Thế Giới Anh Ấy Sống

Chương 42: Ân Kỳ Phó Thác

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânLục Nghị thủ thế đi một vòng, ánh mắt chăm chú quan sát đối thủ.

Thần thái của Lục Nghị rất lạnh lùng thì ngược lại thần thái của KAI lại luôn toát ra một ngọn lửa của sự hung tợn, sát khí trong đôi mắt của hắn lấn át cả đôi mắt sắc bén của sát thủ số 3.

Lục Nghị chớp thời cơ tấn công, anh ta dán đón, tên KAI liền ứng đòn, Lục Nghị hụp xuống né cú đâm sau đó tiếp tục triển khai những đòn đánh chớp nhoáng kết hợp chân đá tay ra quyền, nhưng đáng tiếc mỗi đòn đành của Lục Nghị đều bị tên KAI phá hết.

"Khởi động đủ rồi chứ? Giờ đến lượt tôi." Tên KAI nói, ánh mắt cười hiểm.

Lục Nghị nghiến răng kín đáo, anh ta lặp tức chuyển từ tấn công sang phòng thủ.

Lục Nghị né cú đâm của KAI, anh ta chạy đến vách đạp chân lên tường nhảy phóng qua KAI, tên KAI bẻ cổ lần hai, hắn lao tới ra đòn, từng đòn đánh dán đến Lục Nghị có thể so sánh như tốc độ bắn súng của Trần Hạo, Lục Nghị không thể quan sát được sự tấn công linh hoạt của hắn.

Tên Kai nhảy lên đạp vào người Lục Nghị, lực đạp vô cùng mạnh Lục Nghị bị quăng vào vách tường một cái ự.

Các bạn hãy đến san truyen.

Com để đọc phiên bản gốc của truyện nhé!

"Hộc." Lục Nghị hộc máu miệng, len đeo cũng bị rơi ra hết.

Tên KAI tiến đến Lục Nghị với một vẻ mặt man rợ, hắn cười rồi nói:

"Đã lâu không gặp mà kỹ năng của cậu vẫn kém thế à?"

Lục Nghị đứng dậy, tay đưa lên lau vết máu trên miệng: "Tôi còn chưa chết mà, nói đến kỹ năng có phải sớm quá không?"

Tên KAI nhướng cái vai, hắn tỏ ra rất ung dung.

Lục Nghị bề ngoài tuy nói vậy nhưng trong lòng cùng thừa biết một điều đó là chín mươi chín phần trăm sẽ bỏ mạng.

Lục Nghị tiếp tục thủ thế đi vòng quanh KAI, đôi mắt liếc nhẹ hướng cửa, trong đầu suy nghĩ một ý định.

Trong lúc cả hai sát thủ đang đánh nhau thì Ân Kỳ vẫn đứng bên ngoài quan sát, cô nhìn mấy đứa trẻ chúng đang ở hướng rất gần hai tên đó, cô muốn cứu chúng thì rất khó.

Lục Nghị nhào đến ra cú đấm nhưng tên KAI liên tục dọng mười quyền vào ngực của Lục Nghị, tốc độ phải nói là Lục Nghị không có cách nào để phản đòn, Lục Nghị ngã xuống sàn hộc máu lần hai.

Lục Nghị hít thở, tay đặc lên ngực, anh ta nhìn KAI với một hình ảnh lờ mờ.

Tên KAI ngồi xuống, hắn bỗng rút trong người ra một con dao, hắn chuẩn bị đâm vào Lục Nghị thì con dao ấy đã bị đá quăng lên cao.

Trương Ân Kỳ đã xuất hiện để ngăn cản hành động của KAI, tên KAI còn bị Ân Kỳ đá một cái vào mặt khiến hắn lăn qua một bên.

Ánh mắt mạnh mẽ của Ân Kỳ liếc nhìn KAI, hai tay cô co chặt nắm đấm.

Tên KAI đứng dậy, hắn bẻ cổ với một sự tức giận: "Ai đây? Một sát thủ khác à?"

"Cảnh sát tổ trọng án Trương Ân Kỳ." Giọng nói khí chất của Ân Kỳ vang lên.

Tên KAI man rợ cười, hắn không nói nhiều đã tiến đến tấn công Ân Kỳ, Ân Kỳ né đòn, sở trường của cô là tấn công bằng những cú đá, cô xoạc chân sau đó dùng mọi sức tấn công dán cú đá đến tên KAI.

KAI ngữa thân người ra sau hắn hoàn toàn né được cú đá của Ân Kỳ.

Lục Nghị tận dụng cơ hội để tẩu thoát, anh ta cố đứng dậy đi đến cánh cửa nhưng mẹ kiếp cửa đã bị khóa bên ngoài:

"Chết tiệc."

Lục Nghị không còn nhiều sức để đạp cửa nữa, anh ta dịnh vào cánh cửa nhưng nếu không phá thì sẽ không bao giờ thoát được, Lục Nghị cố gắng đạp một phát mạnh nhất có thể nhưng rất tiếc lực vẫn còn thiếu.

Khi đạp xong Lục Nghị còn phải nôn ra ít máu, anh ta từ từ ngồi xuống, Hắc Long quả không hỗ danh là sát thủ đáng sợ nhất trong tổ chức RED đòn đánh của hắn một khi đã trúng thì chỉ có hai trường hợp là trọng thương và tử vong.

Lục Nghị thở khó khăn và mệt nhọc, phen này anh ta chết chắc mà không chỉ chết một mình còn có cảnh sát chết trung nữa.

Trong lúc này Ân Kỳ cũng không hơn gì Lục Nghị cô đã ngã xuống sàn miệng hộc ra máu đỏ, Lục Nghị thấy vậy còn cười nhạt, KAI xử lý xong Ân Kỳ thì liếc mắt qua Lục Nghị lần này hắn sẽ moi tim của sát thủ số 3 theo lệnh của chủ nhân Kình Thương.

Bàn tay cầm con dao vô cùng chặt của KAI như một thần chết đang tiến dần đến Lục Nghị, hắn dơ lên con dao rồi lặp tức dán xuống.

Lục Nghị ngỡ ngàng nâng lên ánh mắt khi mũi dao sắc nhọn của KAI vẫn chưa thể trạm đến anh ta.

Trương Ân Kỳ hai tay gòng gắng dữ lấy tay của KAI, hắn đang cố gắng dán lực xuống thì cô ngược lại cố gắng hết sức để nâng tay hắn lên.

Hàng lông mày của Ân Kỳ nhíu sau, cơ mặt căng lên theo sức lực, tên KAI phẫn nộ hắn dùng bàn tay kia đấm vào bụng của Ân Kỳ, hắn đấm như thể cho đến khi nào cô chịu buông tay hắn ra.

Ân Kỳ phun ra máu, nhưng cô vẫn không chịu từ bỏ vẫn cố gắng hết sức để không buông, mọi cố gắng của Ân Kỳ đều lọt vào mắt của Lục Nghị, cho đến khi cô ấy không đủ sức để giữ mũi dao nữa thì đã buông tay mà ôm lấy Lục Nghị, KAI đâm dao xuống và cũng đâm thẳng lên lưng của Ân Kỳ.

Tên KAI rút dao, hắn đứng dậy hung tợn liếc nhìn Ân Kỳ.

Con dao khi rút ra làm máu của Ân Kỳ quăng lên mặt của Lục Nghị.

Ân Kỳ hai bàn tay yếu ớt bám lên vai của Lục Nghị, cô nhìn anh ta với một đôi mắt của sự phó thác, miệng Ân Kỳ đầy máu, cô cố dùng chút sức lực còn lại mà nói với Lục Nghị:

"Hãy cứu bọn trẻ."

Lục Nghị sửng sờ, anh ta hỏi: "Tại sao?"

Ân Kỳ nhìn thẳng vào mắt của Lục Nghị nói rằng: "Vì anh rất giỏi, không một cảnh sát nào có thể bắt được anh..." Ân Kỳ cố lấy hơi nói tiếp: "Vậy nên xin hãy dùng sự tài giỏi ấy để cứu bọn trẻ, xin hãy cứu chúng."

Nước mắt của Ân Kỳ rơi xuống, cô gục lên người của Lục Nghị.

Lục Nghị lặng đơ người, ánh mắt chất chứa sự bàng hoàng, bàn tay của anh ta đưa lên chạm vào Ân Kỳ, chạm phải cả máu đang rỉ ra từ lưng của cô ấy.

Trong lòng của Lục Nghị bất giác đau nhói, anh ta nghiến răng, bàn tay bóp chặt, đôi mắt hằng lên những vết đỏ liếc nhìn tên KAI.

"Xưa nay cậu luôn giết nữ nhân nhưng bây giờ lại có nữ nhân tự nguyện đổi mạng cho cậu, cảm giác nó thú vị lắm có phải không?"

Bàn tay của Lục Nghị bóp chặt, anh ta đặt Ân Kỳ sang một bên sau đó đứng dậy: "Hôm nay tôi sẽ chơi cho đến cùng."

Tên KAI cười giòn dã cho đến khi Lục Nghị tấn công, KAI khinh địch nên bị trúng đòn đánh, sức tấn công của Lục Nghị mạnh hơn lúc ban đầu đến ba lần, giống như khi dồn một con chó vào đường cùng thì nó sẽ bứt đức dây vậy.

KAI kéo khóe miệng, hắn phóng đến thẳng tay đấm Lục Nghị, Lục Nghị né được, anh ta đánh lại một đòn đến cổ của KAI.

Tên KAI trừng mắt lần này hắn tập trung mọi sức tấn công, Lục Nghị vốn không phải đối thủ của KAI nên rất khó để có thể đánh thắng hắn.

Lục Nghị một lần nữa bị quăng xuống sàn, tên KAI đưa chân lên cao đạp một phát xuống người của Lục Nghị, Lục Nghị lăn qua bên phải để né sau đó Lục Nghị trống tay ngồi dậy, sức của Lục Nghị đang yếu dần đi nhưng ý trí tấn công vẫn còn rất mãnh liệt.

Lục Nghị điên cuồn đánh, tên KAI túm lấy Lục Nghị quay vòng rồi quăng cái ạch vào vách.

Lục Nghị một lần nữa nôn ra máu nhưng anh ta vẫn cố gắng hết sức để đứng dậy, ánh mắt của Lục Nghị nhìn đến Trương Ân Kỳ nhìn đến ba đứa trẻ đang ngồi ở kia, trong lòng bất chợt nặng nề, Lục Nghị lo lắng nhìn tên KAI, làm cách nào để thắng hắn đây? Làm cách nào đây?

Lục Nghị nhắm lại ánh mắt, một lời cầu nguyện thầm vang lên"

"Xin hãy giúp con."

Lục Nghị mở mắt, lời cầu nguyện vừa dứt thì trong đầu của Lục Nghị cũng chợt nhớ đến một việc, đó là lời nói đùa trước đây của KAI khi hắn vẫn còn là người của tổ chức RED.

"Lục Sát muốn thắng được tôi trừ khi cậu bóp được rốn tôi."

Lục Nghị cười: "Ồ vậy tôi bóp nhé."

"Haha.."

Quay lai thực tại, Lục Nghị đã không nghĩ rốn là một cái điểm yếu, nhưng đến mức này thì phải thử xem.

Lục Nghị xông tới đánh, anh ta cuối người xoạc chân sau đó đứng lên một tay giả vờ đấm vào KAI nhưng bất chợt đòn đánh thu lại, tay kia của Lục Nghị bóp vào phần bụng dưới của KAI tại điểm rốn, KAI luôn phòng thủ điểm này nhưng không ngờ Lục Nghị lại đánh vào điểm đó, hắn lặp tức tái mặt.

Lục Nghị nhân cơ hội co tay đánh vào yết hầu của tên KAI sau đó đánh vào đầu hắn hai cái, nhảy lên nóc ao một cú đá lên đầu tăng thêm lực bị thương lên đầu của KAI.

Lục Nghị rút một sợi dây cước trong áo, anh ta quấn quanh cổ của tên KAI mà siết chặt, siết cho đến khi hắn tắc thở cặp mắt trợn trừng.

Lục Nghị hít thở mạnh, anh ta đứng dậy đi đến chỗ ba đứa trẻ cắt hết dây trói cho chúng.

Sau khi cắt xong Lục Nghị nhìn chúng, nghiêm túc nói: "Bây giờ chú chỉ có thể cắt dây trói cho tụi con, nhưng để ra khỏi đây sẽ rất khó, một mình chú không thể đưa cả ba đứa cùng cô gái đó ra ngoài được, vậy nên cách duy nhất là tụi con phải tự dựa vào chính mình, tụi con hiểu chứ?"

Ba đứa trẻ nhìn nhau, sau đó chúng nhìn Lục Nghị mà gật đầu.

Lục Nghị đứng dậy anh bước tới cánh cửa lấy lực đạp một phát, cánh cửa lần này bị đạp ngã, ba đứa trẻ lặp tức chạy ra, Lục Nghị cõng Ân Kỳ trên lưng nhanh chóng đi ra.

.