Thế Giới Phép Thuật - Gwyn

Chương 43

Akiko được đưa đến cung điện Shadow, nhìn từ xa, cung điện vô cùng nguy nga tráng lệ. Suýt chút nữa cô quên mất là nhờ có pháp thuật thì một toà lâu đài rộng lớn như thế mới có thể xây trong vòng mấy tháng.

Mấy con hắc mã đáp nhẹ nhàng xuống khuôn viên sân vườn của cung điện, Kai xuống trước và đỡ cô xuống sau bằng những cử chỉ rất lịch thiệp, mặc dù theo lí thuyết thì cô là tù binh của họ.

-Thủ lĩnh đang đợi trong đại sảnh, xin mời tiểu thư!-Kai chỉ tay về phía cánh cửa đại sảnh đang mở ra chậm rãi.

Cô vuốt lại mái tóc bù xù cùng bộ đồ hơi nhăn và bẩn do đánh nhau của mình. Giờ mới phát hiện vết cắn của tên hoàng tử Ken còn rõ hai cái lỗ đỏ thẫm. Cô kéo cao áo choàng, che luôn cả mấy vết cắt do tóc của Adalia lia phải.

Đại sảnh đường vô cùng nguy nga tráng lệ. Từ tường đến trần nhà đều dát vàng và chạm trổ hoa văn năm linh thú cùng hình hài các vị thần. Cô mải ngắm nhìn xung quanh nên không để ý một người đang đứng quay lưng về phía cô. Dựa theo vóc dáng thì là đàn ông. Người đó khoác trên vài tấm áo choàng đỏ tươi với đường viền là lông thú và đá quý. Còn lại thì chả thấy gì hơn.

-Ờ... ừm... xin chào... -Cô ấp úng, không biết phải mở lời như thế nào. Dù trước mặt là kẻ thù, cô vẫn thấy có gì đó thân quen.

-Vâng, xin chào!-Anh ta xoay người, gương mặt tuấn mĩ đối diện với cô. Trong phút chốc, cô có cảm tưởng mặt đất dưới chân như rung chuyển làm cơ thể mất thăng bằng.

-Anh... anh là Kira?-Cô cố tình dụi mắt.

-Ừm, phải, lâu quá không gặp!-Kira nở nụ cười rồi bước về phía cô, trên tấm thảm màu đỏ mà cô cũng đang đứng.

-Dừng lại!-Cô giơ tay ra phía trước.-Đừng đến gần tôi.

-Tại sao?-Kira vẫn bước tới.

-Tại sao anh lại lừa tôi, rõ ràng anh là thủ lĩnh của Shadowland cơ mà!-Cô gần như gắt ầm lên làm mấy tên lính canh lật đật chạy vào và chĩa gươm về phía cô.

Kira phẩy ta ra hiệu cho đám lính lui ra ngoài và đóng cửa lại, sau đó tiêu sái bước tiếp về phía cô.

-Có thể hôm đó, tôi ăn mặc và trang điểm khác lạ nên cô không nhận ra. Tôi cũng không muốn làm cô nghi ngờ.-Hắn đáp đơn giản, hai tay chắp sau lưng.

-Vậy giải thích đi, tại sao anh có mặt ở đó hả, có phải anh là người xúi giục bọn họ bắt cóc tôi không?-Cô lùi về phía sau khi cảm thấy khoảng cách giữa cô và hắn không còn an toàn.

-Không hề, tôi chỉ tình cờ gia nhập và biết ý đồ cướp ngục của bọn chúng thôi. Vả lại, tôi cũng đã cứu cô còn gì!-Hắn sải bước nhanh hơn.

-Rồi sao? Muốn tôi trả ơn hả? Tôi cũng không phải là người vô ơn nhưng...

-Nhưng rất vô tâm!-Hắn cướp lời cô.-Chúng ta đã gặp nhau hôm kí hiệp ước, vậy mà cô lại không hề nhớ gì hết.-Giọng hắn như trách móc. Việc quái gì cô phải nhớ mặt hắn chứ.

-Lúc đó cũng lâu lắm rồi, với cả trông anh không có phụ kiện hỗ trợ nên nhìn xấu hơn nhiều.-Cô có cảm giác gót chân đã chạm vào cánh cửa khổng lồ của đại sảnh phía sau. Kira bước đến ngay sau đó và chống một tay lên cửa.

-Có nghĩa bây giờ trông tôi đẹp trai hơn?

-Không biết.-Cô quay mặt đi và định rời khỏi cái chốn chật hẹp đó thì Kira chống nốt tay còn lại lên cửa.

-Đừng tránh mặt tôi. Giờ cô là tù binh, nhớ điều 15.2 không?

-Mọi tù binh vượt biên trái phép sau khi bị bắt sẽ phải nghiêm chỉnh tuân theo luật lệ và khuôn khổ mệnh lệnh của người đứng đầu hai vương quốc...-Kira đột ngột nâng cằm cô lên bằng ngón cái và ngón trỏ thon dài.

-Thế nên cô phải tuân theo mọi thứ mà tôi yêu cầu, được chứ?

-Không!-Cô hất tay hắn ra và chạy về phía cánh cửa bên góc trái đại sảnh, nhưng được mấy bước thì cô bị hai nữ hầu giữ lại.

-Xin mời đi theo chúng tôi!-Một nữ hầu nói.

-Không, buông ta ra!-Cô cố gắng vùng vẫy nhưng cuối cùng vẫn bị lôi đi như một con mèo xù lông, tiếng của Kira vẫn vang lên đều đều.

-Mang cô gái đi tắm rửa, ta không muốn có bất kì bộ đồ nào của Magicland trên người của cô ấy rõ chưa?

-Quỷ tha ma bắt anh đi!-Cô hét lại đáp trả.

Hai cô hầu coi vậy mà khoẻ như vâm, họ ghim tay cô chặt muốn nứt xương. Mãi sau khi vào phòng tắm cô mới được thả ra.

-Mấy người nhẹ nhàng chút đi!-Cô làu bàu xoa hai cánh tay ửng đỏ.

-Xin mời cô cởi quần áo ra!-Người hầu mà nói như ra lệnh vậy không biết. Là tù binh thì cũng phải biết cô là ai chứ.

-Tôi chỉ muốn tắm một mình thôi, có người bên cạnh tôi không tắm được.-Cô giữ khư khư áo choàng, sợ họ thấy được vết răng nanh.

-Cô có mười phút!-Một cô hầu nói rồi lạnh lùng bước về phía cửa, cô còn lại đặt bộ váy sạch để thay lên chiếc ghế bằng thuỷ tinh.

-Ê này, lấy cho ta cái áo hay váy nào cao cổ nhé, ta hay bị đau họng lắm!-Cô nhắc nhở. Cô hầu thứ hai gật đầu vô cảm rồi đi đổi váy.

Mãi sau khi phòng tắm không còn ai cô mới yên tâm xuống hồ nước. Phòng tắm ở đây còn rộng gấp đôi phòng của cô và tráng lệ hơn rất nhiều.

•••

Sau khi tắm rửa sạch bụi bặm và mặc một chiếc váy thoải mái hơn, hai cô hầu lúc nãy dẫn Akiko trở lại đại sảnh. Kira đang ngồi lên chiếc ngai vàng phía trên, tay lắc nhẹ cốc rượu nho.

-Chuẩn bị cho ta một con Đại bàng.-Hắn ra lệnh. Hai cô hầu lập tức rời đi.

Đứng trơ trọi lạc lõng giữa sảnh đường rộng lớn, cô khẽ vân vê đường viền của chiếc váy ren cao cổ, cố gắng không đáp lại đôi mắt xám từ Kira.

-Cô có muốn cùng tôi đi tham quan Shadowland một chuyến không?-Hắn hỏi.

-Tham quan ư? Cũng không tồi.-Cô gật gù đáp lại. Cô cũng muốn biết tiểu quốc nhỏ bé này xinh đẹp tới đâu khi tách khỏi Magicland.

Kira đưa ly rượu cho người hầu đứng bên cạnh rồi bước xuống ngai vàng, hắn chìa tay về phía cô.

-Mời người đẹp.

-Khỏi.-Cô từ chối phũ phàng rồi một mạch đi ra cửa. Hắn chỉ mỉm cười rồi bước theo sau.

Ngoài sân, con Đại Bàng to lớn đã đợi sẵn, nó đang được người huấn luyện cho ăn trước khi bắt đầu chuyến đi. Từ trước đến nay cô chưa từng ngồi trên lưng đại bàng nên cảm thấy có phần lạ lẫm.

-Nào, để tôi đỡ cô!-Kira yêu cầu và nắm lấy tay Akiko.

-Không cần, tôi bay được mà!-Cô vùng vằng.

-Cô đang mặc váy nên không thể ngồi như tôi được mà phải ngồi một bên...-Hắn tốt bụng giải thích nhưng cô đã gạt đi.

-Không là gì cả, tôi sẽ dùng áo choàng che lại, ngồi một bên khó chịu lắm.-Thế là cô dùng áo choàng của mình cột quanh thắt lưng rồi vô tư bay lên lưng con đại bàng ngồi trước. Kira lắc đầu.

-Một cô gái bướng bỉnh.-Hắn bình luận rồi bay lên ngồi sát sau lưng cô và nắm lấy dây cương, cảm giác y như cái hôm bay bằng chổi thần trong rừng khi cô đang bị truy nã.

Con đại bàng cất cánh và rời khỏi mặt đất. Chỉ mấy phút sau đã thấy cung điện Shadow tít tắp phía dưới, nếu bay cao hơn nữa, có thể thấy cung điện Magic không chừng.

-Thấy thế nào?-Hắn hỏi, tay siết chặt dây cương.

-Thế nào là thế nào?-Cô vén lại mái tóc bay loạn trong gió.

-Chúng ta đang đi tham quan mà, cô không thấy nơi này đẹp sao?-Giọng hắn như trôi theo gió khiến cô nghe không rõ mặc dù hắn ghé rất sát vô tai cô.

-Cái gì đẹp cơ?-Cô hỏi lại, Kira tưởng cô đang cố tình trêu đùa nên liền kéo căng dây cương, con đại bàng lập tức chúi mũi lao xuống phía dưới. Cô giật mình hoảng hốt.

-Ê này, anh làm trò gì vậy?

Hắn không đáp, dây cương bị kéo căng hết cỡ, cô có cảm giác đang chơi tàu lượn siêu tốc, tuy nhiên lại không có dây an toàn, cũng chẳng có tàu lượn hay đường ray. Mọi thứ xung quanh nhoè đi vì vận tốc lớn, chỉ có thể thấy gió quật bỏng rát. Cô nắm lấy tay hắn đang cầm cương mà kéo về phía trước để dây đỡ căng, con đại bàng từ từ giảm tốc độ nhưng vẫn cắm mỏ xuống đất, cô tiếp tục vừa kéo vừa thả để ra hiệu cho nó bay trở lại bình thường. Đến khi trở lại quỹ đạo an toàn ban đầu, cô mới thở phào mà tuôn một tràng.

-Hồi nãy anh điên hay sao mà làm thế hả, chết như chơi ấy chứ, lần sau tôi cấm anh, mà cũng không có lần sau đâu!

-Sao cô biết điều khiển thần thú?-Hắn hỏi nghiêm túc, không màng đến lời càu nhàu của cô.

-Đọc sách, được chưa? -Cô cộc cằn đáp, vô tình nhìn xuống. Phía dưới là một con sông rộng xanh mướt, hai bên bờ, nhà cửa trải dài đến tận bìa rừng, xa xa là ngọn núi thần thứ hai của Magicland, giờ đã trở thành lãnh địa của Shadowland. Cô tự hỏi bên trong có gì, đã bị ai xâm nhập chưa?

-Cô muốn đi đâu?-Hắn hỏi, giọng nhẹ nhàng.

-Đi chợ.-Cô buột miệng nói.

-Được thôi!-Hắn cho con đại bàng liệng về phía bên phải.

-Mà tôi là tù binh mà, sao không bị bắt giam mà được đưa đi chơi vậy?-Ý thức được vẫn đang nắm chặt tay hắn, cô vội vàng buông ra.

-Vì cô là tù binh đặc biệt.

Hắn vòng một tay qua eo cô và dây cương một lần nữa được kéo căng, con đại bàng bắt đầu cắm mỏ xuống dưới trong tiếng hét của cô.

-Đồ chết bằm!

End chap 43