Sau khi tan họp, Đồng Đồng đi về phòng mình. Đẩy cửa ra, một mùi ẩm mốc xông vào mũi, cô theo bản năng nhíu mày, nơi này thật lâu chưa có người ở, mùa hạ ẩm ướt, lại thêm cửa sổ trong phòng đóng chặt, không khí không lưu thông, qua thời gian đương nhiên có mùi.
Phòng rất nhỏ, bên trong chỉ có duy nhất cái giường đơn, không còn thứ gì khác. Trên đầu tường, có một con thằn lằn nhỏ đang bò. Cô bỏ ba lô trên giường, kéo rèm cửa, mở cánh cửa sổ nhỏ ra cho thông khí. Ngoài cửa sổ là bóng đêm thâm trầm, sao dày đặc tô điểm trên bầu trời, so với thành thị thì sáng hơn rất nhiều, đã lâu cô chưa từng thấy ngôi sao rõ ràng như vậy. Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, cô quay đầu, Doãn Thượng Ý đang đứng ở cửa, quơ quơ nhang muỗi trên tay: “Không có thứ này đêm nay em đừng nghĩ đi ngủ.” Đồng Đồng cảm kích nói: “Cám ơn.” Nhang muỗi loại này là kiểu nhang vòng cũ, hình xoắn ốc, được mắc trên khung kim loại hình tam giác, cô lấy bật lửa châm lên, khói trắng lượn lờ bay lên. Trong trí nhớ, lúc cô còn rất nhỏ mới dùng loại nhang vòng này. “Biết em là người dụ muỗi, nên hỏi chủ thuê nhà thêm cho em một cái, lại thêm cái bật lửa. Còn nữa, tôi đem dầu gội sữa tắm với khăn dùng một lần để trong nhà vệ sinh, tùy ý sử dụng.” Doãn Thượng Ý nhìn nhìn mái tóc ngắn của cô: “Máy sấy trong phòng tôi, muốn sử dụng thì tìm tôi lấy.” Đồng Đồng chỉ thiếu quỳ xuống ôm đùi Doãn Thượng Ý: “Anh Đinh Đinh, anh thật là đại ân nhân của tôi, tôi đang lo lắng không có đem theo thì tắm rửa thế nào.” Anh thật đúng là bạn của phái nữ nha! Doãn Thượng Ý nhún vai: “Ai biểu em là cô em duy nhất trong tổ sau nhiều năm như vậy, không lo lắng cho em thì lo cho ai.” * Cho dù không thay quần áo, tắm rồi vẫn chỉ có thể mặc đồ đã mặc cả ngày nay, thế nhưng dưới loại điều kiện này, cũng không thể để ý nhiều như vậy. Đồng Đồng rửa mặt xong, nhìn vào trong tấm gương bẩn trong nhà vệ sinh sửa sang lại chút tóc ướt, rồi đi mượn máy sấy. Gõ cửa phòng Doãn Thượng Ý, bên trong vang lên tiếng bước chân, cánh cửa mở ra, là Cố Hoài đứng sau cửa, từ trên nhìn xuống cô, đỉnh mày sâu xa nhướng lên: “Có việc gì?” Xem ra cô vừa tắm xong, hai má đỏ bừng, giống như trái đào... Đồng Đồng không nghĩ đến là anh ta mở cửa, sửng sốt hồi lâu, rồi vò đầu: “Tôi tìm anh Đinh Đinh mượn máy sấy tóc.” Đinh Đinh... Anh? Cố Hoài híp mắt. Cô lúc này thân cận với Đinh Đinh đến nỗi kêu hắn là anh luôn rồi sao: “Hắn không ở đây, đi cùng Bạng tử tìm thịt nướng rồi.” “A.” Đồng Đồng rối rắm một lát: “Vậy thôi đi.” Nói xong rồi xoay người rời đi. Cố Hoài nhìn thấy tóc cô còn ướt: “Đợi đã.” Đồng Đồng dừng bước, quay đầu lại, không rõ chuyện gì nhìn anh. Cố Hoài cầm lấy cái túi trên giường, hình dáng giống với cái của Đinh Đinh, mở khóa kéo, lấy ra một cái máy sấy đưa cho cô. Đồng Đồng đưa tay nhận lấy, nhỏ giọng nói: “Cám ơn.” Cố Hoài ừ một tiếng, chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, lại mở cửa ra: “Đúng rồi, trước khi ngủ nhớ đóng cửa phòng với cửa sổ lại. Trên Wechat có số điện thoại của tôi, điện thoại mở suốt 24h, cô có thể lưu lại, nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối đừng gọi cho tôi.” Đồng Đồng có chút mờ mịt, gượng ép nhìn anh ta. Có ý gì hả? Cố Hoài dằn lại tính tình giải thích: “Nếu có người lạ cạy cửa phòng hoặc cửa sổ, có ý đồ vào phòng hành hung, loại tình huống thế này cô có thể gọi cho tôi. Dù sao cô cũng là cấp dưới, tôi có nghĩa vụ đảm bảo an toàn cho cô. Nhưng nếu chỉ vì có chuột mà đánh thức tôi, cô về sau không cần đi làm nữa.” Đồng Đồng: “...” Anh không đề cập tới cô căn bản cũng không nghĩ tới không an toàn được chứ?! Sau khi về phòng, Đồng Đồng có chút sợ hãi, quỳ trên cửa sổ nhìn xuống, lầu 2 quả nhiên rất thấp, người xấu tùy tiện đu theo ống nước là có thể trèo lên. Cô chạy nhanh tới đóng cửa sổ, chốt khóa trên, kéo rèm cửa sổ lại, đi đến cửa phòng khóa trái luôn, có mùi mốc thì mặc kệ mùi mốc đi, an toàn trên hết. Tiếp theo cô bay vào nhóm Wechat, tìm tên Cố Hoài, lưu lại số di động của anh. Thị trấn Bảo Sơn tận trong núi sâu, chưa từng có lưu manh, chẳng may thật sự có gì ngoài ý muốn, vẫn có thể cầu cứu anh. Bởi vì sợ, lúc ngủ cô không dám tắt đèn, điện thoại di động trong trạng thái mở máy đặt bên gối, vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài. Đêm trước khi đi báo danh cô không thể nào ngủ được, cho nên giờ phút này rất buồn ngủ, nằm một chút, cô đã mê man đi vào giấc ngủ. Tỉnh lại lần nữa là lúc chuông báo thức reo lên, 5:30 sáng. Cô buồn ngủ mê man, còn muốn nằm trên giường thêm một lát, đột nhiên gà trống bên ngoài gáy vang, cô cả kinh mở mắt ra, làm sao lại có gà gáy??? Lập tức mới nhớ cô đã gia nhập vào tổ chuyên mục của Cố Hoài, hiện tại đang ở trong núi. Nghĩ đến đây cô lập tức thanh tỉnh, từ trên giường bật dậy. Cô đã lâu không có rời giường sớm, lần dậy trước lúc hơn 5h là thời điểm học quân sự ở đại học. Mặc xong quần áo ra khỏi cửa, cô thấy mấy người Cố Hoài đều đã dậy. Mọi người hùng hùng hổ hổ rửa mặt xong, thu dọn hành lý, tùy tiện mua chút bánh bao bên đường, sau đó xuất phát đi đến Đại Xuyên. Lúc này trời vừa mới bắt đầu sáng, sương mù vờn quanh đỉnh núi, trong không khí còn hơi lạnh. Đồng Đồng hít sâu một hơi, một cảm giác mát lạnh rót vào ngực, thật là sảng khoái. Ở trong thành thị thời gian dài, cô đã sắp không nhớ rõ hương vị mới mẻ của không khí này là thế nào. * Đại Xuyên cách thị trấn Bảo Sơn không xa, chưa đến 7h đoàn người Cố Hoài đã đến trong thôn, bí thư thôn đã chờ ở đó. Cố Hoài cùng Doãn Thượng Ý đi nói chuyện với bí thư thôn, Đồng Đồng thấy Hà Dương đã xốc lên máy quay phim trong tay. Xe đậu trong bãi cát trong sân nhà bí thư thôn, bởi vì nuôi gà nuôi vịt, nên trong không khí thoang thoảng mùi phân. Có một ít củi trong góc sân, phòng ở là xây bằng gạch bùn, bên trong đen ngòm không đủ ánh sáng, phía sau phòng ở là mảnh rừng trúc nhỏ. Bí thư thôn mặc quần áo bằng vải dệt thủ công, chân mang giày rơm, nhìn qua trông còn lớn tuổi hơn lão Kim. Cố Hoài nói với ông mục đích đến đây, hỏi ông có đồng ý nhận phỏng vấn không. Bí thư thôn nhìn nhìn máy quay phim trên tay Hà Dương, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Cố Hoài ngồi xuống với ông trên ghế dài bằng gỗ trước nhà, Hà Dương đem máy quay phim bỏ lên vai, nhắm ngay hai người. Đồng Đồng với Doãn Thượng Ý đứng bên ngoài màn hình. “Ông làm bí thư thôn đã bao lâu?” “Hơn hai mươi năm.” “Liên tục ở Đại Xuyên sao?” “Đúng.” “Ông có nhờ lần đầu tiên tiếp xúc Dương Khí là khi nào không?” Bí thư thôn nhớ lại một chút: “Chín năm trước đi, cô ấy được gả đến thôn chúng tôi, năm ấy trong thôn phát sinh một vụ sạt lở đất trên núi nghiêm trọng, cho nên tôi nhớ rõ.” “Ấn tượng đầu tiên của ông với cô ấy là gì?” “Một cô gái rất nhã nhặn, không thích nói chuyện.” “Ông có biết Lý Thắng Cường (chồng Dương Khí) đánh cô ta không?” “Lúc đầu không biết, sau lại thấy trên mặt cô ta thường xuyên có thương tích, mới ý thức được có điều không đúng.” “Cô ta có từng xin ông giúp đỡ không?” Bí thư thôn yên lặng một lát, lấy từ trong túi một điếu thuốc ra châm, hít sâu một hơi, gật đầu: “Cô ấy có tìm tôi, tôi cũng từng đến nhà cô ấy hòa giải, nhưng Lý Thắng Cường là tên súc sinh, ngay cả mẹ già hắn mà hắn cũng đánh, tôi hòa giải cũng vô dụng, tốt lên không được mấy ngày lại bắt đầu đánh.” “Có báo qua cảnh sát chưa?” “Có báo qua, làm sao không báo chứ, cảnh sát tới vẫn chỉ hòa giải, bắt lên trấn trên nhốt nhiều lắm cũng chỉ vài ngày, rồi lại thả ra.” “Ông có biết hiện tại đã có luật chống bạo hành gia đình không?” Bí thư thôn gật đầu: “Tôi có một đứa con gái học đại học bên ngoài, con bé từng nói với tôi chuyện này.” Tiếp theo ông ta lại thở dài, phun ra một miệng khói thuốc: “Nhưng có ích lợi gì? Tôi từng nói với Lý Thắng Cường đây là hành động trái luật, hắn nói tôi có bản lĩnh thì đi mà kiện. Tôi là một người ngoài làm thế nào có thể kiện hắn đây?” “Người thân Dương Khí đâu?” “Cô ta từ vùng khác gả tới đây, ở chỗ này tứ cố vô thân.” Bí thư thôn rất tự trách: “Nếu tôi có thể giúp đỡ cô ta nhiều, có lẽ cô ta đã không đi đến đường cùng. Nhưng tôi cũng không còn cách nào, tuổi của tôi, đánh không đánh lại Lý Thắng Cường, chọc đến hắn, hắn uy hiếp muốn giết cả nhà tôi, nhà tôi có già có trẻ, thật sự là không dám.” “Dương Khí cũng biết chúng tôi không cứu được cô ta, cho nên sau này không còn đi tìm chúng tôi nữa. Chúng tôi có thể làm, thì chỉ là về sau lúc cô ta gặp chuyện không may toàn thôn có thể viết thư cầu tình với quan tòa, nhiều năm như vậy cô ta thật sự rất thảm, ngay cả mẹ Lý Thắng Cường cũng không oán hận cô ta giết con trai mình, cậu nói hắn có bao nhiêu đáng chết...” Nói đến đây, hốc mắt của bí thư thôn đã ứa nước mắt, nước mắt khẽ chảy dọc theo quanh mắt ông. Hà Dương đẩy máy cận cảnh. Bí thư thôn cúi đầu, dùng đôi tay sần sùi lau nước mắt, rồi khoát tay, khó chịu nói: “Không quay, không quay, tôi không muốn nói tiếp.” Cố Hoài quay đầu liếc mắt nhìn Hà Dương, Hà Dương lập tức hiểu ý, nâng lên máy quay lấy nắp đậy ống kính, chấm dứt quay. * Bí thư thôn nói cho bọn họ biết, nhà Dương Khí ở cuối con đường nhỏ, xe không qua được, bọn họ chỉ có thể lựa chọn đi bộ. Đoàn người từng bước từng bước dẫm xuống bùn đi về phía trước. Đồng Đồng trầm mặc đi ở cuối cùng. Lúc Cố Hoài bắt đầu phỏng vấn bí thư thôn thì cô đặc biệt muốn sáp đến hỏi một câu: Vì sao ông không cứu cô ta, trong thôn này nhiều người như vậy, chẳng lẽ đều không đối phó được với một Lý Thắng Cường? Nhưng sau khi nghe được đến đây, cô cảm thấy bản thân suy nghĩ thật đơn giản. Làm thế nào đối phó? Chẳng lẽ người trong thôn tập hợp lại giết Lý Thắng Cường? Khẳng định không có khả năng. Hay là đánh hắn một trận tơi bời? Điều này cũng không giải quyết được vấn đề. Chỉ sợ dù bị đánh tơi bời, Lý Thắng Cường vẫn sẽ tiếp tục đánh Dương Khí như cũ, loại bạo lực này một khi đã bắt đầu, thì không bao giờ ngừng được. Huống chi, với tính tình lưu manh từ nhỏ của Lý Thắng Cường, không làm được hắn còn có thể cắn lại dân trong thôn một cái, nói bọn họ vô cớ đánh người, thậm chí, có khả năng trả thù thôn dân cùng người nhà bọn họ, ai biết được cái loại bệnh thần kinh này khi bị kích thích sẽ làm ra loại chuyện gì nữa. Cho nên phản ứng như bí thư thôn, cô thừa nhận ông không có đủ bản lĩnh đàn ông, nhưng dường như cũng không có gì để chỉ trích. Không thể yêu cầu ông ta không để ý đến an toàn của vợ con mà hăng hái đi làm việc nghĩa. Có đôi khi, đông người không có nghĩa là có thể làm được chuyện gì. Dương Khí đại khái có lẽ hiểu rõ đạo lý này, cho nên về sau mới không đi nhờ người ngoài giúp đỡ nữa. Tiện đường bọn họ phỏng vấn thêm một vài thôn dân, bao gồm cả hàng xóm của Dương Khí, cách nói không khác mấy với bí thư thôn. Lý Thắng Cường là lưu manh hư hỏng, bọn họ không dám chọc. Dương Khí trải qua nhiều năm bị ngược đãi, đa phần ẩu đả xảy ra lúc tối thậm chí nửa đêm. Ban ngày bọn họ chỉ cần thấy Lý Thắng Cường nóng nảy vẫn tiến đến khuyên can, nhưng ban đêm họ không thể nhìn thấy. Bọn họ chỉ có thể lén tiếp tế cho Dương Khí bằng cách bỏ ít thức ăn với thuốc, nhưng không có cách nào dứt điểm được nguồn gốc Lý Thắng Cường thực hiện bạo lực với cô. Cô còn nhớ rõ ban đầu dưới sự cố gắng đưa ra luật chống bạo hành gia đình của tất cả các bên, khi đó cô cho rằng cuối cùng dựa vào pháp luật, mọi chuyện thuận lợi. Nhưng mà cô đã không nghĩ tới, người bị hại giống như Dương Khí, vẫn tồn tại như cũ. Đến tột cùng, là xảy ra vấn đề ở khâu nào? Đi đến cuối đường nhỏ, là nơi ở của Dương Khí. Nhà trệt tường đất, nóc nhà rách lợp bằng ngói vụn, dưới mái hiên treo vài trái ngô khô đét, trước nhà công cụ cày ruộng bẩn thỉu rải rác, nghiêng ngả trên đất, xem ra đã một thời gian không dùng tới. Bí thư thôn đứng ở cửa gọi vói vào: “Bác Điền, phóng viên đài truyền hình đến đây, ngày hôm qua đã có nói với bác, đến đón bác đi gặp con dâu.” Trong nhà hầu như không có ánh sáng, thật lâu sau đó mới có bà lão lưng còng đi ra từ trong bóng tối, nhìn mặt khoảng 60 tuổi, nhưng tóc đã bạc trắng. Phía sau bà lão là một bé gái, khoảng sáu tuổi, tết hai bím tóc nhỏ, gầy đét, chỉ có đôi mắt vừa đen vừa sáng. Bé gái đứng ở cửa, phía sau bà lão, với vẻ mặt đề phòng nhìn bọn họ. Đồng Đồng cảm thấy trong ánh mắt cô bé, có cái gì đó, địch ý? Bí thư thôn hỏi cô bé: “Miêu Miêu, đây là mấy cô chú bên đài truyền hình, đến đón cháu đi gặp mẹ, cháu có vui không?” Miêu Miêu gắt gao kéo kéo tay bà, không nói một tiếng, cảnh giác nhìn mấy người đàn ông xa lạ kia. Bí thư thôn lúng túng giải thích với Cố Hoài: “Miêu Miêu nhát lắm, sợ người lạ.” “Không biết chúng tôi nên không tin tưởng cũng là chuyện rất bình thường.” Cố Hoài quay đầu, ánh mắt đảo qua từng người, lão Kim, Hà Dương, rồi Doãn Thượng Ý, cuối cùng dừng lại trên người Đồng Đồng: “Cô, qua đây.” “Hả?” Đồng Đồng nghe lời đi qua. Cố Hoài hất hất cằm về phía Miêu Miêu. Đồng Đồng: “…”