng nấu xong, thỉnh ngài đến dùng." Thân thể Lục Tễ thiếu hụt rất nhiều dinh dưỡng, thái y kê cho hắn rất nhiều phương thuốc bổ, căn dặn phải thuốc đúng giờ, mới có thể nhanh chóng hồi phục. Tô Đào đứng dậy: "Hầu gia, vậy ta về trước." Nàng nhìn ra , sắc mặt Lục Tễ có chút tái nhợt, nên để hắn nghỉ ngơi thật tốt. Vừa lúc hiện tại không còn sớm, nàng cũng cần phải về. Lục Tễ gật đầu: "Được." Dừng một chút lại nói: "Nếu như nha hoàn có hầu hạ nàng không chu toàn, nàng cứ việc nói với ta." Tô Đào nhớ tới dáng vẻ kinh sợ của đám người Tuyết Liễu, thầm nghĩ quả thực không phải không chu toàn, mà là quá chu đáo cẩn thận rồi. Dù sao nàng vẫn "Ân" một chút tỏ vẻ đã biết, sau đó mới ra khỏi phòng. Chờ nàng trở lại thì Tuyết Liễu đã giúp nàng chuẩn bị tốt chăn giường. Lục Tễ bây giờ còn đang bệnh, phải thường xuyên uống thuốc châm cứu, thái y cũng luôn túc trực bên cạnh, Tô Đào là nữ quyến, không thích hợp tốt ở cùng một chỗ với Lục Tễ. Chờ thân thể Lục Tễ khôi phục, Tô Đào phải chuyển đến ở cùng Lục Tễ. Tô Đào thoáng thở dài, bất quá có thể kéo được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Lúc trước nàng cùng Lục Tễ ngủ chung giường là khi Lục Tễ đang hôn mê, hiện tại tỉnh lại tất nhiên không giống nhau. Tuyết Liễu đứng bên cạnh Tô Đào: "Phu nhân, tối nay nô tỳ gác đêm, nếu như ngài có cần gì , cứ mở miệng gọi nô tỳ là được." Tô Đào gật đầu: "Ừm, ta biết rồi, ngươi đi xuống đi, ta cũng đi ngủ ." Chờ Tuyết Liễu lui xuống, Tô Đào mới nằm lên giường. Nhưng nằm hồi lâu cũng không ngủ được, nàng liên tục lăn qua lộn lại. Tô Đào có chút không thể tin, nàng cứ như vậy trở thành phu nhân trên danh nghĩa của Lục Tễ? Bây giờ chỉ có thể duy trì như vậy. Hơn nữa đổi góc độ nghĩ, chuyện này có vẻ cũng không tệ lắm. Nàng xem như cùng Lục Tễ giao hảo không tồi. Ngày sau lúc nàng rời đi, có Lục Tễ làm chỗ dựa, sẽ an toàn hơn rất nhiều. Chưa nói tới những cái khác, chỉ với gương mặt này cũng đủ trêu chọc ra rất nhiều chuyện phiền toái, hiện tại có Lục Tễ, nàng có thể yên tâm. Nghĩ như vậy, tâm trạng Tô Đào cũng dần dần buông xuống, chậm rãi ngủ thiếp đi. . . . Sáng sớm hôm sau, Tuyết Liễu hầu hạ Tô Đào rửa mặt. Tô Đào phải ở trong phòng này một thời gian, tất nhiên mọi thứ phải được chuẩn bị chu toàn. Tuyết Liễu đưa khăn mặt cho Tô Đào: "Phu nhân, của hồi môn của ngài nô tỳ đã gọi người chuyển qua đây, lát nữa ngài nhìn xem thử có thiếu cái gì hay không?" Tô Đào đã nhìn thấy trong góc có hai cái hòm. Tô Đào lại gần nhìn một chút, nàng tổng cộng có nhiêu đây của hồi môn, vừa thấy liền biết không thiếu: "Không có, đều đủ rồi." Tuyết Liễu lại đưa lên cho Tô Đào hai khối ngọc bội bị vỡ đôi: "Đúng rồi, phu nhân, đây là nô tỳ nhặt được trong sương phòng, nó là của ngài?" Tô Đào ngẩn ra, sau đó nhẹ gật đầu. Đây chính là ngọc bội của Lục Tễ, lúc ấy nàng mang theo đến sương phòng, kết quả bị Nguyễn thị giam giữ bên ngoài, ngọc bội cũng rơi ở sương phòng. Tô Đào nhận lấy ngọc bội, thầm nghĩ Tuyết Liễu làm việc xác thật rất ổn thỏa, những việc nàng không nghĩ tới được nàng ấy để ý. Rửa mặt xong, lại dùng bữa sáng, Tô Đào liền đến chính phòng thăm Lục Tễ. Dù sao hiện giờ nàng cũng là phu nhân của Lục Tễ, tự nhiên được giả trang cho giống. . . . Lúc Tô Đào đến, Lục Tễ đang đọc sách. Xem ra Lục Tễ không chỉ võ công cao cường, còn có vẻ rất giỏi về binh thư. Tô Đào cúi người hướng về phía Lục Tễ: "Phu quân." Ngón tay lật sách của Lục Tễ đình trệ một chút. Phu quân... Cũng phải, hiện tại bọn họ đang giả làm phu thê, phải thể hiện chân thật một chút, không thể để người khác phát hiện. Lục Tễ bất động thanh sắc thu hồi ngón tay: "Nàng đến rồi, ngồi đi." Ngoài Tuyết Liễu thì nha hoàn đều canh giữ ngoài cửa. Lục Tễ không có thói quen có người cận thân hầu hạ, từ trước đến nay bọn họ luôn canh giữ ở bên ngoài. Tô Đào ngồi trên ghế nhỏ cạnh giường, nàng nghĩ vẫn là đưa lại ngọc bội cho Lục Tễ: "Xin lỗi, ta không cẩn thận ném vỡ ngọc bội của ngài..." Nàng đem sự tình buổi tối hôm đó nói với Lục Tễ, có chút hối hận: "Sớm biết vậy ta đã không đem ngọc bội để trên án kỷ." Động tác Lục Tễ dừng lại . Hắn yên lặng nhìn khối ngọc bội bị vỡ làm đôi, hồi tưởng lại buổi tối đó. Đêm đó, hắn liều mạng muốn ra ngoài cứu Tô Đào, nhưng không có tác dụng gì. Vô luận hắn cố gắng thế nào, đều bị giam cầm trong ngọc bội. Nhưng khi án kỷ bị đụng ngã xuống, hắn chợt cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, tiếp theo liền trở về trong thân thể. Chẳng lẽ... Là vì Tô Đào làm vỡ khối ngọc bội này? Tất cả vấn đề đều được giải quyết, thì ra nguyên nhân là như vậy. Chỉ có đem ngọc bội ném vỡ, hắn mới có thể tỉnh lại. Nói cách khác, Tô Đào lại cứu hắn lần nữa. Lục Tễ yên lặng nhìn Tô Đào, nàng quả thật đã giúp hắn quá nhiều. Tô Đào đang giải thích thì phát hiện vẻ mặt Lục Tễ ngưng trọng. Tâm Tô Đào nhảy dựng, ngọc bội kia có phải rất quan trọng đối với Lục Tễ? "Ta, thật sự rất xin lỗi..." Tô Đào nghĩ, bằng không nàng bồi thường lại cho Lục Tễ khối ngọc mới. Bỗng nghe Lục Tễ nói: "Không sao, chỉ là khối ngọc phổ thông thôi." Nếu Tô Đào không làm vỡ khối ngọc kia, nói không chừng hắn vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, Tô Đào đã làm rất tốt. Tô Đào nhìn thần sắc Lục Tễ nghiêm túc , không hề tức giận, nàng mới yên tâm. Lục Tễ lấy lại hai mảnh vỡ ngọc bội. Hết thảy nhân duyên, đều do Tô Đào mang đến cho hắn. Việc này xem như bỏ qua. Đúng lúc này, nha hoàn bưng thuốc vào, đến giờ Lục Tễ phải uống thuốc . Chỉ là bây giờ Tô Đào đang ở đây, chiếu cố Lục Tễ tự nhiên trở thành việc của Tô Đào. Cho nên nha hoàn chỉ buông chén thuốc xuống, đứng qua một bên. Đối với việc chiếu cố Lục Tễ uống thuốc, đối với Tô Đào phải nói là đã quá thuần thục. Nàng đứng dậy lấy khăn, sau đó theo bản năng muốn đặt dưới cằm Lục Tễ. Nhưng nháy mắt, động tác Tô Đào dừng lại. Nàng có chút xấu hổ, quên mất rằng Lục Tễ bây giờ không còn hôn mê, hắn có thể tự mình uống thuốc, không cần đến kê khăn . Chỉ là tình huống bây giờ nên làm gì? Tô Đào kiên trì giả vờ vạt áo Lục Tễ dính chút bụi bẩn: "Phu quân, quần áo chàng có chút dơ, thiếp giúp chàng lau sạch" Lục Tễ cúi đầu nhìn búi tóc Tô Đào, khóe môi khẽ câu lên. Hắn tự nhiên biết đó là thói quen của Tô Đào, sợ thuốc vảy ra ngoài. Tô Đào làm bộ làm tịch lau xong vạt áo cho Lục Tễ. Sắc mặt của nàng có chút đỏ, sau đó bắt đầu có quy củ cho Lục Tễ uống thuốc. Thuốc đã nấu tốt, chỉ cần trực tiếp uống vào.Một thìa thuốc đắng uống vào, mày Lục Tễ không nhăn lấy một chút. Giống như không hề thấy đắng. Tô Đào nhịn không được hỏi: "Phu quân, chàng không cảm thấy đắng sao?" Lục Tễ vừa uống xong thìa cuối cùng, nghe vậy cau mi lại: "Có chút đắng." Tô Đào thầm nghĩ rồi thở ra. Lúc trước Lục Tễ hôn mê, không cảm nhận được là bình thường. Nhưng hiện tại hắn tỉnh lại, uống thuốc sắc mặt lại không thay đổi chút nào, nàng còn sợ rằng hắn không cảm nhận được gì. Thật ra, Lục Tễ không phải không cảm nhận được đắng cay, chỉ là hắn không nói mà thôi. Tô Đào đem chén thuốc bỏ xuống, sau đó đứng dậy đi tới trước án kỷ, mang một đĩa điểm tâm qua đây. Tô Đào lấy một khối báng đào hoa ngọt nhét vào miệng Lục Tễ: "Phu quân, chàng ăn khối bánh đào hoa này cho đỡ đắng đi." Từ trước đến giờ mỗi khi nàng uống thuốc đều được ăn chút đồ ngọt, có thể trở lại như bình thường. Lục Tễ mím chặt môi. Vị ngọt của bánh từ từ tràn ra khắp miệng, lan tràn đến tận trong lòng. Kỳ thật Lục Tễ đã rất lâu rồi không ăn đồ ngọt . Cuộc sống khi còn nhỏ của hắn trải qua rất gian nan, Đường thị không quan tâm hắn, người trong phủ đều bắt nạt hắn, hắn thường xuyên bị đói bụng. Có một lần hắn thật sự đói không chịu nổi, liền vụng trộm chạy ra ngoài tìm đồ ăn. Hắn đi khắp nơi, cuối cùng không biết vòng đến nơi nào. Vừa lúc ở góc tường nhìn thấy một khối điểm tâm, lúc ấy hắn thật sự đói không chịu nổi, vừa thấy liền cầm lên nhét vào miệng. Đó là một khối bánh quế hoa, khi còn nhỏ hắn chưa bao giờ nếm qua.Lần đầu tiên ăn điểm tâm, hắn chỉ cảm thấy khối bánh kia rất ngọt, ăn rất ngon. Hắn ăn khối bánh, rốt cuộc bụng cũng có chút cảm giác. Nhưng lại là đau như chết, khắp người đổ mồ hôi lạnh. Nha hoàn nhìn thấy vội vàng gọi đại phu đến giúp hắn nôn ra. May mà Lục Tễ ăn ít, đại phu tới kịp, mới miễn cưỡng cứu trở về cho hắn một cái mạng. Sau này Lục Tễ mới biết được, thì ra khối bánh đó có trộn thuốc diệt côn trùng, được nha hoàn dùng để bẫy chuột. Không nghĩ đến thuốc dành cho chuột, lại bị hắn ăn mất. Từ đó về sau, Lục Tễ không ăn đồ ngọt nữa. Sau này, hắn ngày càng lớn mạnh, người trong phủ không dám bắt nạt hắn nữa, nhưng hắn cũng không ăn lại đồ ngọt. Người trong phủ không biết tại sao, chỉ biết đây là thói quen của Lục Tễ. Từ đó, trong phủ không còn đưa đồ ngọt lên cho Lục Tễ. Điểm tâm hôm nay, là nha hoàn chuẩn bị cho Tô Đào, không ngờ lại bị Tô Đào lấy đưa cho hắn. Qua nhiều năm, Lục Tễ lại một lần nữa được ăn đồ ngọt. Lông mi như cánh bướm của Tô Đào khẽ chớp: "Thế nào, hiện tại chàng còn cảm thấy đắng không?" Lục Tễ nói: "Rất tốt, bánh đào hoa rất ngọt." Là thật sự rất ngọt. Tô Đào nghĩ nghĩ lại lấy thêm một khối điểm tâm: "Vậy ăn thêm một khối đi." Nàng mới nhìn thuốc kia đã cảm thấy đắng, ăn thêm một khối điểm có thể sẽ trở lại bình thường. Lục Tễ nhìn đôi mắt trong veo của Tô Đào, chậm rãi đem điểm tâm ngậm trong miệng. Bên ngoài bọn nha hoàn đã sớm kinh sợ đứng hình, ngay cả Tuyết Liễu cũng không nhịn được mở to mắt. Phải biết hầu gia không ăn đồ ngọt, trong phủ trước giờ không ai dám làm hắn tức giận. Lần này phu nhân cho hầu gia ăn đồ ngọt, hầu gia không chỉ không tức giận, còn ăn vào! Hầu gia đối với phu nhân đúng là khác biệt... Tô Đào cũng không biết chuyện bên ngoài, nàng đang suy nghĩ nên để đầu bếp nữ chuẩn bị thêm chút điểm tâm với mứt hoa quả. Như vậy về sau Lục Tễ có uống thuốc, sẽ không cảm thấy đắng nữa.