Thê Điều Lệnh

Chương 54-1

Chuyển ngữ: Cacmons

Sắp đến hoàng cung, đại trưởng công chúa Thục Nghi bắt đầu dặn dò Khúc Liễm một số việc cần chú ý, tránh để tiểu cô nương lần đầu tiến cung mà căng thẳng.

Khúc Liễm ngoan ngoãn nghe xong, thấy những gì đại trưởng công chúa Thục Nghi nói còn không bằng Lạc lão phu nhân đâu, song từ đó cũng có thể nhận ra, đại trưởng công chúa Thục Nghi rất được Thái hậu nể mặt, bởi vì có phần thể diện này, nên nàng ra mắt Thái hậu, cũng không cần phải cẩn trọng từng chút như người khác, cũng không quá nhiều việc cần để tâm.

- Liễm muội muội đừng căng thẳng.

Kỉ Lẫm dịu dàng nói.

- Tất cả đã có tổ mẫu rồi.

Khúc Liễm cười với hắn, nhỏ giọng cảm ơn.

Kỉ Lẫm bị nụ cười của nàng khiến gương mặt tuấn tú ửng đỏ, khẽ nhếch môi, niềm vui hiện rõ lên đôi mắt, đại trưởng công chúa Thục Nghi thấy thế hơi buồn cười..

Sau khi vào cung, đã có nội thị đợi sẵn, bước lên hành lễ, rồi nhanh chóng có nội thị khiêng kiệu đến, ba người lên kiệu, đi về phia Từ Trữ cung của Thái hậu.

Xuống kiệu, Khúc Liễm tỏ vẻ ngoan ngoãn cụp mắt theo sau đại trưởng công chúa Thục Nghi, mắt cũng không dám chớp. Đến Từ Trữ cung, nghe thấy có cung nữ đến hành lễ với đại trưởng công chúa Thục Nghi, lén ngẩng đầu lên liếc một cái, thấy cung nữ kia gương mặt như trăng lưỡi liềm, thanh nhã nhu hòa, tươi cười dẫn họ vào.

- Công chúa vào đi ạ, Thái hậu nương nương mới nhắc sao ngài và thế tử còn chưa đến đấy.

Cung nữ kia nói.

Đại trưởng công chúa Thục Nghi mỉm cười, lại hỏi:

- Ngoài Thái hậu nương nương ra còn ai nữa không?

Cung nữ kia cung kính đáp:

- Biết người muốn dẫn thế tử và Khúc tiểu thư tiến cung, hôm nay Thái hậu nương nương bèn miễn cho các nương nương đến thỉnh an.

Nghe xong, đại trưởng công chúa Thục Nghi không nói gì nữa.

đi qua hàng lang, là tới chính điện Từ Trữ cung.

Khúc Liễm bỗng hơi khẩn trương, nắm chặt tay trong tay áo, thầm động viên bản thân. Rồi chợt tay áo bị kéo, đúng lúc thấy thiếu niên đi cạnh hạ mắt nở nụ cười với nàng, đôi mắt sáng trong ôn hòa, vừa thấy, đã khiến tâm trạng người ta nhẹ nhàng hơn.

Khúc Liễm không ngờ hắn lại kéo tay áo của mình trong tình cảnh này, tuy biết hắn trấn an mình đấy, nhưng vẫn bị hắn khiến cho hoảng sợ, lo bị người khác thấy được.

Thế nhưng ngước mắt nhìn quanh, thấy các cung nữ đều đứng nghiêm chỉnh, dường như không ai thấy.

Sau khi vào chính điện, liền nghe một giọng nữ dịu dàng vang lên:

- Thục Nghi, rốt cuộc muội cũng đến rồi đấy, lần nào cũng vậy, ba lần bốn lượt cũng không chịu tiến cung, ai gia phải đợi mãi.

Rồi đến giọng của đại trưởng công chúa Thục Nghi:

- Đâu phải tẩu tẩu không biết nay ta chỉ muốn an ổn, không muốn ra ngoài sinh chuyện, nếu làm thế, không chừng lại khiến người khác cười ta già mà không kính mất!

- Muội làm vậy cũng không nên đâu, người đã có tuổi, nên đi lại nhiều chút, thân thể mới khỏe mạnh được.

Trò chuyện đôi câu, đại trưởng công chúa Thục Nghi dẫn cháu trai và Khúc Liễm lên hành lễ với Thái hậu, Thái hậu ban cho họ ngồi.

- đã lâu không gặp, trông Huyên Hòa lại cao thêm một chút rồi, thật là thiếu niên anh tuấn, cái diện mạo thế này chẳng trách sao lại khiến nhiều tiểu cô nương không màng cơm nước, ngay cả ai gia thấy cũng vui mắt nữa là!

Thái hậu cười nói, giọng ôn hòa.

Kỉ Lẫm hơi ngượng nói:

- Thái hậu nương nương, Huyên Hòa đã đính hôn rồi, xin người đừng nói vậy mà...

Thái hậu liền nở nụ cười:

- Được rồi, ai gia không ghẹo cháu nữa, vị này là vị hôn thê phủ Trấn quốc công chọn cho Huyên Hòa sao? Ngẩng đầu lên ai gia xem nào.

Khúc Liễm biết bà nói tới mình, thận trọng ngẩng đầu lên, trộm liếc Thái hậu một cái, bấy giờ mới trông rõ dung mạo của Thái hậu, là một người phụ nữ xinh đẹp, tuy đã có tuổi, nhưng từ gương mặt cũng có thể biết khi trẻ bà nhất định là một mỹ nhân. Xem ra bà lớn tuổi hơn đại trưởng công chúa Thục Nghi một chút, nhưng chăm sóc tốt, nên làn da vẫn còn mịn màng, đôi mắt không gợn chút tâm tình, thể hiện sự từng trải.

So với sự kiêu ngạo và tôn quý toát ra từ xương tủy của đại trưởng công chúa Thục Nghi, Thái hậu nhìn như một vị phu nhân bình thường, ung dung mà bình thảnh, nói năng cũng từ tốn, y như đại trưởng công chúa Thục Nghi đã nói, là một người hiền hòa, nghe bà nói chuyện, sẽ nhanh chóng bớt căng thẳng.

Khúc Liễm từ từ bình tĩnh lại, đến khi Thái hậu hỏi chuyện nàng, thì hỏi gì đáp nấy, vẻ mặt thong dong, không nhát cũng không cố nịnh nọt, quả nhiên thấy nụ cười trên mặt Thái hậu, xem ra là hài lòng, đuôi mắt thấy gương mặt tươi cười của đại trưởng công chúa Thục Nghi, khiến nàng thầm thở phào nhẹnhõm.

Thái hậu cư xử thế này, khiến trong lòng nàng không hiểu sao thấy hơi thân thiết, nghĩ Thái hậu là người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ, có con là hoàng đế, chỉ cần ngồi hưởng phúc là được, không ai dám khiến bà không vui. Đây quả thật là lý tưởng của mọi nữ nhân trên cõi đời, lại vẫn giữ được tính cách bình tĩnh dịu dàng, không kiêu căng quá đáng, khiến người khác kính sợ trong lòng.

Lại thấy bà và đại trưởng công chúa Thục Nghi trò chuyện, nghĩ bình thường đại trưởng công chúa Thục Nghi cũng vậy, vô cùng tự tại, nghĩ gì nói đó, không cần quá mức thận trọng, như hai vị lão phu nhân bàn việc nhà mà thôi.

Chẳng trách Thái hậu lại muốn đại trưởng công chúa Thục Nghi thường xuyên tiến cung trò chuyện với bà.

- Quả là một cô nương xinh đẹp!

Thái hậu hỏi chuyện Khúc Liễm xong, quay sang nói với đại trưởng công chúa Thục Nghi:

- Xưa nay mắt nhìn người của muội rất cao, cũng không phải ai cũng lọt được vào mắt muội, trước kia ai gia giới thiệu cho muội nhiều cô nương như thế, mà muội chẳng vừa mắt ai cả, giờ đổi lại, trên trời rơi xuống một cô nương dung mạo xinh xắn cho muội nhặt được đấy!

Đại trưởng công chúa Thục Nghi cười nói:

- Nào phải muội nhặt được? Là phụ thân Huyên Hòa định ra cho nó ấy chứ, dù sao đi nữa, phụ thân con bé năm xưa cũng đã cứu thằng con bất hiếu kia của muội, hại con bé mất phụ thân, đương nhiên muội phải thương con bé nhiều chút, bằng không, sao xứng với ân cứu mạng của phụ thân nó đây?

- Chính thế, muội trước giờ vẫn luôn hiểu chuyện.

đang trò chuyện, thì có cung nữ vào bẩm báo:

- Nương nương, công chúa Tương Di đến thỉnh an người.

Sau khi Thái hậu nghe thấy, không nhịn được nở nụ cười, nói với đại trưởng công chúa Thục Nghi:

- Cũng đã lâu muội không gặp Tương Di, chắc là nó biết hôm nay muội tiến cung, nên mới lân la đến đấy.

Đại trưởng công chúa Thục Nghi oán trách:

- Tẩu đừng có việc gì cũng lấy muội làm cớ mà, rõ là Tương Di đến thỉnh an tẩu mới phải.

Rồi nhanh chóng thấy một cô gái mặc cung trang màu hồng, đầu đầy châu ngọc bước vào, xem ra nàng ta chừng mười hai mười ba tuổi, mặt mũi tươi xinh, tuy không so được với vẻ diễm lệ của Lạc Cận, lại có một vẻ đẹp nghiêm cẩn tôn quý khác, như một đóa lăng tiêu tự do nở rộ, phú quý bẩm sinh, lấn át người khác.

Vị công chúa Tương Di này là do Hoàng hậu sinh ra, trong cung vô cùng được sủng ái, Hoàng thượng cũng rất mực yêu thương, nàng ta mới sinh không lâu đã ban thưởng phong hào, nghe nói được nhận sự giáo dục như các hoàng tử mà nuôi lớn. Bây giờ xem ra, Khúc Liễm thấy nàng ấy hơn các quý nữ thế gia bên ngoài ở chỗ mang đến cảm giác mạnh mẽ hiếm thấy, ngay cả khi mặc bộ cung trang phiền phưc, vẫn khiến nàng ấy tràn đầy sức sống như một gốc cây thanh tùng.