Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 41: Tâm cơ

Diệp Vân thật sự đã nổi lên ý muốn giết người.

Bởi vì thấy rằng Vương Á Tiệp chỉ có tu vi Luyện Thể tầng bốn, hắn nghĩ rằng nếu như mình ra tay thì nàng ta sẽ không kịp tránh nên Diệp Vân đã để nàng xuất thủ trước. Hắn muốn đợi đúng lúc nàng công kích sẽ dùng biện pháp cứng đối cứng đẩy nàng xuống dưới lôi đài. 

Do lực lượng hai bên chênh lệch quá rõ ràng nên khi nàng nhận thua sẽ không bị trưởng lão trách phạt.

Nhưng việc xảy ra tiếp theo lại hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn.

Mới vừa rồi đâu phải là Vương Á Tiệp muốn đánh bại hắn. Nếu không phải thân thể của hắn đã được luồng ánh sáng đen trắng tẩy lễ qua, cộng thêm luồng ánh sáng đen trắng kia đã thôn phệ một phần linh lực của Vương Á Tiệp và trước khi thi đấu hắn đã đột phá lên Nội Tức Cảnh thì bây giờ hắn đã chết rồi.

Một quyền vừa rồi của hắn mới chỉ đánh trọng thương Vương Á Tiệp chứ chưa thể giết chết nàng ta. Sau khi thấy một người đệ tử mặc hắc bào đứng che trước người Vương Á Tiệp ngăn không cho hắn xuất thủ thì sát ý trong lòng hắn cũng dần dần biến mất. Nhưng, từ những cơn đau ở vết thương trước ngực truyền tới, trên người hắn cũng vì thế mà toát lên vẻ bi thương mãnh liệt.

Chỉ vì tiến vào tám hạng đầu của lần thi đấu này thôi, có cần phải giẫm đạp lên tính mạng của kẻ khác mà bước tiếp như vậy không?

Cứ như vậy mà tu hành thành Đại tu sĩ, chẳng lẽ đây chính là "Tiên" trong tưởng tượng của hắn sao?

- Còn đứng ngây ở trên lôi đài làm gì! Mau xuống đây chuẩn bị cho lần thi đấu tiếp theo.

Một tiếng quát khá lớn bỗng truyền vào tai Diệp Vân.

Mặc dù Vương Á Tiệp bị thương nặng nhưng nàng cũng chưa tới mức phải mất mạng. Lúc này, một người đệ tử mặc hắc bào đã đưa nàng đi chữa trị còn một người đệ tử có vẻ mặt lạnh lùng khác lại dùng ánh mắt uy hiếp hắn.

- Hít!

Diệp Vân hít vào sâu một hơi.

Sâu trong đôi đồng tử của hắn xuất hiện ánh sáng hai màu đen trắng không ai nhìn thấy được. Sau khi bị tên đệ tử mặc hắc bào quát và dùng ánh mắt uy hiếp, hắn thậm chí còn bị kích động muốn động thủ với tên đệ tử mặc hắc bào này.

Nhưng, ngay khi luồng không khí lạnh như băng kia tràn vào lồng ngực, hắn bỗng cúi đầu xuống mà không nói một câu nào, tiếp đó bước xuống lôi đài.

- Diệp sư huynh, huynh không sau chứ?

Dư Minh Hồng bước tới đón hắn, hai mắt y nhìn về phía vết thương trên ngực Diệp Vân, nói.

Sau khi Diệp Vân nhìn qua vết thương trên ngực mình, đôi đồng tử trong mắt hắn hơi co lại.

Mới chỉ có một lúc, vết thương của hắn đã không còn chảy máu nữa, miệng vết thương cũng đã sắp khép lại. 

Hiện giờ, hắn cảm nhận được vết thương trên ngực mình đang có hai loại khí tức khác nhau giúp hắn chữa trị. Một loại khí tức giống như là dược lực đến từ giọt linh dịch mà hắn uống lúc trước. Dược lực của nó giúp cho da thịt của hắn phục hồi nhanh chóng khiến miệng vết thương của hắn chỉ còn hơi ngưa ngứa. Còn loại khí tức kia lại đến từ chính tâm mạch của hắn. Ngay lúc này, dường như ánh sáng màu đen trắng đang phun ra loại linh lực nào đó hòa trộn với khí huyết của Diệp Vân. Hắn cảm thấy khí huyết của mình giống như đã biến thành một loại linh dược nào đó. Mỗi lần nó chảy qua vết thương đều khiến hắn cảm thấy như có từng đợt thủy triều rét buốt cọ qua.

- Diệp Vân sư huynh, tại sao huynh hồi phục nhanh vậy?

Lúc này, Dư Minh Hồng cũng nhìn thấy miệng vết thương trên ngực Diệp Vân đã gần như khép lại hết. Y bỗng thấy kinh hãi, kìm không được phải lên tiếng hỏi Diệp Vân.

- Linh dịch của Thất trưởng lão quả nhiên có hiệu quả chữa thương rất tốt.

Trong đầu Diệp Vân hiện lên cái suy nghĩ như vậy. Thế nhưng vẻ mặt của hắn lại không chút thay đổi, hắn ngẩng đầu lên nhìn Dư Minh Hồng, nói:

- Chỉ là ta sử dụng một số linh dược mà thôi.

- Vết thương phục hồi nhanh như vậy cũng là do thể chất của y mạnh hơn rất nhiều so với những đệ tử bình thường khác. Xem ra, đúng là y đã sử dụng khá nhiều linh dược rồi.

Trong lúc Diệp Vân cùng Dư Minh Hồng nói chuyện với nhau, Lan trưởng lão cũng đang nói chuyện với Tôn trưởng lão ngồi cạnh.

- Hẳn là vậy.

Tôn trưởng lão gật đầu, nói:

- Từ biểu hiện của y ở Luyện Tâm Điện lúc trước thì y quả thực là một nhân tài. 

Lan trưởng lão hơi trầm ngâm, nói:

- Bằng vào dược hiệu như vậy, không lẽ y đã vô tình được sử dụng Huyết Lan Thảo ư?

- Đợi hắn vượt qua được trận thi đấu tiếp theo rồi nói. Hiện giờ chúng ta thảo luận xem hắn có phải là nhân tài hay không đúng là vô nghĩa. 

Một vị trưởng lão khác có vẻ không lạnh không nhạt nói xen vào.

Lan trưởng lão và Tôn trưởng lão nhìn nhau rồi cùng gật đầu không nói thêm gì nữa.

- Ngươi, bước lên đài thi đấu!

Đúng lúc này, một người đệ tử mặc hắc bào bỗng chỉ tay về phía Dư Minh Hồng đang đứng cạnh Diệp Vân rồi sau đó quát gọi y lên lôi đài.

- Diệp sư huynh, đệ đi đây.

Dư Minh Hồng có vẻ khá khẩn trương. Y hơi đứng người lại rồi sau đó mới tung người nhảy về phía lôi đài mà người đệ tử mặc hắc bào vừa chỉ.

...

- Xem ra cái sinh ý lần này cũng được lời rồi.

Ở cách bên ngoài trăm trượng, Nam Thành nhìn Diệp Vân với vẻ mặt giống như đang suy nghĩ điều gì đó. Y nhỏ giọng lẩm bẩm một mình:

- Dựa vào tư chất của hắn, chỉ cần qua được kiếp nạn này cộng thêm sự trợ giúp của mình thì cũng không khó để hắn đột phá Luyện Khí Cảnh.

- Thảo nào Thất trưởng lão lại nhìn trúng người này. Nói không chừng linh dược này cũng do Thất trưởng lão cho hắn.

Mấy người đệ tử mặc hắc bào đứng bên cạnh y nhìn về phía Diệp Vân với một sự kính sợ hiện lên trong mắt.

Điều này không có quan hệ tới tu vi mà bởi vì bọn họ biết được rằng, muốn sinh sống một cách yên ổn ở Thiên Chúc Phong phải có thứ nhất là tâm cơ kín đáo, thứ hai là có chỗ dựa và cuối cùng là sự ngoan độc. Hiện giờ, ở trong mắt bọn họ thì Diệp Vân đã không thiếu một thứ gì.

Đối với một vài đệ tử mặc hắc bào, loại người hung hãn như Diệp Vân thì tốt nhất là phải kết giao. Có như vậy thì tương lai sau này tất cả mọi người mới có lợi.

Diệp Vân bây giờ lại rất là khiêm tốn. Hắn không hề nghênh ngang kiêu ngạo mà chỉ hơi cúi đầu nhìn về phía lôi đài của Dư Minh Hồng.

Thế nhưng, chỉ mới nhìn qua thời gian vài nhịp thở, Diệp Vân đã hoàn toàn yên tâm.

Đối thủ của Dư Minh Hồng là một người có tu vi tầm hậu kỳ của Luyện Thể tầng bốn. Các chiêu thức mà cả hai cùng sử dụng hầu hết là những võ kỹ trụ cột giành cho đệ tử tạp dịch tu luyện. Thế nhưng, mỗi một chiêu mà Dư Minh Hồng sử dụng lại khiến Diệp Vân cảm nhận được sự vững vàng vô cùng. Nhìn lại đối thủ của y ba phen bốn lượt đều bị y xuất thủ hóa giải, hiển nhiên đối thủ của y đã bắt đầu nóng nảy và vội vàng. 

Dưới con mắt của Diệp Vân, sự nóng nảy và vội vàng đã khiến lượng linh lực gã sử dụng bị lãng phí đi không ít. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì gã sẽ bị tiêu hao hơn rất nhiều so với Dư Minh Hồng.

- Người này cũng khá là bình tình. Đệ tử mới lên cấp giống như hắn phải mất ít nhất mấy năm ma luyện mới có thể đạt tới trình độ như thế. 

Ở đằng xa, một người đệ tử mặc hắc bào không kìm được nói.

- Ta thấy hắn có thừa sự bình tĩnh nhưng lại thiếu đi sự bốc đồng. Lại còn quá nhút nhát nữa chứ. 

Một người đệ tử mặc hắc bào khác lắc đầu:

- Hơn nữa, tư chất cũng quá là bình thường.

Chỉ một lát sau, đôi mắt Diệp Vân bỗng lóe sáng.

Trên lôi đài, Dư Minh Hồng vẫn đang thủ thế bỗng hét lên rồi nhảy ra một bước dài, hai nắm đấm đan vào nhau đánh toàn lực về phía trước.

Trên nắm đấm của y phát ra ánh sáng màu trắng nhạt. Đối thủ của y thấy được linh lực trong một chiêu kia thì sắc mặt bỗng đột ngột thay đổi. Thế nhưng song chưởng đã đến ngay trước mặt mà linh lực trong người gã lại không còn bao nhiêu nên sau một tiếng va chạm khá nặng nề, gã liền bị đánh lui hơn mười bước, sắc mặt bỗng trở nên đỏ rực rồi ngã từ trên lôi đài xuống đất.

- Diệp sư huynh!

Vẻ mặt Dư Minh Hồng bỗng trở nên vui sướng. Dường như y vẫn chưa tin mình đã giành được chiến thắng nên hướng về phía Diệp Vân kêu to lên một tiếng.

Diệp Vân khẽ vuốt cằm, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng cho chiến thắng của Dư Minh Hồng.

- Hả?

Nam Thành đứng ở phía xa cũng khẽ cau mày.

Y đã ở Thiên Chúc Phong nhiều năm, đã gặp qua rất nhiều loại đệ tử khác nhau. Hiện giờ, dựa vào trực giác của mình, y cảm thấy Dư Minh Hồng cũng là người cơ hội.

- Vui mừng cái gì? Nói không chừng vòng đấu tiếp theo sẽ gặp phải bọn ta đó.

Một tiếng hừ lạnh khá lớn truyền vào tai Dư Minh Hồng.

Vừa mới bước xuống lôi đài, sắc mặt Dư Minh Hồng đã trở nên trắng bệch.

Diệp Vân cũng nhướn mày. Hắn nghe thấy giọng nói tùy tiện này liền biết ngay là của Đoạn Thần phong.

- Còn lại ba mươi mốt người. Không biết lần này là may mắn hay bất hạnh nữa, nhóm đệ tử mới lên cấp năm nay có thực lực hơn xa những năm trước. 

Tôn trưởng lão khẽ nhìn qua Đoạn Thần phong rồi quay đầu nói với đám người Lan trưởng lão.

- Chỉ là có hơi nóng vội, đại đa số những người này đều không quả quyết, xuất thủ vẫn chưa đủ tàn nhẫn. Tuy nhiên, chuyện này cũng không có cách giải quyết nào khác, đám đệ tử mới lên cấp còn lại cũng không kém mấy đâu.

Lan trưởng lão lắc đầu, trong mắt lão còn hiện lên chút phức tạp.

Nói xong câu này, lão vung tay áo của mình lên bắn ra ba mươi tấm ngọc bài tạo thành những vệt sáng bay ra các điểm quanh quảng trưởng.

Vẻ mặt của Diệp Vân hơi động một chút. Trong lòng bàn tay hắn vẫn trống trơn vì không có một tấm ngọc bài nào bay về phía hắn.