Thế Giới Trong Mắt Em

Chương 20

Ăn lẩu xong, hai người mua 2 ly trà sữa rồi đi dạo phố. Lúc đi ngang qua nhà sách, Đồng Đồng đề nghị vào xem một chút, đôi mắt Kiều Huỳnh híp thành đường thẳng: “Cậu nhìn tớ giống như người sẽ đọc sách lắm sao?”

 

Đồng Đồng túm người đi vào: “Vậy thì cậu đi dạo với tớ, tớ muốn mua vài cuốn sách liên quan đến pháp luật.”

 

“Pháp luật?” Kiều Huỳnh cắn ống hút: “Sao cậu lại nghĩ đến chuyện mua sách này?”

 

Đồng Đồng đem chuyện phỏng vấn mấy ngày nay kể cho cô ấy nghe. Kiều Huỳnh nghe xong, tức giận đến phồng quai hàm lên, giống con cá nóc: “Đờ mờ*, thế giới này sao lại có loại người ghê tởm như vậy? Còn nữa, nếu cha mẹ cô bé có ở nhà, chắc cũng không đến mức xảy ra chuyện như vậy.”

 

[*đờ mờ: tiếng chửi thề, được nói tránh]

 

“Chính vì quá nghèo nên hai vợ chồng mới đi lên thành phố lớn làm công, muốn kiếm thật nhiều tiền cho con gái sau này dùng đến.” Đồng Đồng thở dài: “Kinh tế phát triển không cân bằng cũng là một trong những nguyên nhân. Những vùng nông thôn lân cận chúng ta nếu làm điểm du lịch hay nông trại gì đó còn có thể có thu nhập không tệ. Nhưng Ba Đường quá hẻo lánh, căn bản không ai muốn đi, bọn họ nếu không đi làm công, không có cách nào thay đổi vận mệnh.”

 

“Nhưng phán hai năm cũng nhẹ quá rồi!” Kiều Huỳnh lúc mới đầu cũng giống cô, căm giận bất bình: “ Loại người cặn bã này nên bị tiêu diệt, để tránh tai hoạ cho nhiều bạn nhỏ. Tại sao pháp luật lại không thể phán tử hình loại người này?”

 

“Không được.” Đồng Đồng lắc đầu: “Cân nhắc mức hình phạt là chuyện thật sự nghiêm túc và cẩn trọng. Giả sử như tội cố ý giết người và tội dâm loạn đều xử tử hình, như vậy những tên dâm loạn trẻ em hoặc phụ nữ, sau khi xong việc rất có thể sẽ giết người, kéo người ta cùng chết, dù sao cũng đều phạm vào tội chết, giết thêm một người thì có là gì.”

 

Kiều Huỳnh hút một hơi trà sữa, cân nhắc một lát: “Cũng đúng.”

 

“Haizzz, tóm lại, việc xem xét hình phạt rất phức tạp, nặng cũng không được, nhẹ cũng không được, cho nên tớ mới muốn mua sách về để xem.” Đồng Đồng lôi Kiều Huỳnh dọc theo từng hàng kệ sách đi tới, nhìn khắp nơi xem sách chuyên ngành pháp luật nằm chỗ nào.

 

Lúc đi qua một loạt kệ sách, nhìn thấy bên trong đám người đang đứng có một người đàn ông rất cao, mang mắt kính gọng mạ vàng, đang cúi đầu đọc sách, cô theo bản năng dừng chân lại: “Giáo sư Thẩm?”

Người đàn ông nghe tiếng gọi, chậm rãi khép quyển sách trong tay lại, hướng về phía có tiếng nói, lộ ra nụ cười: “Cô Đồng, thật trùng hợp.” Anh ta đi tới vài bước, đứng trước mặt Đồng Đồng.

 

Kiều Huỳnh kéo tay Đồng Đồng, đôi mắt và trái tim đều sắp nhảy ra ngoài, thấp giọng nói: “Ai vậy ai vậy?” Lớn lên cũng thật mẹ nó quá mặt người dạ thú rồi, vừa nhìn liền muốn bị anh ta chà đạp một phen.

 

Đồng Đồng chỉ vào anh ta nói: “Vị này chính là giáo sư Thẩm Kiến Sinh, chuyên gia tâm lý học và tình dục học, tiết mục lần trước của bọn tớ đã cùng hợp tác.” Sau đó lại chỉ chỉ cái người đang si ngốc bên cạnh: “Đây là Kiều Huỳnh, bạn thân của tôi, đang công tác ở kênh giải trí đài truyền hình thành phố.”

 

“Kiều tiểu thư, xin chào.” Thẩm Kiến Sinh vô cùng lịch thiệp đưa tay ra, Kiều Huỳnh lập tức vươn móng vuốt của mình tới, cười đến rung hoa loạn cành: “Giáo sư Thẩm, xin chào.”

 

Hai người bắt tay xong, Thẩm Kiến Sinh buông tay ra, nhìn về phía Đồng Đồng mỉm cười: “Sao Đồng tiểu thư lại ở đây? Các cô gái trẻ bây giờ rất ít khi đến hiệu sách.”

 

“Giáo sư Thẩm, anh cứ gọi tôi là tiểu Đồng được rồi.” Đồng Đồng ngượng ngùng mà gãi gãi đầu: “Tôi đến đây vì yêu cầu công việc, tiết mục kỳ này của chúng tôi là chuyên đề xâm hại trẻ em, có chút liên quan đến pháp luật tôi chưa hiểu rõ, cho nên muốn tìm sách chuyên ngành về nghiên cứu.”

 

“Vậy à?” Thẩm Kiến Sinh ngẩng đầu nhìn bốn phía, chỉ về một hướng: “Sách pháp luật ở bên kia.”

 

“Cảm ơn.” Đồng Đồng kéo Kiều Huỳnh: “Chúng tôi đi tìm sách trước.”

 

Thẩm Kiến Sinh gật đầu: “Nếu có vấn đề gì liên quan đến tâm lý học cần hỏi cứ trực tiếp tìm tôi, không cần khách khí.”

 

“Được.” Đồng Đồng vẫy vẫy tay: “Thẩm giáo sư, hẹn gặp sau.”

 

Thẩm Kiến Sinh nhìn cô mỉm cười: “Gặp sau.”

 

Trước khi đi, Đồng Đồng tinh mắt, liếc nhìn sách trên tay anh ta, mặt trên tất cả đều là tiếng Anh, xem ra là sách nước ngoài, phía trên có một chữ là s-u-r-g-e-r-y.

Surgery? Giải phẫu học???

 

*

 

Sau khi dạo phố cùng Kiều Huỳnh, Đồng Đồng về đến nhà, đọc sách vừa mới mua một lát, sau đó chuẩn bị ngủ. Trèo lên trên giường, cô ngồi dựa vào đầu giường, trên tủ bên cạnh đang đặt laptop của cô.

Cô nhìn máy tính, bỗng nhiên ý thức được sau khi đi làm, số lần cô vào facebook của Lục Trần Tây càng ngày càng ít.

 

Vội đến không có thời gian nhớ tới anh ấy.

 

Lấy máy tính qua, mở ra, trên vpn, vào facebook xem trạng thái của anh. Mới nhất là một bức ảnh, đăng vào ngày hôm trước, anh ngồi trên mặt đất cười xán lạn, trước mặt là mấy cái vali đang mở, bên trong nhét đầy vật dụng, câu viết đi kèm là: Chuẩn bị về nước!!! Ba dấu chấm than được in đậm nét.

 

Quả nhiên là phải về tới.

 

Suy nghĩ của Đồng Đồng quay lại quãng thời gian thật lâu trước đây. Lần đầu tiên nhìn thấy Lục Trần Tây, cô mới vừa mười sáu tuổi, học năm nhất*. Năm đó công ty của ba mẹ cô có buổi tiệc từ thiện, ba cô đưa cô và mẹ đến. Ba của Lục Trần Tây kinh doanh một nhà máy ô tô rất lớn, nên bọn họ cũng đi.

 

Cứ như vậy gặp nhau lần đầu tiên. Sau đó Lục Trần Tây chủ động xin số điện thoại của cô. Khi đó anh ta 19 tuổi, học năm nhất tại trường đại học danh tiếng nhất ở đây, biết Đồng Đồng không giỏi toán, thường xuyên tới giúp cô bổ túc miễn phí. Bổ tới bổ lui, cuối cùng bổ thành bạn bè.

 

Lúc Đồng Đồng được nghỉ, sẽ đến trường đại học xem anh ta chơi bóng rổ. Lục Trần Tây ở trường học rất được hoan nghênh, phú nhị đại, lớn lên rực rỡ như ánh mặt trời, đánh bóng rổ rất giỏi, chơi trong đội tuyển của trường cho nên luôn có một hàng dài nữ sinh theo đuôi phía sau anh.

 

Nhưng mà anh chỉ quan tâm đến Đồng Đồng. Mỗi lần chỉ cần có cô ngồi trên khán đài, sau khi đánh bóng vào rổ, anh sẽ không kiêng kị gì mà gửi cho cô một nụ hôn gió, thắng trận còn ôm cổ cô kiêu ngạo tuyên bố với mọi người cô là bạn gái của anh. Sân bóng nhiều người như vậy, cô chỉ có thể hai tai đỏ bừng rúc vào ngực anh.

 

Khi đó cô cũng rất thích Lục Trần Tây, cho nên thi đại học điền nguyện vọng cũng chọn trường của anh, bởi vì sau khi vào đại học có thể quang minh chính đại yêu đương, sẽ không bị cha mẹ thầy cô trách mắng vì tình cảm làm ảnh hưởng học tập.

 

Năm nhất đại học là thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt của cô và Lục Trần Tây. Khi đó anh ta năm 4, không có nhiều giờ lên lớp cho nên mỗi ngày đều đưa cô đi học. Hai người gần như mỗi ngày đều dính lấy nhau, buổi trưa cùng ăn cơm, buổi tối cùng học bài. Rất nhanh, không ít người khoa tin tức đều biết, chàng trai mỗi ngày đi theo cô gái nhỏ đi học, vừa cao vừa đẹp trai tên là Lục Trần Tây, còn cô gái nhỏ xinh xắn kia là Đồng Đồng.

 

Lục Trần Tây khi đó rất xuất sắc, cho nên cũng không phải là không có người nào dám cạy góc tường nhà cô. Trong sáng ngoài tối, cô biết hay không biết, đều rất nhiều. Nhưng Lục Trần Tây không dao động, nói với anh em tốt sẽ vì cô giữ thân như ngọc. Cho nên khi đó, Đồng Đồng cảm thấy, đời này của cô đã định là cùng với Lục Trần Tây, không gì có thể chia tách bọn họ.

 

Cho đến khi cô phát hiện Lục Trần Tây giấu cô việc chuẩn bị xuất ngoại.

 

Hai người bên cạnh nhau lâu như vậy lần đầu tiên tranh cãi. Đó là một buổi tối trời mưa nhỏ, hai người như thường lệ cùng học trong phòng tự học, trong lúc Lục Trần Tây đi vệ sinh, màn hình notebook không khóa, mắt Đồng Đồng rất tinh, vô ý nhìn thấy tài liệu trên màn hình.

 

Lục Trần Tây quay lại, phát hiện sắc mặt cô không được tốt: “Em sao vậy?”

 

Đồng Đồng trầm mặt chất vấn: “Anh muốn xuất ngoại, tại sao không nói trước với em, cũng không thương lượng với em?”

 

“Chuyện này sao? Anh còn tưởng em bị làm sao nữa.” Lục Trần Tây nhẹ nhàng thở ra: “Anh không phải cố ý gạt em, vốn định đợi thông qua rồi mới nói. Xuất ngoại học nghiên cứu là chuyện anh và ba anh đã quyết định từ rất lâu rồi, giống như chuyện học xong trung học lên đại học vậy, thuận lý thành chương*, cho nên anh không cảm thấy có gì cần phải thương lượng.”

 

[*thuận lý thành chương: mọi chuyện phát sinh tự nhiên]

 

“...” Đồng Đồng tức giận đứng lên chạy ra khỏi phòng tự học. Anh ta không nghĩ tới việc nói chuyện này với cô, là không xem trọng suy nghĩ của cô sao?

 

Lục trần tây đuổi theo, ở trên hành lang túm chặt cô: “Bà cô của tôi ơi, sao em lại phản ứng lớn như vậy? Không phải chỉ là chuyện du học thôi sao?”

 

Đồng Đồng đỏ mắt: “Vậy anh ra nước ngoài, còn em phải làm sao?”

 

Lục Trần Tây nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên cười rộ lên, trên tay dùng sức một cái, kéo cô vào ngực ôm thật chặt: “Thì ra em lo lắng chuyện này. Anh đã nghĩ kỹ rồi, chờ anh đi trước, sau đó em lại chuyển đến trường của anh, học cùng trường với anh. Như vậy, vấn đề không phải đã được giải quyết rồi sao?”

 

“...” Đồng đồng bị anh ôm vào trong ngực, lần đầu tiên cảm thấy tức ngực đến thở không nổi. Cô biết Lục Trần Tây bá đạo, cũng thích cảm giác được anh cưng chiều như một cô gái nhỏ, đi hẹn hò ở đâu, ăn món gì, xem phim gì, đều không cần cô tốn công suy nghĩ, chỉ cần chờ anh đến đón là được.

 

Cô có thể chấp nhận việc anh sắp xếp những chuyện nhỏ như vậy, cũng không có nghĩa là cô chấp nhận việc anh thay cô sắp xếp cuộc sống. Cô thật sự chưa từng nghĩ tới muốn ra nước ngoài: “Vậy anh xuất ngoại, có nghĩ tới sẽ trở về không? Hay là tiếp tục ở bên đó làm việc? Định cư?”

 

Lục Trần Tây có chút rối rắm: “Anh vẫn chưa nghĩ kỹ chuyện này. Anh thật sự vẫn luôn muốn sống ở nước ngoài, tự do, bình đẳng, có nhân quyền, cho nên định cư là một lựa chọn tốt. Nhưng em cũng biết, mẹ anh mất sớm, ba anh một mình nuôi anh lớn, anh muốn sau khi học thành tài, về nước gánh vác sự nghiệp của ông. Nhưng ba anh không muốn như vậy, ông hy vọng anh có thể định cư, đợi đến khi ông già rồi không làm nổi nữa, sẽ giao công ty lại cho ban giám đốc, sau đó đến nước Mỹ sống cùng anh.”

 

Đồng Đồng chậm rãi đẩy anh ra, ngẩng đầu lên: “Nhưng em trước giờ không nghĩ tới xuất ngoại, càng không nghĩ tới định cư. Ba mẹ bạn bè của em đều ở đây, mọi thứ trong cuộc sống của em cũng ở đây, em không muốn đi.”

 

“Chẳng lẽ ra nước ngoài cùng anh, em cũng không muốn sao?” Lục Trần Tây nhìn cô hỏi.

 

Đồng Đồng an tĩnh một lúc lâu, trả lời: “Vậy anh có đồng ý ở lại vì em không?”

 

Đáp án nhận được, vẫn là yên lặng.

 

Sau đó, Đồng Đồng đã xoay người bỏ đi. Cô không có cách nào lý giải được Lục Trần Tây vì cái gì nhất định phải xuất ngoại, Lục Trần Tây cũng không hiểu nổi tại sao cô nhất định phải ở lại trong nước. Chỉ là cả hai đều cố chấp không chịu cúi đầu trước đối phương.

 

Sau ba ngày bình tĩnh, Lục Trần Tây mất kiên nhẫn trước, chạy tới tìm Đồng Đồng, nói anh đã cùng ba anh thương lượng xong, anh sẽ không định cư, ra nước ngoài học xong thạc sĩ sẽ quay về giúp đỡ việc công ty, hỏi cô có thể đợi anh ba năm được không?

 

Nhưng Lục Trần Tây không nghĩ tới, Đồng Đồng từ chối. Cô lựa chọn chia tay, trong ba năm này sẽ không can thiệp chuyện của nhau, anh yên tâm ra nước ngoài nghiên cứu, cô ở lại trong nước tiếp tục học chuyên ngành tin tức của cô. Ba năm sau, nếu anh còn ý muốn trở về, nếu lúc đó vẫn còn yêu, thì lại ở bên nhau.

 

Thái độ Đồng Đồng quá kiên quyết, Lục Trần Tây không có cách nào, chỉ có thể tiếp nhận kết cục chia tay. Ngày anh xuất ngoại, Đồng Đồng không đi tiễn, ở nhà khóc đến rối tinh rối mù. Kiều Huỳnh đau lòng ôm cô, hỏi cô nếu đã khổ sở như vậy, tại sao còn muốn chia tay?

 

Đồng Đồng nói với cô ấy, trước kia cô có một chị hàng xóm quan hệ rất tốt, cũng có bạn trai xuất ngoại, hai người yêu xa. Trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng chuyện này khó thế nào, nhưng ngoài miệng không dám nói lo lắng, chỉ cổ vũ lẫn nhau, tin tưởng có thể duy trì tình yêu xa cách này.

 

Nhưng mà, câu chuyện vẫn không thể tránh được kết cục thường thấy, cho dù từ ban đầu vẫn luôn cho rằng mình không giống người khác. Bởi vì Trung - Mỹ chênh lệch múi giờ, thời gian hai người mỗi ngày nói chuyện rất ít, ký túc xá của chị ấy 11 giờ tối sẽ cắt điện, có khi thậm chí không thể không chạy đến tiệm net.

 

Bạn trai chị ấy mới vừa tới nước Mỹ, không theo kịp tiến độ học tập, áp lực rất lớn, có đôi khi chị ấy nghe thấy tiếng anh ta ở bên kia điện thoại ngáp dài, biết anh ta rất mệt, không muốn lải nhải nói nhiều, muốn cho anh ta nhiều thời gian để nghỉ ngơi.

 

Vì thế số lần gọi điện thoại dần dần ít đi, tin nhắn Wechat tăng lên, sau đó lại biến thành buổi tối người này nhắn, ngày hôm sau người kia mới thấy được.

Cứ kéo dài như vậy sau một năm, chị ấy suy sụp, bắt đầu nghi ngờ bạn trai ở nước ngoài gặp được một cô gái cởi mở, chắc chắn đã làm loạn rồi, vì thế điên cuồng nhắn wechat, gửi thư, gọi điện thoại, dùng tất cả các phương thức, chỉ để xác định tình trạng của anh ta. Cuối cùng bạn trai chị ấy chịu không nổi, đã gửi thư muốn chia tay.

 

Đồng Đồng sợ mình cũng biến thành như vậy. Thay vì hao tổn tâm tư vào chuyện tình cảm xa xôi về thời gian và không gian của bọn họ, không bằng dứt khoát buông tay cho nhau tự do. Cô tin rằng nếu đã định là người bên cạnh mình, thì chẳng sợ vòng đi vòng lại, cuối cùng cũng có thể ở bên nhau.

 

Ba năm này cô không nói chuyện yêu đương, mặc dù không thiếu người theo đuổi. Trong lòng cô Lục Trần Tây chiếm lớn như vậy, làm sao còn chỗ trống cho người nào khác.