Thế Giới Trong Mắt Em

Chương 45: Chương 45

 

Chương 45

 

Sau khi cùng Đinh Hiện tách ra, Đồng Đồng đi đến văn phòng cố vấn gặp Thẩm Kiến Sinh. Ngồi xuống ghế tựa đối diện hắn, cô nghe thấy hắn nói: “Trên tivi cô biểu hiện tốt lắm.”

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô thoáng sửng sốt, sau đó kịp phản ứng lại: “Anh xem tiết mục của chúng tôi?” Trong tiết mục kỳ này, có một đoạn cắt ngắn cô phỏng vấn La Tiểu Vũ, tuy rằng chỉ hai phút trong thời lượng phát sóng, nhưng đối với cô mà nói đã là thỏa mãn.

 

Thẩm Kiến Sinh gợi lên khóe môi mỏng, mỉm cười nhìn chăm chú ánh mắt cô: “Đương nhiên là có xem.”

 

Đồng Đồng có chút ngượng ngùng: “Đây là lần đầu tiên tôi lên tivi, rất căng thẳng, buổi tối trước ngày phỏng vấn đều ngủ không yên.”

 

Thẩm Kiến Sinh theo thói quen quan sát biểu tình nhỏ của cô: “Ở trên tivi không nhìn ra cô căng thẳng, phỏng vấn rất tự nhiên.”

 

Nghe hắn nói như vậy, Đồng Đồng cảm thấy rất an ủi: “Cảm ơn. Thật ra lần này tôi đến cũng là vì chuyện của La Tiểu Vũ, cô bé đã nghĩ thông suốt, quyết định tiếp nhận tư vấn tâm lý, cho nên tôi đến đây để hẹn thời gian cho cô bé.”

 

“Không thành vấn đề.” Thẩm Kiến Sinh ngồi trên ghế bấm số, sau đó nói: “Cô vào đây một chút, thuận tiện lấy một biểu mẫu đăng ký.”

 

Trong lúc chờ đợi, Đồng Đồng thoáng nhìn thấy trên bàn hắn có để quyển Giải phẫu, vị trí thẻ kẹp sách đã ở vị trí gần cuối quyển sách, cô có chút tò mò: “Giáo sư Thẩm, anh cũng có hứng thú với sách giải phẫu sao?”

 

Thẩm Kiến Sinh liếc qua quyển sách kia, nhún vai: “Chỉ là đơn thuần cảm thấy hứng thú thôi.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

“...” Đây không phải là câu trả lời mà đúng không. Đồng Đồng thấy hắn không muốn thảo luận vấn đề này, cũng không truy hỏi nữa.

Cũng không lâu lắm, một cố vấn nữ đi vào, Thẩm Kiến Sinh giới thiệu sơ lược về cô, sau đó nói: “Đây là nữ cố vấn đã tư vấn cho La Tiểu Vũ, bởi vì nguyên nhân giới tính, tôi không thể tự mình tư vấn cho cô bé đó. Biểu mẫu đăng ký này cô điền giúp cô bé đó trước đi, chủ yếu là ghi rõ ràng cách thức liên lạc.”

 

“Được.” Đồng Đồng giúp La Tiểu Vũ khai những thông tin cơ bản, tiếp đó nghe Thẩm Kiến Sinh nói: “Tôi còn cần cô nói cho chúng tôi biết nhiều tin tức hơn về La Tiểu Vũ, là những chuyện mà cô không thể hỏi thẳng trước mặt cô bé đó, như vậy có thể giúp chúng tôi lý giải trạng thái tâm lý của cô bé.”

 

“À.” Vì thế Đồng Đồng nói chi tiết về vụ án xâm hại tình dục của La Tiểu Vũ mà bản thân hiểu biết cho bọn họ. Sau khi nghe xong, nữ cố vấn sắp xếp giờ giấc cho cô, cô thông qua tin nhắn gửi thời gian cuộc hẹn cho mẹ của La Tiểu Vũ. 

 

*

 

Chẳng mấy chốc đã tới cuối tuần, thật hiếm khi không có sắp xếp buổi phỏng vấn nào. Đồng Đồng tính toán hai ngày đó dứt khoát ở nhà nằm thẳng cẳng, đã thật lâu cô chưa có được hai ngày cuối tuần nhàn nhã, lúc trước không phải có phỏng vấn, thì cũng là trên đường đi phỏng vấn.

 

Gần đây giữa cô và Lục Trần Tây bởi vì tư tưởng không hợp, số lần tranh luận có hơi nhiều, hai bên lại không ai chịu nhường ai, khiến cho mối quan hệ có chút bế tắc, cho nên cô cũng không muốn hẹn anh ta ra ngoài. Vừa vặn cuối tuần anh ta tạm thời bị ba anh ta túm đi công tác ở vùng khác, cô có thể yên tĩnh rồi.

 

Hiếm khi có ngày thứ 7 nằm lỳ trên giường, cô tính toán trôi qua ngày hôm nay như thế nào. Nếu không thì đến nhà ba mẹ ăn cơm ké?

 

Nghĩ lại, không được, mẹ đã xem tiết mục tháng, lúc ấy lập tức gọi điện hỏi cô có phải làm phỏng vấn ngầm hay không, cô bất đắc dĩ đành phải thừa nhận, sau đó bị mẹ nói dông dài đến nỗi tai đóng kén. Nếu hôm nay mà đến, khẳng định còn phải bị ma âm trút não, thôi quên đi.

 

Kiều Huỳnh vừa mới đi du lịch nước ngoài, phải mấy ngày nữa mới về. Nghĩ đến đây, Đồng Đồng thở dài, xoay người rời giường đi rửa mặt.

 

Rửa mặt xong cô đi đến tủ lạnh lấy ra một túi bánh mì lát, ngồi xuống sofa mở tivi, sau khi chuyển vài kênh, cảm thấy nhàm chán cô lại tắt đi.

 

Ăn xong bánh mì, cô rốt cuộc cũng ý thức được bản thân không biết làm thế nào để trôi qua một ngày này. Từ thích ứng với nhịp điệu hối hả của công việc, đột nhiên chậm lại cô lại không biết nên làm gì, vì thế cô nghĩ ngang, tự ý đến đài truyền hình làm thêm giờ. Cô thật sự không nghĩ ra thêm được chuyện cô muốn làm.

 

Đi vào đài truyền hình, có không ít người. Người bình thường có đôi đừng hòng, nhưng cuối tuần đài truyền hình vẫn có tiết mục phải phát sóng, nên phải có người ở đây canh giữ.

 

Nhìn mọi người bận rộn, Đồng Đồng cũng được khích lệ, đi nhanh đến bàn làm việc, mở máy tính ra, chuẩn bị làm một số nghiên cứu thống kê dữ liệu sơ bộ cho việc lựa chọn của kỳ tuyển chọn này.

 

Bên tai bỗng vang lên tiếng bước chân quen thuộc, cô theo bản năng nhìn lại theo âm thanh đó, thấy Cố Hoài bưng tách cafe đứng ở hành lang cách đó không xa, đang có chút bất ngờ khi nhìn thấy cô. Mới đầu cô cũng có chút bất ngờ, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy hợp lý, dù sao anh cũng là người cuồng công việc, cuối tuần ở đơn vị cũng không kỳ lạ.

 

“Chào buổi sáng, Lão đại.” Cô chủ động chào hỏi.

 

Cố Hoài nhìn cô, môi nhếch lên như muốn nói gì đó, lại không nói ra miệng, chỉ thoáng gật đầu, sau đó bưng cafe đã pha xong đi về văn phòng.

 

“...” Đồng Đồng cảm giác anh có chút khác thường, hôm nay Lão đại lạnh lùng quá phải không? Quả thực giống như quay lại thời điểm mới quen, khi đó anh hẳn giống như bây giờ, rất ít nói chuyện với cô, dù có cũng chỉ hỏi việc cá nhân của cô.

 

*

 

Cùng lúc đó.

 

Ở ngoại ô Dung Thành có một bệnh viện tâm thần đã bỏ hoang từ lâu. Bệnh viện được thành lập vào những năm 60, vẫn luôn hoạt động rất tốt, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, mười mấy năm trước đột nhiên bị phế bỏ, chẳng mấy chốc người đi nhà trống.

 

Theo lời đồn, là vì bệnh viện này-- có chuyện ma quái. Có người thấy bệnh nhân mặc đồng phục trắng dạo chơi ở hành lang bệnh viện; có người buổi tối đi ngang qua, nghe thấy trong bệnh viện loáng thoáng truyền ra tiếng khóc; có người nói người đã từng làm việc ở bệnh viện kia, đều lần lượt chết đi mà không giải thích được…

 

Lâu dần, không còn người dám đi vào bệnh viện kia.

 

Cho tới hôm nay.

 

Một nhóm người thực hiện livestream vì để tăng lượng người xem, tuyên bố thám hiểm trực tiếp ở bệnh viện ma quái đó. Hoạt náo viên A Bát dẫn nhóm, phía sau hắn có mấy người bạn đi theo, đoàn người đi vào cửa bệnh viện.

 

Trời đầy mây, mây đen ép xuống đặc biệt thấp.

 

Bệnh viện lâu năm thiếu tu sửa, trên cửa bằng sắt gỉ sét loang lổ, trên tường chằng chịt dây leo không biết tên, trên bậc thềm đóng đầy rêu, cánh cửa sổ bằng gỗ tả tơi mở ra, đung đưa trong gió, phát ra tiếng kêu cót két chậm rãi có quy luật.

 

Còn chưa vào cửa, A Bát đã cảm thấy trên lưng là một trận ớn lạnh.

 

“Quá rợn người rồi…” Có nữ sinh nhát gan ở phía sau hắn nói: “Nếu không thì thôi đi?”

 

A Bát nuốt nước miếng một cái, cứng cổ nói: “Không được, tin tức đều đã phát ra, bây giờ không trực tiếp không phải là để cho người ta chế giễu sao?! Hơn nữa, trên đời này làm gì có quỷ!” Nói xong hắn lấy điện thoại di động ra, mở phần mềm trực tiếp, dẫn theo mọi người đi vào trong.

 

Ánh sáng trên hành lang rất tối, toàn dựa vào cánh cửa sổ mở ra chiếu vào một chút ánh sáng. Người đi theo lấy ra đèn pin chiếu sáng đã chuẩn bị trước, một tay của A Bát nâng điện thoại, tay kia đẩy ra cánh cửa phòng bệnh cách hắn gần nhất.

 

Cánh cửa gỗ phát ra một tiếng cọt kẹt, từ từ mở ra, mọi người không hẹn mà cùng nín thở, chen lách ở cửa mở to mắt ra quan sát bày biện chung quanh phòng, sau khi xác nhận rằng không có ma quỷ hoặc thi thể như trong tưởng tượng, mới thở phào nhẹ nhõm, nối đuôi nhau đi vào trong phòng.

 

A Bát bắt đầu giới thiệu chi tiết trong căn phòng với khán giả xem truyền hình trực tiếp: “Các bạn xem đây là giường bệnh, vẫn là chiếc giường gỗ đã có từ rất lâu, bốn cây cột ở góc giường kia và xà ngang phía trên hẳn là dùng để treo màn, kỳ lạ là trên giường này cái gì cũng không còn treo, chỉ có chỗ này còn vướng cái drap giường, còn xoắn vào nhau.” Nói xong hắn đẩy camera về phía góc giường, nơi đó còn vướng cái drap, hắn suy tư một chút rồi nói: “Chẳng lẽ, đã từng có người ở chỗ này thắt cổ chết sao?”

 

Nữ sinh nhát gan kia bị hắn dọa sợ tới mức thét lên một tiếng chói tai: “A a a anh không cần nói nữa, dọa chết người!”

 

“Cái này dọa người?” A Bát hài hước cười nói: “Nhốt ở chỗ này đều là người bệnh tâm thần, dù xảy ra chuyện gì tôi đều không cảm thấy kỳ lạ.”

 

Có người đột nhiên hỏi: “Vậy ở chỗ này treo cổ chết đi, quỷ hồn có thể còn lưu lại trong phòng này hay không?”

 

“...” A Bát lập tức nổi hết da gà trên người, hắn luôn cảm giác sau lưng mình có thứ gì đó, nhưng hắn nhìn thấy lượng người xem trực tiếp đang không ngừng gia tăng cùng quà tặng đang rào rạt chảy vào, chút sợ hãi kia lại biến mất.

 

Thăm dò xong căn phòng này, bọn họ rời đi, tiếp tục đi dọc hành lang về phía trước, phát trực tiếp từ phòng bệnh này tới phòng bệnh khác. Có phòng chẳng hiểu tại sao được bày một đôi giầy thêu màu đỏ, là kiểu mà chân phải quấn mới mang được của thời phong kiến; còn có trên tường dán đầy các ký hiệu lộn xộn, vừa nhìn thấy, rất giống vật tổ thờ cúng ma quỷ; có phòng bị dột nước, phát ra âm thanh tí tách tí tách, vang vọng trong đêm tối yên tĩnh…

 

Trong lòng mọi người đều sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì đi về phía trước. Dần dần đến gần cuối hành lang A Bát hít hít mũi, nhíu mày: “Mùi gì vậy?” Vừa mới đi vào bệnh viện ngửi được toàn là mùi mốc, mà cái mùi lúc này, có chút gay mũi.

 

Một người khác cẩn thận ngửi thử: “Hình như là mùi formalin.”

 

A Bát thả lỏng đôi mày đang nhíu lại. Ở bệnh viện ngửi được mùi tử thi cũng không có gì kỳ lại. Vì thế hắn dẫn mọi người tiếp tục đi về phía trước.

 

Một lát sau, người nọ ý thức được mùi formalin này có chút không thích hợp: “Chờ một chút, bệnh viện này đã bỏ hoang thời gian dài như vậy, mà mùi formandehit lại nồng như vậy, sao có thể có mùi nồng như vậy chứ?”

 

A Bát sửng sốt. Lời của hắn nói dường như rất có lý… “Làm sao bây giờ? Hay là chúng ta tìm ngọn nguồn, xem xem mùi này từ chỗ nào truyền tới?”

 

“Không cần đi…” Mấy nữ sinh sợ vô cùng, nắm tay nhau thật chặt, năn nỉ nói: “Cũng được rồi, hay là chúng ta trở về đi thôi.”

 

A Bát lại kiên trì: “Không được.” Nhiều người đang xem trực tiếp như vậy, sao có thể không đem điểm đáng ngờ này làm rõ?! “Mọi người ở chỗ này chờ, chúng ta đi tìm.”

 

Vì thế A Bát mang theo năm người nam trong nhóm, men theo mùi đó đi tìm. Rất nhanh bọn họ đã tìm ra căn phòng phát ra mùi formalin nồng đậm kia, trên cửa treo ổ khóa.

 

Mấy người liếc nhau, A Bát không biết lấy ra dũng khí từ đâu: “Cạy khóa đi.”

 

Một người nam lấy cờ lê phòng thân từ trong ba lô ra, cố gắng nại rớt ổ khóa trên cửa xuống. A Bát giơ cao điện thoại trong tay lên, chậm rãi đẩy cửa ra, người bên cạnh nhao nhao chiếu đèn pin vào bên trong phòng, sau đó, mọi người đều bị hình ảnh trước mắt dọa cho khiếp sợ rồi…

 

Ngày đó tất cả người xem trực tiếp đều thấy trong ống kính của A Bát, dưới ánh sáng của đèn pin cầm trong tay, họ thấy được tình cảnh trong căn phòng, mấy ống trụ cực đại bằng thủy tinh, bên trong là dung dịch formalin ngâm thi thể người.

 

Nhưng làm cho bọn người A Bát thét chói tai chạy trốn, chẳng quan tâm vẫn đang trực tiếp, chính là trên những thi thể này, từ đầu đến chân, không một tấc da nào, tất cả đều bị lột sạch…

 

*

 

Bên trong ký túc xá đài truyền hình Tỉnh.

 

Bận rộn xong một trận, Đồng Đồng duỗi lưng một cái, thuận tiện nhìn thời gian ở góc phải màn hình, đã trưa rồi. Cô đứng lên, đi qua gõ cửa văn phòng của Cố Hoài, sau đó đẩy ra đi vào: “Lão đại, ăn trưa không?”

 

Cố Hoài ngẩng đầu từ phía sau bàn làm việc, rơi vào rối rắm trong chốc lát. Trên lý trí anh cần phải giảm bớt tiếp xúc không cần thiết với cô, trên tình cảm anh lại không thể cự tuyệt đối với yêu cầu của cô.

 

Đang muốn gật đầu thì tiếng sấm sét đột nhiên nổ ầm vang bên ngoài cửa sổ, hai người đồng thời nhìn ra, lúc này mới phát hiện hóa ra bên ngoài mây mù, thoạt nhìn như sắp mưa như thác đổ.

 

Theo sát đó, âm thanh tin nhắn Wechat của hai người cùng vang lên -- chắc là tin tức từ nhóm chat .

 

Đồng Đồng lấy điện thoại di động ra, quả nhiên, Hà Dương gửi đến một đoạn clip trong nhóm, sau khi mở ra, hình ảnh đen thùi lùi, chỉ có ánh sáng của đèn pin, dường như có tiếng của mấy người nam đang nói chuyện, màn ảnh đối diện với một cánh cửa, trên cửa treo một ổ khóa, sau đó có mấy người bắt đầu cạy ổ khóa kia, cạy ra xong rồi, đèn pin hướng lên chiếu vào bên trong…

 

Đồng Đồng sợ tới mức thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại xuống đất, cô vừa mới nhìn thấy từng cỗ thi thể không có da sao? Có phải video đùa dai nho nhỏ của ai không…

 

Cố Hoài cũng mớ đoạn video kia ra, vừa xem xong Hà Dương gọi điện thoại tới, anh mở chế độ rảnh tay: “Có chuyện gì?”

 

Hà Dương ở đầu dây bên kia vội la lên: “Lão đại, video tôi vừa phát anh xem chưa?”

 

Nghe giọng nói của anh ta, vẻ mặt Cố Hoài cũng trở nên nghiêm túc: “Xem rồi. Từ đâu tới?”

 

Của một hoạt náo viên chạy đến bệnh viện tâm thần bỏ hoang để phát trực tiếp, trong lúc vô ý đã phát hiện ra căn phòng giữ xác trong video kia. Chuyện vừa rồi hiện tại đang lan truyền điên cuồng trên internet rồi.”

 

Cố Hoài ngắn gọn phun ra hai chữ: “Địa điểm.”

 

“Tôi lập tức phát Wechat cho anh.”

 

Cố Hoài cúp điện thoại, Hà Dương rất nhanh đã phát định vị của nơi kia tới. Khi anh cúi đầu xem xét, dư quang thoáng nhìn qua vẻ mặt Đồng Đồng đang mong đợi theo dõi anh, dáng vẻ kia cực kỳ giống dáng vẻ chú chó nhỏ nhìn thấy thức ăn nuôi trong nhà bà ngoại trước đây, chỉ kém không giơ chân xin thức ăn.

 

Cố Hoài đọc hiểu một chút ý tứ của cô: “Muốn đi hiện trường?”

 

Đồng Đồng gật đầu như giã tỏi: “Trong căn phòng kia có mấy cổ thi thể, có lẽ là sát thủ liên hoàn làm. Đề tài tuyển chọn kỳ kế tiếp của chúng ta, cũng có thể làm về sát thủ liên hoàn nha, anh nói có đúng không?”

 

Cố Hoài liếc nhìn cô, sau một lúc lâu cong môi: “Phiền toái.”

 

Xe vừa rời khỏi đài truyền hình, những giọt mưa to như hạt đậu liền rơi xuống, trên đường bắt đầu tắc nghẽn.

 

Vì muốn nhanh chóng đi tới hiện trường, Cố Hoài chọn con đường nhỏ rất ít người biết mà đi, thành công tránh được tất cả các đoạn đường tắc nghẽn. Đồng Đồng nhìn thấy nghẹn họng nhìn trân trối, cảm giác đầu óc anh chính là một cái bản đồ sống, đối với đường xá như mạng nhện ở thành phố này dường như nhớ đến rõ ràng mạch lạc.

 

Đợi khi bọn họ đến hiện trường thì cảnh sát CHA đã đến rồi, cửa ra vào bệnh viện tâm thần bị dây cảnh giới màu vàng ngăn lại, những người không phận sự không được đi vào. Bộ phận truyền thông đã đuổi tới, đứng trước cửa bệnh viện tâm thần, đối diện ống kính máy quay tiến thành trực tiếp hiện trường.

 

“Xin chào các bạn xem đài, vị trí tôi đang đứng là bệnh viện tâm thần ở ngoại ô Dung Thành, cũng chính là Tam Viện trước đây. Tam Viện được thành lập vào năm 60, mười bốn năm trước đã ngưng hoạt động. Mọi người có thể nhìn phía sau tôi, tường ngoài của bệnh viện đã khá cũ kỹ, và đang trong trạng thái bỏ hoang. Nhưng vào khoảng 12 giờ trưa hôm nay, một hoạt náo viên internet mang theo đoàn đội đến đây phát sóng trực tiếp, trong lúc vô ý phát hiện ra một căn phòng trong bệnh viện này đặt vài xi lanh thủy tinh cực đại chứa thi thể không rõ thân phận, mà những thi thể này đều bị lột da, ngâm trong dung dịch chống phân hủy…

 

Không ít quần chúng mạo hiểm mưa to, miễn cưỡng cầm ô, đứng ở ven đường ngó dáo dác vây xem.

 

Đồng Đồng nhìn qua cửa kính xe đã bị mưa to làm mờ đi, sắc trời ảm đạm, đèn màu đỏ xanh của xe cảnh sát chuyển động, tiếng mưa rơi, còn có tiếng người ầm ĩ, cực kỳ giống với tình tiết đã thấy qua trên tivi.

 

Cố Hoài đẩy cửa xe bước xuống, đến cóp sau xe lấy ra chiếc ô. Một chiếc ô dài màu đen với tay cầm bằng gỗ, giống như loại được sử dụng bởi các quý ông Anh trong phim. Anh mở ô đi đến bên ngoài ghế phụ, gõ cửa kính xe, Đồng Đồng lập tức đẩy cửa xuống xe, trốn vào dưới chiếc ô của anh.

 

Hai người đi về hướng cửa bệnh viện tâm thần, đi thẳng đến vị trí phong tỏa mới dừng lại.

 

Đồng Đồng ló đầu nhìn vào trong, ngoại trừ bức tường ngoài của bệnh viện, cái gì cũng không nhìn thấy.

 

Sau một khoảng thời gian, bên trong có một người đi ra, đeo khẩu trang màu xanh và mũ, trên tay mang theo túi, dưới áo đi mưa là đồng phục chỉnh tề.

 

Cố Hoài giải thích: “Đây là những người làm công tác khám nghiệm hiện trường điều tra tội phạm. Sau khi khám nghiệm xong, rất nhanh thôi thi thể sẽ được chở đi.”

 

Đồng Đồng tò mò nhìn chăm chú những người đó, đối với bọn họ cô sinh lòng kính nể, muốn cô ở khoảng cách gần như vậy kiểm tra các thi thể không có da, cô làm không được…

 

Lại thêm một lúc nữa, một chiếc xe tải lớn chạy đến hiện trường. Cảnh sát viên tạm thời gỡ bỏ dải dây phong tỏa, để cho xe tải lớn đi vào trong. Đứng ở góc độ của Đồng Đồng, vừa vặn có thể nhìn thấy tình huống bên trong. Chỉ thấy mấy người cảnh sát viên dùng xe đẩy từng cái xi lanh thủy tinh cực đại đi ra, nâng lên xe tải, trên mỗi xi lanh thủy tinh đều được phủ nylon xanh, thấy không rõ thi thể bên trong.

 

Đồng Đồng đến, vừa đúng bảy cái.