Thế Giới Trong Mắt Em

Chương 17

Sau khi ăn xong một túi khoai tây chiên, một túi khô bò cộng thêm hai cái bánh chocolate, Đồng Đồng no bụng  rồi, tinh thần cũng phấn chấn, mở laptop ra, tiếp tục xem công pháp quốc tế về xâm hại trẻ em mà tối hôm qua cô vẫn chưa xem xong.

 

Cố Hoài cũng không nói chuyện, chỉ là an tĩnh mà lái xe, chìm đắm trong âm thanh nhẹ nhàng của bản nhạc.

 

Trên đường trống trải, xe chạy nhanh về phía trước.

Thẳng đến khi phía đường chân trời bắt đầu sáng lên, Đồng Đồng xem xong tài liệu, mới ngồi thẳng thân mình, hoạt động cái eo cứng đờ. Lúc này cô mới nhớ tới, Cố Hoài còn ngồi ở bên cạnh, cô lại không coi ai ra gì mà đọc tài liệu cả nửa ngày.

 

Cô bỗng nhiên ý thức được một chuyện, hiện tại cho dù cô và Cố Hoài không nói lời nào, cô cũng không giống lần đầu tiên ngồi xe anh, mỗi khi bên trong xe yên lặng liền cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Khoảng 8 giờ, Cố Hoài và Đồng Đồng đổi chỗ, Đồng Đồng lái xe để tránh một người lái xe quá lâu, mệt nhọc có thể gây tai nạn nguy hiểm.

 

Cố Hoài đối với kỹ thuật lái xe của cô đã khá yên tâm, ra khỏi cao tốc vẫn không thành vấn đề, cho nên anh ngồi trên ghế phụ tập trung viết câu hỏi phỏng vấn.

Giữa trưa dừng ở khu phục vụ, qua loa ăn chút gì đó, buổi chiều đổi lại Cố Hoài lái xe. Khoảng thời gian về sau, xe bắt đầu đi vào tuyến đường Tứ Xuyên - Tây Tạng nguy hiểm, mặt đường hẹp, nhiều đá vụn, chỉ miễn cưỡng đủ cho hai chiếc xe.

 

Phía bên trái con đường là dòng sông mãnh liệt rít gào, bên phải là vách núi đá lởm chởm.

 

Đồng Đồng lần đầu tiên đi vào đoạn đường Tứ Xuyên - Tây Tạng sâu như vậy, tò mò nhìn trái nhìn phải, kinh ngạc cảm thán thiên nhiên điêu luyện sắc sảo, còn lấy di động ra chụp ảnh.

 

Giờ phút này hứng thú du sơn ngoạn thủy của cô dâng tràn, hoàn toàn không ý thức được chính mình đang chạy trên đoạn đường nguy hiểm đến tính mạng.

 

Ngay lúc cô đang cầm di động chụp vách núi phía trước, một tảng đá lớn đột nhiên từ đỉnh núi lăn xuống dưới, cát bay đá chạy, tốc độ cực nhanh. Đồng Đồng xem đến ngây ngốc, cảm giác dựa vào tốc độ rơi xuống của tảng đá và tốc độ xe đang chạy, chắc chắn sẽ va chạm. Sau đó, xe hoặc là đụng vào vách núi, hoặc là rơi xuống sông.

 

Chân Đồng Đồng bắt đầu nhũn ra, hai cách chết này, đều không tốt đâu…

 

Tình thế nghìn cân treo sợi tóc, Cố Hoài một chân giẫm chân ga thật mạnh, xe việt dã vèo một cái vượt ra ngoài, tảng đá kia gần như đã chạm vào cốp xe, lăn trên mặt đất vài vòng, rơi xuống sườn núi, cuối cùng lọt vào dòng sông bên dưới, biến mất hoàn toàn.

 

Đồng Đồng chưa kịp hoàn hồn quay đầu lại nhìn xem, tảng đá vừa rồi còn rơi lại vụn đá nhỏ đang rớt xuống, “Ôi mẹ ơi làm sợ muốn chết, còn tưởng rằng sẽ bị đụng chứ.”

 

Thần sắc Cố Hoài lại bình thường, cẩn thận quan sát tình huống vách núi: “Đoạn đường này là như vậy, mỗi khi mưa to sẽ sạt lở, hơn nữa địa chất rất lỏng lẻo, cho nên đá rất nhiều. Nếu phát sinh ngoài ý muốn, gần như không có khả năng sống sót. Năm trước nơi này bị sụt lún đè ép mấy chiếc xe hơi nhỏ, lúc đào ra, xe bị biến dạng nghiêm trọng, tất cả đều chết.”

 

“...” Tâm trạng Đồng Đồng lập tức càng thêm trầm trọng, một phút đồng hồ trước, cô vẫn đang thưởng thức phong cảnh núi sông đẹp đẽ của Tổ quốc giống như du khách đang ngắm nhìn phong cảnh không giới hạn ở ngọn núi cao hiểm trở này, nhưng bây giờ cô lại có cảm giác chính mình rất có thể sẽ trở thành đối tượng giải cứu của các anh giải phóng quân được chiếu trên TV trước kia.

 

Ngón chân gắt gao bấu chặt vào giày, cô thấp thỏm nhìn vách núi chênh vênh phía trước, sợ lại gặp phải đá tảng: “So với bị đè lún, tôi chẳng thà bị rơi xuống sông, tuy rằng sẽ bị trương phình rất khó coi, nhưng ít nhất là toàn thây.”

 

Cố Hoài liếc cô một cái, cảm thấy cô đang khẩn trương. Anh yên lặng một lát mới nói: “Loại sự việc ngoài ý muốn này em không thể khống chế, gặp thì gặp thôi, nếu ông trời muốn một người nào đó chết đi, cho dù thế nào cũng sẽ mang người đó đi, em lo lắng cũng vô ích.”

 

“...” Đồng Đồng nghi hoặc nhìn anh. Cho nên, anh đây là, đang an ủi cô?

 

“Thật ra, nếu có chuyện ngoài ý muốn, em cũng không phải chết một mình.” Cố Hoài nhìn phía trước, khóe miệng hơi nhếch lên: “Chết cùng với tôi, em cũng không có gì ấm ức.”

 

“...” Nội tâm Đồng Đồng tràn ngập phản đối, ai nói không ấm ức? Cô có thể không chết có được không? Nhưng mà nghĩ lại, anh nói cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý: “Nếu cùng anh chết chung một chỗ, đến lúc thi thể chúng ta được nhân viên cứu viện đào được, tôi nhất định có thể cùng anh lên được bảng tin, đời này của tôi còn chưa từng được lên trang nhất đâu.” Nói xong cô cười rộ lên: “Tưởng tượng như vậy, cảm thấy cũng đáng nha.”

 

Cố Hoài quay đầu, nhìn dáng vẻ tươi cười đầy mặt của cô, ánh mắt liền trở nên mềm mại. Cô nhóc này, thật đáng yêu.

 

 

Buổi chiều khoảng chừng 6 giờ, đoàn người đến thôn Ba Đường, bởi vì xuất phát sớm, tình hình giao thông thông suốt, cho nên sớm một giờ so với thời gian dự tính.

 

Mặt trời chưa lặn hoàn toàn, ở cửa thôn Ba Đường, Đồng Đồng gặp được đối tượng phỏng vấn lần này, Đặng Dũng. Tóc anh ta hơi dài, giống như là đã lâu rồi không cắt, gương mặt ngăm đen nhưng trên gò má lại có màu hồng đặc trưng của vùng cao nguyên, khoảng ba mươi mấy tuổi, lại tiều tuỵ như người 50 tuổi.

 

Đồng Đồng đi lên trước, nhìn anh ta rồi tự giới thiệu: “Xin chào Đặng tiên sinh, tôi là tiểu Đồng đã liên hệ trước với anh, đây là các đồng nghiệp của tôi.” Vừa nói cô vừa chỉ vào đoàn người phía sau giới thiệu từng người, khi nói đến Cố Hoài, ánh mắt Đặng Dũng vốn đang ảm đạm đột nhiên sáng lên: “Tôi biết anh, trước kia tôi có nhìn thấy anh trên TV.”

 

Cố Hoài vươn tay ra: “Xin chào, tôi là Cố Hoài, cảm ơn anh đã đồng ý nhận lời phỏng vấn của chúng tôi, tôi biết chuyện này cũng không dễ dàng.”

 

Hốc mắt Đặng Dũng đỏ lên, duỗi tay cầm lấy tay anh, nghẹn ngào một lát, mới nói: “Đi thôi, đi vào nhà rồi nói.”

 

Vì thế đoàn người lấy hành lý và thiết bị, đi theo Đặng Dũng theo đường nhỏ lên núi. Từ cửa thôn đến chỗ ở của anh ta, còn có vài kilomet đường núi.

 

Đêm qua trời mưa, mặt đường vô cùng lầy lội, chưa đi được mấy bước, trên đôi giày vải trắng của Đồng Đồng đã bị không ít bùn bắn lên, bốn phía đế giày cũng dính đầy bùn. Đáng tiếc hiện tại cũng không rảnh để quan tâm, leo núi là điểm yếu của cô, cô cần phải dùng hết sức mới có thể đuổi kịp bước chân mọi người.

 

Doãn Thượng Ý đi thật xa ở phía trước, cùng Đặng Dũng sóng vai nói chuyện, không liên quan đến đề tài phỏng vấn, chủ yếu để không khí nhẹ nhàng một chút. Ngày thường anh ta hay lảm nhảm, có thể kéo gần quan hệ với người chịu phỏng vấn, cho nên giống với công việc của anh ta chính là trò chuyện với nhân vật.

 

Hà Dương vác hành lý, trên vai khiêng thiết bị quay phim, đi ở vị trí thứ hai, Cố Hoài thứ ba, Đồng Đồng thể lực yếu nhất, đi ở sau cùng.

 

Tiếp tục đi tới, thể lực của cô có chút chống đỡ không nổi, dần dần tụt lại phía sau. Vốn dĩ cô đã không am hiểu chuyện leo núi, còn phải vác một bao hành lý, đường núi trơn trượt, đi mỗi một bước đều phải thật cẩn thận, sợ té ngã, thật sự quá mệt.

 

Nhìn thấy khoảng cách với mọi người càng ngày càng xa, Đồng Đồng có chút sốt ruột, lại không dám gọi mọi người dừng lại chờ cô, đành phải tự mình bước nhanh hơn, muốn đuổi kịp bọn họ. Kết quả một bước không cẩn thận, dưới chân vừa trượt, cả người ngoại trừ bụng không chạm đất, còn lại tay chân đều chống xuống, nửa quỳ rạp trên mặt đất, hét lên một tiếng thảm thương.

 

Đoàn người phía trước nghe thấy tiếng kêu, lập tức quay đầu lại thấy Đồng Đồng quỳ trên mặt đất, mọi người đều dừng chân.

 

Cố Hoài ba bước thành hai bước đi nhanh đến trước mặt Đồng Đồng, bắt lấy balo trên lưng xách cô lên từ mặt đất, nhìn thấy trên chân và lòng bàn tay đều là bùn, anh lấy bình nước từ trong túi ra, thấp giọng: “Tay.”

 

Đồng Đồng chịu đau, nghe lời đưa hai tay qua, Cố Hoài dùng nước tưới trên tay cô, xối bùn rớt xuống. Sau khi xối sạch sẽ, anh nhìn kỹ lại: “Không sao, chỉ là trầy da một chút.”

 

Lúc này Hà Dương cũng đi đến: “Nhị Đồng, đưa túi của em cho anh, anh mang giúp em.”

 

Đồng Đồng thấy anh ta khiêng thiết bị, lắc đầu từ chối: “Không được, anh đã vác nhiều thiết bị như vậy rồi. Không sao đâu, em vác được mà.”

 

Cố Hoài ngồi xổm xuống, chuẩn bị giúp cô xối bùn trên chân xuống, tầm mắt lướt qua đầu gối bên trái của cô, nhíu mày lại. Nơi đó có bùn trộn lẫn màu đỏ nhẹ, chắc là chảy máu rồi. Giọng anh có chút căng thẳng: “Đưa chân trái lên, Béo ca qua đây đỡ cô ấy.”

 

Đồng Đồng nghe xong, lập tức nghe lời đem chân trái thoáng nâng lên một chút, Hà Dương cũng chạy nhanh đến cho cô vịn lấy cánh tay, giúp cô đứng vững giống như tiểu thái giám đỡ lấy chủ tử vậy.

 

Cố Hoài ngồi xổm dưới đất, tay trái cầm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô, tay phải cầm bình nước xối lên, sau khi xối sạch sẽ bùn, một vết rách khoảng 4 centimet lộ ra, còn dính máu ở bên ngoài, có lẽ là bị đá cắt trúng. 

 

Doãn Thượng Ý lúc này cũng đi đến: “Ai da, chảy máu rồi, nhanh lên.” Nói xong lập tức lấy túi thuốc của mình ra.

 

Cố Hoài lấy một miếng băng gạc ấn xuống miệng vết thương, chờ đến lúc không còn chảy máu nữa, lại xịt Povidine* lên vết thương để sát khuẩn, cuối cùng lấy băng gạc sạch sẽ dán lên. May mà vết thương không sâu, không cần khâu, nếu không sẽ rất phiền.

 

[*povidine: dung dịch sát khuẩn chứa iod]

 

Đồng Đồng cúi đầu nhìn Cố Hoài, góc độ này nhìn không rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể thấy hàng lông mi dày rậm, quả nhiên là người đẹp trai thì đến lông mi cũng đẹp.

 

Giờ phút này, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh xuyên qua làn da không ngừng truyền đến, bàn tay vốn đang sạch sẽ cũng bởi vì giúp cô xử lý vết thương mà khắp nơi đều là bùn, trên tay áo sơ mi trắng tinh cũng bị dính.

 

Cô lập tức có chút băn khoăn, còn có chút cảm động, anh tốt xấu gì cũng là người nổi tiếng, thế nhưng lại không màng đến hình tượng mà ngồi xổm dưới đất tự mình rửa vết thương. Tuy rằng miệng sư phụ có chút độc, nhưng thật ra anh vẫn rất quan tâm đến một đệ tử là cô đây.

 

Xử lý xong miệng vết thương, lại rửa sạch sẽ chân bên phải, Cố Hoài từ trên mặt đất đứng lên, nhìn cô chằm chằm: “Có thể đi được không?”

 

Đồng Đồng buông tay Hà Dương đang đỡ ra, thử cử động chân bên trái một chút, miệng vết thương có chút đau, nhưng không tổn thương đến xương cốt: “Không thành vấn đề, có thể đi.”

 

Lúc này Đặng Dũng đi đến, mở con dao gọt trái cây treo trên vòng chìa khoá bên hông ra, cầm cành cây vừa mới cắt gọt thành cây gậy đưa cho Đồng Đồng: “Cầm lấy, đường trơn, dùng nạng này đi.”

 

Đồng Đồng có chút ngượng ngùng nhận: “Làm phiền rồi.”

 

Đặng Dũng xua xua tay.

 

Doãn Thượng Ý thấy chân cô bị thương còn vác túi lớn, có chút không đành lòng: “Nhị Đồng, đưa túi của em cho anh, của anh chỉ có một cái, ít đồ.”

 

Đồng Đồng vừa muốn mở miệng từ chối, lại nghe thấy Cố Hoài nói: “Để cô ấy tự mang, chút khổ này cũng không làm được, thì đừng làm nữa.”

 

 

Đi đến nhà của Đặng Dũng, trời cũng đã tối hẳn.

 

Đứng trong một khoảng sân nhỏ trước nhà, Đồng Đồng đánh giá xung quanh. Nhà ở là dùng bùn trát thành tường, cửa sổ gỗ có màu vàng, phản chiếu vết nứt trên mặt tường. Nơi này mới nhìn còn nghèo hơn thôn Đại Xuyên họ đến lần trước, nhà ở của Miêu Miêu, tốt xấu gì vẫn là xây bằng gạch chắc chắn, diện tích cũng lớn hơn.

 

Đặng Dũng chỉ vào gian nhà chính giữa cửa, dẫn mọi người đi vào, Cố Hoài lại đột nhiên gọi anh ta lại: 

 

“Đặng tiên sinh, trước khi chúng tôi vào trong, tôi muốn nói chuyện với anh trước.”

 

Đặng Dũng dừng lại nhìn anh.

 

Cố Hoài nói: “Bởi vì con gái anh đã từng trải qua sự việc quá bất hạnh, đoàn chúng tôi lại có nhiều đàn ông như vậy, tôi nghĩ rằng tốt nhất không cần tất cả đều vào trong, để tránh cho cô bé có áp lực. Còn nữa, lát nữa phỏng vấn, tôi cam đoan với anh, chúng tôi tuyệt đối sẽ không quay hình ảnh cô bé. Nhưng mà…” Anh tạm dừng một chút: “Nếu anh và con gái đồng ý, tôi muốn cùng cô bé nói chuyện một chút, lưu lại một văn bản phỏng vấn.”

 

Nghe vậy, sắc mặt Đặng Dũng lập tức trở nên kỳ quái.

 

Cố Hoài phát hiện thần sắc anh ta có chút khác lạ, xem ra có thể là mình đã mạo phạm, dù sao loại phỏng vấn về xâm hại trẻ em vô cùng mẫn cảm, có lẽ anh ta cũng không đồng ý để con gái tiếp nhận phỏng vấn, điều này hoàn toàn có thể lý giải. Vừa muốn xin lỗi, liền nghe thấy anh ta nói: “Mọi người vào đi.”

 

Đây là ngầm đồng ý? Cố Hoài nghĩ như vậy, đi theo phía sau Đặng Dũng vào gian phòng kia. Vừa vào cửa, đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người.

 

Đồng Đồng theo Cố Hoài đi vào, sau khi thấy rõ ảnh tượng trong phòng, cũng là vẻ mặt không thể tin. Trên một mặt tường trong phòng, treo hai tấm ảnh đen trắng, một tấm là của một người phụ nữ trẻ tuổi, tấm còn lại là một bé gái xinh xắn có đôi mắt tròn xoe.

 

Chết… rồi?