Thế giới đều biết em

Chương 7:

Trong hình có một đôi vợ chồng đang bế 2 đứa bé mới sinh cùng một cô bé và bé trai đứng kế bên đang cười tươi tắn. Đó là hình của vợ chồng con trai ông cùng cô và Khiết Phong. Nhìn thấy nụ cười của Khiết Lâm Hạ trong hình. Ông không khỏi đau lòng. Nhớ lại chuyện của 6 năm trước, ông thật sự hối hận vì không thể làm được gì cho 2 anh em Khiết Lâm Hạ.

6 năm trước.

Cái ngày mà cô bỏ nhà ra đi chỉ vì cãi nhau với mẹ mình. Lúc đó, mẹ cô đã gọi cho ông xem nếu cô có tới thì hãy cho ở vài hôm. Nhưng không ngờ đó là lần cuối ông Khiết được nhận được cuộc điện thoại cuối cùng của con dâu. Mẹ Khiết Lâm Hạ đã mất tại chính căn hộ Donim. Khiết Lâm Hạ và Khiết Phong biết được đều tức tốc chạy về đã thấy mẹ lên xe bệnh viện.

Lúc đó Khiết Lâm Hạ hối hận chính bản thân mình, tại sao mình lại rời đi mà không xin lỗi chứ!! Sau khi biết tin có người đột nhập vào căn hộ của gia đình thì Khiết Lâm Hạ đã bắt đầu điều tra từng bước một.

Ngay cả trong đám tang mẹ cô, cô cũng không khóc. Cô như người mất hồn khiến ông lo lắng. Cho đến ngày cha mẹ cô được chôn cất. Cô quỳ xuống, gương mặt vô cảm nhưng trong giọng nói có chút nghẹn ngào.

Người cha của cô quá đau buồn nên đã chuyển sang Pháp định cư bên đó. Cho tới giờ cô vẫn chưa được gặp lại ba mình.

"Nếu lúc đó con ở đó thì chắc sẽ không như vậy, ông nội!! Con nên làm gì?"

Ông ngạc nhiên nhìn, cô gái nhỏ này lại muốn làm gì đây. Ông đến bên dìu cô đứng dậy.

"Bây giờ con cứ sống vui vẻ đi còn mọi chuyện cứ để đó cho ông. Việc con nên làm lúc này là học để có tương lai sau này, mẹ con sẽ tự hào về con."

Khiết Lâm Hạ nhìn ông. Đó chỉ là điều mà ông nói nhưng điều cô sẽ làm là khác hoàn toàn.

Từ đó, ngoại trừ thời gian đến trường ra thì cô luôn đến những nơi yên tĩnh. Cô tự học nhiều thứ để vượt qua, cô rất có tài trong mọi việc. Từ bắn súng, ám khí, độc dược hay võ thuật, cô rất nhanh chóng thuần thục tất cả. Không chỉ vậy, cô còn cực kì thông minh.

Năm 20 tuổi, Khiết Lâm Hạ và Khiết Phong đã lấy được đến 8 bằng đại học và 3 bằng tiến sĩ, Khiết Lâm Hạ trở thành đệ nhất Game thủ trên thế giới. Sau 5 năm huấn luyện, cô đã đạt được nhiều thành tích khiến ông hết sức kinh ngạc. Thật không ngờ cô cháu gái này với dáng vẻ trong sáng trước kia lại rất có tài.

Ông liền chia nửa tập đoàn của Khiết Thị giao cho cô. Chỉ sau 1 năm, cô đã đưa tập đoàn lên một vị trí cao hơn so với sức tưởng tượng của ông. Vừa đưa tập đoàn Khiết Thị vừa thành lập công ty trò chơi lên một tầng cao, đúng là có tài.

Bỏ khung hình về chỗ cũ, ông dựa lưng vào thành ghế nhắm mắt lại định thần. Đã nhiều năm mà vẫn không có tin tức, ông cũng chẳng còn hy vọng gì. Nhưng cô lại nhất quyết không từ bỏ. Ông cũng không khuyên can, tuỳ ý của cô.

Về phía của cô, sau khi đi khỏi thư phòng, cô đã lên xe đến công ty. Trên xe, cô không nói lấy một lời chỉ chống tay lên cửa tựa đầu mà trầm tư. Được một lúc thì cô lên tiếng. Giọng cô lạnh băng.

"Bạc Chi, có tin gì về bà ta không???"

Bạc Chi luôn là người đứng sau cô hỗ trợ tất cả mọi thứ. Và cũng là người trung thành với cô từ hồi nhỏ. Anh ngưỡng mộ cô tất cả mọi thứ.

"Hiện vẫn chưa có tin tức gì."

Nghe được câu trả lời quen thuộc, cô càng lạnh lùng hơn. Cô đã quen với câu trả lời này nên cũng chẳng tức giận. Cô từ từ dựa vào ghế nhắm mắt lại định thần.

"Bỏ đi, không thể trách được anh."

"Khiết tổng, đây là lịch cho ngày hôm nay, mời người xem qua."

Bạch Chi lên tiếng, đưa ipad ra trước mặt cô. Khiết Lâm hạ nhận ipad từ tay Bạch Chi, cô xem qua một lượt. Cô nhíu mày nói.

"Huỷ cuộc hẹn với Đặng thị."

Nói xong cô đưa ipad lại cho Bạch chi.

"Dạ!!!" Bạch Chi đáp rồi nhận lại ipad.

Bạch Chi biết Đặng tổng của Đặng thị này vốn chỉ là một tên ăn chơi khét tiếng, làm việc thành công thì ít bại sự có thừa. Mà Khiết Lâm Hạ lại cực ghét những kẻ này.

Chiếc xe BMW màu đen dừng lại trước cửa công ty, Bạch Chi nhanh chóng xuống xe vòng qua phía sau xe mở cửa cho Khiết Lâm Hạ. Cô bước xuống xe, gương mặt lạnh tanh không cảm xúc nhưng mang một khí chất khiến người khác phải ngoái nhìn. Cô đi vào trong công ty, Bạch Chi đi đằng sau cô. Vừa bước vào cửa, nhân viên đã cúi đầu cung kính chào.

"Chào Tổng giám đốc."

Cô gật đầu chào lại, chân không vội đi vào thang máy để lên phòng làm việc. Bạch Chi thì về phòng làm việc của mình. Chỉ còn mình cô lên tầng cao nhất chính là phòng làm việc của cô.

Khiết Lâm Hạ mở cửa bước vào, căn phòng khá rộng bên trái là một quầy bar để rượu phía trước quần là bộ ghế sôpha, bên phải là cửa kính một chiều còn có ban công, chính giữ là bàn làm việc của cô, trên bàn có 2 màn hình máy tính cùng với đống tài liệu, sau bàn là cửa đi vào phòng nghỉ riêng của cô.

Khiết Lâm Hạ đi tới ngồi vào bàn, cung kính đứng trước mặt cô hỏi. Thư ký Mễ đứng trước mặt cô hỏi.

"Khiết tổng, tiệc cưới của Đại úy Khiết Phong có cần chuẩn bị quà gì không ạ?"

"Tôi tự chuẩn bị."

Khiết Lâm Hạ thản nhiên trả lời, cô không nhìn thư ký Mễ mà mở tài liệu ra đọc.

"Vậy...còn cô dâu có cần tặng gì không?"

"Không cần, cô ta không đủ tư cách làm chị dâu của tôi."

"Vâng, tôi hiểu rồi."

"Không còn gì nữa thì cô ra ngoài làm việc đi."

Thư ký Mễ nhận lệnh cúi đầu rồi bước ra cửa. Bàn làm việc của thư ký Mễ ngay ngoài cửa văn phòng cô. Nếu như ai muốn gặp cô đều phải thông qua Mễ Nhi mới được gặp.

Chỉ còn lại mình cô trong phòng, cô xoay ghế nhìn ra ban công, nghĩ đến tiệc cưới của anh hai cô, Khiết Lâm Hạ thấy thật nôn nóng tới ngày đó vì món quà cô chuẩn bị cho người chị dâu còn "hạnh phúc" hơn đám cưới. Cô nhếch môi rồi quay ghế lại bàn bắt đầu công việc.