Thế Gia Danh Môn 2

Chương 17

4.2

Tưởng Nhược Nam không sợ khổ, chỉ sợ mình chịu khổ không đáng thôi.

Suốt cả ngày hôm qua, Tưởng Nhược Nam cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng, Thẩm ma ma dạy nàng các tư thế đi đứng ngồi có nghiêm khắc một chút cũng còn hiểu được, nhưng Lưu ma ma dùng cả buổi sáng chỉ dạy nàng hai động tác là dập đầu và khấu đầu thôi.

Nàng không hiểu những lễ tiết của thời cổ đại, có điều chưa từng ăn thịt lợn không có nghĩa là chưa nhìn thấy lợn, chỉ là bữa tiệc trà tiếp đón các quý phu nhân, cần phải dùng đến đại lễ quỳ bái sao? Vốn thời gian để học lễ nghi không nhiều, lại còn phải mất bao nhiêu thời gian cho mấy thứ lễ tiết này, không lẽ bên trong còn có nguyên nhân gì khác?

Tưởng Nhược Nam nhớ tới việc bọn Vương thị đánh cược với mình, bất giác lạnh lùng hừ một tiếng.

Định giở trò với ta, ta nhất định sẽ khiến các ngươi thua thảm!

Sau khi hai vị ma ma đến, Tưởng Nhược Nam bèn gọi họ tới trước mặt mình.

Tưởng Nhược Nam ngồi ở vị trí của chủ nhân, trong tay cầm ly trà bằng gốm sơn ngũ sắc, làn khói bốc lên mờ mịt, vẻ mặt nàng lạnh nhạt mà nghiêm túc.

Nàng chậm rãi nhấp môi uống trà, sau đó từ từ ngước mắt lên, nhìn hai vị ma ma trước mặt mình, khẽ cười, nói: “Hôm qua, khi ta tới xoa bóp cho Thái phu nhân, trong lúc mẹ con trò chuyện, Thái phu nhân có nói hai vị ma ma đây có thể coi là những ma ma răn dạy lễ nghi tốt nhất của Đại Lương, không chỉ Hầu phủ, mà mọi gia đình quyền quý trong kinh thành đều kính cẩn mời hai vị về để dạy dỗ tiểu thư nhà họ.”

Một chiếc mũ rộng như thế được chụp xuống khiến hai vị ma ma bất giác để lộ sự hớn hở ra mặt, đồng thời cũng ngấm ngầm kinh sợ, quan hệ giữa Thái phu nhân và tân phu nhân xem ra rất hòa hợp.

Đặc biệt là Lưu ma ma, bà ta bỗng chột dạ.

Thẩm ma ma đáp: “Thái phu nhân quá khen rồi.”

Tưởng Nhược Nam cười đậy ly trà trong tay lại, Ánh Tuyết đứng bên nhanh nhẹ giơ tay đón lấy.

“Vì vậy ta đang nghĩ, hai vị ma ma có bản lĩnh như thế, nếu ta làm theo lời dạy của hai người thì việc xuất hiện trong bữa tiệc trà bình thường như bữa tiệc trà được tổ chức vào mười ngày sau có lẽ không thành vấn đề, đúng thế không?” Tưởng Nhược Nam nhìn họ tươi cười, nói.

Tranh cãi với họ về việc có nên học đại lễ quỳ bái hay không cũng chẳng ích gì, họ rất giỏi trong chuyên môn của mình, họ sẽ có cả trăm lý lẽ để phản bác nàng, hơn nữa làm vậy còn khiến người ta cho rằng, nàng vì sợ khổ nên mới khiêu khích họ, việc này truyền đến tai Thái phu nhân, Thái phu nhân sẽ tin hai vị ma ma già mà bà đã biết từ lâu, chứ không tin một nàng dâu mới vốn đã có sẵn thành kiến trong lòng như nàng, kết quả không cần nghĩ cũng đã rất rõ.

Nếu đã như vậy, chi bằng ép họ phải đưa ra lời đảm bảo, thì dù nàng có phải chịu khổ một chút cũng đáng!

Hai vị ma ma quay sang nhìn nhau, họ cũng nhận ra sự kinh ngạc trong ánh mắt của người kia, chẳng phải ai cũng nói tân phu nhân là một bà la sát không hiểu biết hay sao, nhưng qua câu nói vừa rồi họ biết, vị tân phu nhân này không phải người đơn giản, mà còn rất kĩ tính thận trọng.

Thái phu nhân coi trọng họ như vậy, tân phu nhân cũng rất nghe lời dạy bảo của họ, nếu thật sự khiến nàng ta không thể xuất hiện trong bữa tiệc trà sắp tới, đúng là khó nói, mà cũng không biết phải bẩm báo lại với Thái phu nhân thế nào? Quan trọng hơn cả là, hình như Thái phu nhân rất có cảm tình với tân phu nhân, dù bọn họ có nói tư chất của tân phu nhân chẳng ra sao, học mãi không vào, thì e rằng Thái phu nhân cũng sẽ không tin!

Lưu ma ma còn lo lắng hơn, vị tân phu nhân này đột nhiên lại nói thế, chẳng lẽ đã phát giác ra điều gì rồi ư? Nghĩ tới đây, lưng bà ta bất giác rịn một lớp mồ hôi lạnh, vị trí nữ chủ nhân của Hầu phủ này còn chưa biết sẽ thuộc về ai, thực sự không nên vội nghiêng về phía Vu di nương bên kia.

Thẩm ma ma nghiêm túc mím chặt môi, đáp: “Phu nhân, học lễ nghi nhìn thì đơn giản, thực ra là một quá trình rất gian khổ, nhưng phu nhân chỉ cần làm theo những gì chúng tôi dạy, xuất hiện trong bữa tiệc trà sắp tới chắc chắn không có vấn đề gì!”

Tưởng Nhược Nam hài lòng mỉm cười, rồi lại nhìn sang Lưu ma ma.

Lưu ma ma cũng vội nói: “Chính vì câu nói này, lão nô nhất định sẽ tận tâm tận lực!”

Tưởng Nhược Nam đứng dậy, nhún nhún người hành lễ trước hai vị ma ma: “Nếu đã như thế, ta xin cảm tạ hai vị ma ma trước.”

Hai vị ma ma vội vàng né người nói không dám nhìn, nhưng thấy Tưởng Nhược Nam thân là phu nhân mà lại tôn trọng họ như vậy, trong lòng bất giác có thiện cảm.

Sau cuộc nói chuyện ấy, hai vị ma ma chuyên tâm dạy Tưởng Nhược Nam, nhưng cũng nghiêm khắc hơn, điều khác biệt là, Lưu ma ma chỉ giảng sơ qua về các đại lễ nghi, mà chú trọng vào chỉ bảo nàng những lễ tiết trong giao tiếp hàng ngày.

Ví dụ như gặp người thế nào thì phải hành lễ ra sao, rồi phải đáp lễ thế nào, tất cả đều không hề đơn giản.

Sự mệt mỏi mà Tưởng Nhược Nam phải chịu hoàn toàn không giảm so với ngày hôm trước, nhưng nàng không một lời oán hận.

Nàng cũng biết, muốn sinh tồn được ở trong thế giới cổ đại, sinh tồn trong Hầu phủ, thì thứ gì nên học nhất định phải học, nên làm nhất định phải làm, nếu không nàng sao có thể bước chân được vào xã hội này, sao có thể khiến mọi người đón nhận mình? Nàng sẽ lại giống như Tưởng Nhược Lan trước kia, bị người đời lãng quên, cuối cùng sẽ có kết cục rất thảm!

Nhưng dù cả ngày phải chịu giày vò mệt mỏi, buổi tối nàng vẫn tới xoa bóp cho Thái phu nhân, nàng kiên trì đến khi thời tiết ấm áp hơn, sức khỏe của Thái phu nhân cũng có chuyển biến mới thôi.

Điều này khiến Thái phu nhân trong lòng rất vui, dành cho nàng không ít thiện cảm, những lúc ở bên nàng, không chỉ cười nhiều hơn mà cũng bắt đầu chịu cởi mở trò chuyện.

Trong thời gian này nàng thường xuyên gặp Cận Thiệu Khang mỗi khi hắn đến thỉnh an Thái phu nhân.

Cận Thiệu Khang vẫn giữ thái độ lạnh lùng với nàng, nhưng Tưởng Nhược Nam chẳng buồn quan tâm, chỉ thận trọng giấu kỹ sự chán ghét của mình dành cho hắn vào lòng, tránh để lộ ra trước mặt Thái phu nhân.

Sau khi Cận Thiệu Khang hồi kinh, hắn nhậm chức thị lang bộ hình, được Hoàng thượng coi trọng, phần lớn thời gian trong ngày hắn đều dành cho công việc.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà tới giờ hắn vẫn chưa có con.

Hôm nay, sau khi từ phủ nha về, như thường lệ hắn vào Tùng Hương viện thỉnh an Thái phu nhân.

Nhưng khi đi đến đầu đường, giống như bị ma xui quỷ khiến, hắn lại rẽ vào con đường lát đá xanh bên trái.

Bản thân hắn không để ý, nhưng Ninh An vẫn luôn đi theo bên hắn lại khẽ ngước mắt nhìn về bóng lưng vững chãi phía trước, lòng thầm kinh ngạc.

Con đường này dẫn đến Thu Đường viện, bình thường Hầu gia tuyệt đối sẽ không bước vào con đường này…

Thực ra, nếu Ninh An đi vòng lên phía trước sẽ phát hiện ra thần sắc trên mặt Cận Thiệu Khang lúc này đầy hoang mang nghi hoặc.

Hắn nhìn cảnh tượng xung quanh, lòng nghĩ, sao mình lại đi đến đây nhỉ? Thấy Thu Đường viện càng lúc càng gần ngay trước mắt, đột nhiên nhớ ra hai hôm nay mỗi khi hắn gặp nàng ở chỗ mẫu thân, đều thấy vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt nàng.

Học lễ nghi mệt đến thế sao? Hay là, nàng đang cố tình giả vờ thể hiện như vậy để lấy lòng mẫu thân hắn?

Cận Thiệu Khang đi đến trước cửa Thu Đường viện, đứng sau hòn giả sơn cao ngang tầm mình, ngay sau đó lại cảm thấy hành động của bản thân thật nực cười, rõ ràng đây là nhà hắn, sao hắn phải lén lút thế này?

Nhưng hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, len lén nhìn vào trong Thu Đường viện.

Hoàng hôn đầu hạ mang vẻ đẹp của sự tĩnh lặng nhẹ nhàng, khắp mặt đất đều được phủ một màu cam dìu dịu, ánh sáng hài hòa khiến trái tim con người ta cũng trở nên mềm mại hơn.

Cận Thiệu Khang che giấu hành tung của mình đằng sau hòn giả sơn, nhìn vào trong cửa viện tử.

Trong sân, Tưởng Nhược Nam một tay giữ chồng sách trên đầu, một tay đung đưa cứng nhắc, đi lại rất không tự nhiên.

Hai mắt nàng thỉnh thoảng lại liếc nhìn lên chồng sách trên đầu, thỉnh thoảng lại nhìn đường phía trước, thỉnh thoảng lại liếc xuống chân mình, đôi mắt đen như hắc thạch chuyển động không ngừng phối hợp cùng tư thế cứng như tượng gỗ của cơ thể, thực sự nhìn rất hài hước.

Những người con gái bên cạnh hắn đều rất đoan trang giỏi lễ nghĩa, hắn chưa từng thấy cảnh nực cười thế này bao giờ, nên buột miệng phì cười thành tiếng, nhưng ngay lập tức hắn nín bặt, sợ bị người trong sân nghe thấy.

Ninh An đứng cạnh nhìn vẻ mặt hết sức phong phú của chủ nhân, băn khoăn ngửa cổ lên nhìn trời, là do thời tiết thất thường nên chủ nhân hắn cũng trở nên khác thường ư?

Ánh mắt của Cận Thiệu Khang vẫn chăm chú theo dõi từng bước đi của Tưởng Nhược Nam, thấy nàng đi từng bước từng bước về phía trước, mặc dù tư thế vô cùng cứng nhắc khó coi, nhưng bộ dạng nàng thật sự nghiêm túc, môi mím nhẹ, thể hiện sự quật cường của mình.

Hai má nàng ửng hồng, khiến hắn cảm nhận được khí sắc khỏe mạnh của làn da, những giọt mồ hôi rịn trên trán trở nên lóng lánh dưới ánh nắng mặt trời, những lọn tóc mai rủ xuống má và dính bết vào cổ, khiến nàng trông thật yêu kiều và đầy mê hoặc.

Nhìn mãi nhìn mãi, đôi mắt Cận Thiệu Khang bỗng dịu dàng hơn, đột nhiên hắn cảm thấy, người con gái này có một vẻ đẹp riêng, không giống nét dịu dàng mê mị của Vu Thu Nguyệt, mà là một vẻ đẹp đầy sức sống.

Không biết từ đâu vang lên giọng nói.

“Phu nhân, nghỉ một lát đi, từ sau khi hai vị ma ma đi, người chưa nghỉ chút nào cả.”

Người con gái đó vừa luyện tập vừa đáp: “Không được, chỉ còn vài ngày nữa thôi, ta nhất định phải tận dụng thời gian để luyện tập.

Hôm nay phải luyện đi cho thuần thục, ngày mai Thẩm ma ma sẽ dạy ta những nghi thức mới.”

“Phu nhân, người không mệt sao? Nô tỳ thấy tóc người cũng bết mồ hôi lại rồi, không cẩn thận sẽ ốm mất, khi ấy lại không thể ra dự tiệc trà!”

Người con gái cười cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời: “Ta là ai chứ? Là Tưởng Nhược Lan? Là Tiểu Cường bất diệt! Chẳng có gì có thể làm khó ta được!” Nói xong, bèn không màng tới lời can gián, lại bắt đầu thận trọng tập đi từng bước một.

Cận Thiệu Khang cúi đầu, thoáng mỉm cười, sau đó quay sang nói với Ninh An: “Đi thôi.”

Ninh An nhìn vẻ mặt dịu dàng mà chỉ những khi đi gặp Thái phu nhân mới có của chủ nhân, lại băn khoăn ngước mắt nhìn trời.

Cận Thiệu Khang không thèm để ý tới gã mà bước về phía trước.

Ninh An vội vàng theo sau, đi được vài bước, đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm ấm của chủ nhân vang lên.

“Ninh An, Tiểu Cường bất diệt là cái gì?”

***

Từng ngày từng ngày trôi qua, rất nhanh đã đến ngày tổ chức tiệc trà, trước đó một hôm, cũng là ngày mà Thái phu nhân kiểm tra thành quả học tập của Tưởng Nhược Nam.

Hôm nay, mọi người đều tập trung ở Tùng Hương viện, bao gồm cả những người bên phòng Triệu di thái thái, Cận Yên Nhiên, Vu Thu Nguyệt, điều khiến Tưởng Nhược Nam bất ngờ là, Cận Thiệu Khang cũng có mặt.

Theo những gì mà Tưởng Nhược Nam biết, Cận Thiệu Khang rất hiếm khi có mặt ở nhà trong khoảng thời gian này, hôm nay thật bất thường, là vì Vu Thu Nguyệt ư? Hắn hy vọng được tận mắt chứng kiến cảnh nàng thất bại, từ nay về sau Vu Thu Nguyệt sẽ không phải giữ lễ nghi trước mặt nàng nữa sao? Hay là, hắn sợ nàng thua sẽ giở trò hối hận, vì vậy hắn phải ngồi đây để trấn giữ?

Tưởng Nhược Nam lạnh lùng hừ một tiếng, hắn cũng thật coi thường nàng quá đáng! Hơn nữa, ai thua ai thắng còn chưa xác định đâu.

Tưởng Nhược Nam tức giận trừng mắt lườm Cận Thiệu Khang ngồi cạnh mình một cái, đúng lúc ấy Cận Thiệu Khang cũng quay đầu sang, chạm phải ánh mắt tóe lửa của nàng.

Tưởng Nhược Nam bỗng run sợ, vội vàng thu lại ánh mắt ấy, nhưng vì quá gấp gáp, nên vẻ mặt của nàng bỗng trở nên kỳ dị, hài hước vô cùng.

Cận Thiệu Khang mặt lạnh tanh nhìn nàng, giọng cũng lạnh như băng: “Mặt bị chứng co rút?”

Tưởng Nhược Nam tức muốn xì khói quay ngoắt đi, miệng lẩm bẩm rủa: “Mặt ngươi mới bị chứng co rút!”

Vừa quay đầu, lại bắt gặp ngay ánh mắt sắc lẹm của Vu Thu Nguyệt, nhưng khi vừa chạm vào ánh mắt của Tưởng Nhược Nam, đôi mắt to đẹp đó lập tức trở nên dịu dàng như nước.

“Hầu gia, tỷ tỷ, hai người đang nói chuyện gì thế?” Vu Thu Nguyệt tươi cười hỏi.

Cận Thiệu Khang nhìn Tưởng Nhược Nam một cái, điềm đạm đáp: “Không có gì.” Nhưng khi hắn quay mặt đi, khóe môi thấp thoáng một nụ cười.

Vì luôn dành mọi tâm tư cho Cận Thiệu Khang nên Vu Thu Nguyệt đương nhiên nhận ra nụ cười thoảng ấy, cô ta khẽ sững lại, sắc mặt trầm hẳn xuống.

Đột nhiên, Vương thị ngồi đối diện nhìn Tưởng Nhược Nam cười, nói: “Tẩu tẩu, lễ nghi không phải là việc có thể học trong một sớm một chiều, cho dù tẩu tẩu không thuần thục cũng chẳng phải là chuyện gì mất mặt cả.”

Hai hôm trước, a hoàn mà cô ta sai tới Thu Đường viện thăm dò đã về báo cáo lại rằng, Tưởng Nhược Nam đến đi còn không vững, khiến cô ta thật sự yên tâm, những lời này, được nói với tư cách của người thắng cuộc.

Tưởng Nhược Nam hận cái miệng thối của cô ta, nàng nhìn Vương thị, nhướn mày, thản nhiên cười đáp: “Đệ muội hãy nên lo cho mình trước đi, ta đang nghĩ, nếu ta thắng, không biết phải yêu cầu đệ muội việc gì đây!”

Vương thị hừ một tiếng, cười: “Muội từ trước tới nay là người sẵn sàng đánh cược chấp nhận chịu thua, hy vọng tẩu tẩu nói lời cũng phải giữ lấy lời!”

Tưởng Nhược Nam cầm ly trà bên cạnh lên, nhấp một chút, mắt cũng không buồn ngước, đáp: “Chỉ người thắng mới có quyền nói những lời như thế.”

Mặt Vương thị biến sắc, còn định nói gì thêm nữa, nhưng Triệu di thái thái ngồi bên đã ấn chặt tay cô ta xuống, Vương thị quay đầu nhìn mẹ chồng một cái, bèn nén giận nuốt những lời định nói vào trong, không tranh cãi thêm nữa.

Nhưng Cận Yên Nhiên ngồi cạnh Vu Thu Nguyệt đột nhiên lại lạnh lùng lên tiếng: “Không sai, chỉ có người thắng mới có tư cách để nói, thắng thua rất nhanh sẽ được định đoạt, đến khi ấy xem còn ai dám ngông cuồng nữa không?”

Tưởng Nhược Nam quay đầu nhìn Cận Yên Nhiên, đáp: “Tiểu cô đang nói ta đấy à?”

Cận Yên Nhiên trừng mắt lườm nàng, hất cằm: “Đúng thế!”

“Ta thật không hiểu, tại sao tiểu cô lại không muốn ta tham dự tiệc trà?” Tưởng Nhược Nam dừng lại, mỉm cười rồi mới nói tiếp: “Ta thân là Hầu phu nhân, nếu như ta không có mặt ở buổi tiệc công khai đầu tiên sau khi được gả về Hầu phủ, người khác sẽ nghĩ về Hầu phủ thế nào? Họ sẽ dị nghị những gì sau lưng chúng ta? Tiểu cô lẽ nào muốn được chứng kiến cảnh ấy? Ta nghĩ, chắc chắn tiểu cô không giống một vài người nào đó, coi lợi ích của bản thân còn quan trọng hơn cả thể diện của Hầu phủ!” Nói rồi ánh mắt thản nhiên lướt qua Vu Thu Nguyệt và Vương thị.

Những lời này quá sắc sảo, khiến Vu Thu Nguyệt và Vương thị mặt cùng biến sắc!

Vương thị cười khan: “Tẩu tẩu nói vậy nghiêm trọng quá, trước kia đánh cược chẳng qua chỉ là cho vui thôi, sao tẩu tẩu nói nghe cứ như bọn muội đều mong tẩu tẩu không thể xuất hiện trong tiệc trà thế? Nói vậy thật oan uổng cho bọn muội rồi!”

Vu Thu Nguyệt cúi đầu, nước mắt tràn mi, cô ta móc khăn ra, vừa lau nước mắt, vừa cất giọng tội nghiệp nói: “Là lỗi của muội, muội suy nghĩ không chu đáo, tỷ tỷ cứ coi như việc đánh cược này không tồn tại đi.

Muội thân là thiếp thất, cho dù tỷ tỷ hàng ngày gọi muội đến thực hành lễ nghi cũng là việc chính đáng, nhị phu nhân chẳng qua cũng chỉ đùa thôi, tỷ tỷ đừng hiểu lầm, làm tổn hại tới hòa khí giữa mọi người.”

“Ha ha, coi như muội đã hiểu rồi.” Cận Yên Nhiên nhìn Tưởng Nhược Nam cười nhạt mấy tiếng, sau đó quay sang Vu Thu Nguyệt, an ủi cô ta: “Thu Nguyệt tẩu tẩu, tẩu cũng thật mềm yếu quá, không chừng người ta cũng chỉ đợi câu nói này của tẩu thôi, biết mình sẽ thua nên cố ý nói khích chúng ta đấy mà.” Ngay sau đó lại quay sang Tưởng Nhược Nam: “Tẩu tẩu, đừng trách muội nói thẳng, đúng là muội không muốn tẩu có mặt trong tiệc trà sắp tới, muội thà để người ta lén lút dị nghị sau lưng Hầu phủ, còn hơn để tẩu làm Hầu phủ mất thể diện ngay trước mặt họ! Đánh cược là hứng thú đùa vui nhất thời của mọi người, nếu tẩu sợ thua thì lẽ ra không nên nhận lời cược với bọn muội chứ, giờ lại dùng những lời khó nghe như thế để công kích bọn muội, thế nào? Hối hận rồi phải không? Thu Nguyệt tẩu tẩu tính cách mềm yếu, tẩu có thể ức hiếp tẩu ấy, nhưng muội không sợ, hôm nay dù tẩu có nói gì, thì việc đánh cược đó vẫn sẽ được tính.”

Tưởng Nhược Nam nhìn bộ dạng đáng thương như con thỏ con của Vu Thu Nguyệt, rồi lại nhìn ánh mắt chán ghét và trách cứ của mọi người xung quanh, đột nhiên cảm thấy mình như sói già đang bắt nạt thỏ con vậy, đột nhiên cười nhạt trong lòng, tác dụng của nước mắt thật quá sức lợi hại, vừa rơi đã xoay chuyển càn khôn! Nàng nhìn tròng mắt đỏ hoe của Vu Thu Nguyệt và cả những giọt nước mắt “hàng thật giá thật” kia nữa, cảm thấy bội phần bái phục nàng ta, Vu Thu Nguyệt này nếu không phải trời sinh đã yếu đuối nhu nhược thì chỉ có thể giải thích rằng kỹ năng diễn xuất của nàng ta giỏi tới mức xứng đáng dành giải Kim Ưng! Nói khóc là khóc, tuôn trào như thác đổ, chiêu này Tưởng Nhược Nam nàng tự nhận không kịp.

Tưởng Nhược Nam thở dài, nói: “Tiểu cô, muội không tin ta, ta cũng không trách muội.

Nhưng, đến ngay mẫu thân cũng nhận thấy chỉ cần được dạy bảo tử tế ta nhất định có thể tham dự tiệc trà, nên mới sai người tới rèn luyện cho ta, hôm nay ta có thể qua được cửa của mẫu thân hay không còn chưa biết, sao muội lại khẳng định ta sẽ khiến Hầu phủ mất thể diện! Hơn nữa, ta nói ta hối hận bao giờ? Chẳng qua ta chỉ nói thật thôi, con người ta tính tình thẳng thắn, nên khiến mọi người khó chịu và có phản ứng kịch liệt, điều ấy ta hiểu.

Nói đi cũng phải nói lại, đều tại cha ta cả, từ nhỏ đã dạy ta không được dùng nước mắt để tranh thủ sự đồng tình giải quyết vấn đề, khiến bây giờ ta rất hiếm khi khóc được, nếu không bị mọi người mắng mỏ oan ức như thế, chắc ta đã khóc lụt phủ từ lâu rồi!” Nói xong ném ánh mắt về phía Vu Thu Nguyệt..