Thê Khống

Chương 172: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: minhngoc20vt

Phương Cẩn Chi lấy một cái ghế ngồi bên cạnh thùng tắm, trong tay cầm một cọng lông trắng nhẹ nhàng chạm lên gò má của Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên quay đầu đi, nàng liền vẽ xuống cổ hắn, nhẹ nhàng chạm vào cổ và hai vai của hắn.

Lục Vô Nghiên bất đắc dĩ chế trụ cổ tay nàng, cười hỏi: “Đùa rất vui sao?”

“Cũng tạm được…..” Phương Cẩn Chi dùng sức rút tay của mình về, lại cầm lông chim trong tay vẽ lên tay đang đặt trên thành bồn tắm của Lục Vô Nghiên.

“Đừng nháo nữa…..” Lục Vô Nghiên khẽ nói, đoạt lấy cọng lông chim trong tay nàng.

“Trả lại cho thiếp!” Phương Cẩn Chi lập tức nhíu mi.

Lục Vô Nghiên do dự một hồi, cầm cọng lông chim vẽ lên khuôn mặt trắng noãn của Phương Cẩn Chi, mới có chút bất đắc dĩ trả lại cọng lông chim cho nàng.

Nhìn Phương Cẩn Chi lấy khăn chà lau cọng lông chim bị ướt, Lục Vô Nghiên bật cười lắc đầu. Phương Cẩn Chi mang thai càng ngày càng giống đữa bé bốc đồng rồi. Nhớ hắn vô pháp vô thiên hai đời, cuối cùng lại thua trong tay Phương Cẩn Chi, hôm nay càng thêm nàng nói hướng đông không thể đi hướng tây, nàng nói hướng tây không thể đi hướng đông.

Có đôi khi lấy cho Phương Cẩn Chi cái này lại vội vàng lấy cái kia giống như một nô bộc trung thành và tận tâm, mà đôi khi……

Lục Vô Nghiên ngửa ra sau, né tránh lông chim trong tay Phương Cẩn Chi.

Chẳng hạn như hiện tại, Lục Vô Nghiên cảm thấy mình giống như là món đồ chơi của Phương Cẩn Chi………

“Vô Nghiên, Vô Nghiên!” Phương Cẩn Chi nằm sấp lên thành bồn tắm, đôi mắt bồ câu nhìn hắn chăm chú.

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn ***

Mỗi khi Phương Cẩn Chi dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, Lục Vô Nghiên liền biết nàng lại là nghĩ muốn cái gì rồi.

“Ở đây.” Lục Vô Nghiên từ trong bồn tắm bước ra, lấy một cái khăn bông treo trên giá lau từng chút từng chút nước đọng trên người.

Phương Cẩn Chi nghiêng đầu nhìn hắn một hồi, giẫm lên chân hắn một cái.

Lục Vô Nghiên nhíu mày lại, cúi đầu nhìn thoáng qua bàn chân trần của mình bị chiếc giày thêu của Phương Cẩn Chi giẫm lên. Đợi đến lúc hắn giả bộ mất hứng nhìn về phía Phương Cẩn Chi, Phương Cẩn Chi chớp đôi mắt to sáng ngời vẻ mặt vô tội nhìn hắn.

Lục Vô Nghiên cười lắc đầu, cái gì cũng chưa nói, nhấc chân giẫm lên thành bồn tắm, lại rửa sạch chân một lần nữa. Đợi đến khi hắn hạ chân xuống, Phương Cẩn Chi không chút do dự giẫm lên chân hắn.

Lần này, Lục Vô Nghiên cúi đầu nhìn chằm chằm chân của mình rất lâu, mới quay đầu nhìn về phía Phương Cẩn Chi. Lúc hắn nhìn Phương Cẩn Chi, trong mắt có vài phần giả bộ trách cứ và tức giận.

Nhưng mà Phương Cẩn Chi đã sớm nhìn thấu tính tình của hắn, đối với mỗi một biểu cảm của hắn lại càng rõ như lòng bàn tay. Phương Cẩn Chi nhìn ra được trách cứ và tức giận trong mắt hắn là giả vờ.

Phương Cẩn Chi nháy mắt một cái, cực kỳ nghiêm túc nói: “Vừa nãy có con ruồi ở trên mu bàn chân của chàng, thiếp giúp chàng giẫm chết rồi!”

Vẻ mặt căng cứng của hắn lập tức không kiên trì nổi, bật cười, nói: “Mùa đông này làm gì có ruồi bọ!”

Phương Cẩn Chi rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, nàng xẹp miệng, nhỏ giọng nói: “Đúng a……., quên mất mùa đông không có ruồi bọ………”

Nàng lôi kéo tay Lục Vô Nghiên, nhẹ nhàng lắc lắc, đôi mắt cong hình trăng non, ngọt ngào nói: “Được thôi, vậy chàng người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, sẽ không cần phải so đo với thiếp nha!”

Lục Vô Nghiên nhíu mày lại, cẩn thận đánh giá Phương Cẩn Chi, đôi mắt sáng thâm sâu mang theo vài phần suy tư.

Phương Cẩn Chi nghiêng đầu nhìn ánh mắt của Lục Vô Nghiên, lại lung lay tay của hắn hai lần, hỏi: “Không phải thực sự tức giận đấy chứ?”

“Không có, ta chỉ là đang nghĩ muốn…….” Ánh mắt của Lục Vô Nghiên nhìn xuống bụng nhỏ của Phương Cẩn Chi, “Này còn chưa có sinh ra đã ầm ỹ như vậy, chờ hắn sinh ra rồi có phải hay không muốn lên phòng dỡ ngói, xuống nước bắt cá……”

Lục Vô Nghiên đây là quy kết toàn bộ đoạn thời gian tâm tính như trẻ nhỏ của Phương Cẩn Chi cho đứa nhỏ trong bụng của nàng rồi.

“Vậy thì cứ dỡ ngói bắt cá.” Phương Cẩn Chi không chút nghĩ ngợi nói thẳng.

Lục Vô Nghiên gật gật đầu, “Lời phu nhân nói rất đúng.”

Lục Vô Nghiên cầm lấy áo choàng rộng rãi ở bên cạnh mặc vào, lúc nắm tay Phương Cẩn Chi đi ra ngoài mới nghĩ đến tiểu gia hỏa kia ở trong bụng của Phương Cẩn Chi về sau sinh ra lại có nhiều nghịch ngợm gây sự.

Nếu như hỏi Lục Vô Nghiên vì cái gì lại cảm thấy được tiểu tử ở trong bụng Phương Cẩn Chi là đứa nghịch ngợm gây sự, có lẽ hắn không thể nói được nguyên nhân. Nhưng mà loại dự cảm này của Lục Vô Nghiên tương đối mãnh liệt.

Lục Vô Nghiên quay đầu lại, nhìn Phương Cẩn Chi ở bên cạnh. Phương Cẩn Chi ngay cả đi một đoạn đường ngắn cũng không yên, có thể đi ngang qua cái bàn cao thuận tay bẻ một cành hoa.

Trước kia nàng không như thế…..

Ánh mắt Lục Vô Nghiên không khỏi lại một lần nữa nhìn vào bụng của Phương Cẩn Chi, tiểu tử chưa sinh ra này làm cho hắn có một loại cảm giác nguy cơ không thể hiểu nổi.

“Vô Nghiên!” Phương Cẩn Chi bỗng nhiên ngừng lại.

“Ở đây, ở đây.” Lục Vô Nghiên cúi đầu trả lời nàng.

“Thiếp muốn ăn bánh ngọt hoa quế khoai tím!” Trong đôi mắt sáng ngời kia của Phương Cẩn Chi từ từ nhuộm lên một loại bộ dáng tội nghiệp, nhìn Lục Vô Nghiên không chớp mắt. Thậm chí nàng vươn đầu lưỡi màu hồng phấn liếm liếm môi của mình, để diễn tả mình thật sự rất muốn ăn!

Hai ngày trước Lục Vô Nghiên đã một lần tự mình làm bánh ngọt hoa quế khoai tím cho Phương Cẩn Chi. Lần đó bánh ngọt hoa quế khoai tím cũng được xem là hiệu quả tốt một lần trong đoạn thời gian xuống phòng bếp của Lục Vô Nghiên rồi.

“Ta làm?” Lục Vô Nghiên cười xoa xoa đầu nàng.

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn ***

Nhìn đôi mắt ấm áp ý cười của Lục Vô Nghiên, hai mắt mở to của Phương Cẩn Chi từ từ cong lên, ngọt ngào nhìn Lục Vô Nghiên gật đầu.

“Được, ta làm cho nàng.” Lục Vô Nghiên nắm tay Phương Cẩn Chi trở lại phòng ngủ, “Bánh ngọt hoa quế khoai tím kia làm hơi lâu, nếu như nàng không tán gẫu thì xem sách một lát. Trên kệ ở đầu giường ta đã tìm cho nàng một vài quyển sách xưa mà nàng thích. Có điều không nên nhìn lâu, đã là buổi tối, đừng làm mắt mệt mỏi.”

Lục Vô Nghiên nhìn nàng một cái, mới xoay người đi phòng bếp.

Bánh ngọt hoa quế khoai tím kia quả thực cần thời gian không ngắn, Lục Vô Nghiên bận rộn nửa canh giờ mới làm xong. Hắn lấy từng cái bánh hoa quế khoai tím bỏ vào trong hộp đựng thức ăn, sau khi xếp xong lại phủ thêm một lớp vải bông ở trên hộp thức ăn---để tránh cho đoạn đường đi từ phòng bếp đến phòng ngủ sẽ làm cho bánh ngọt hoa quế khoai tím bị lạnh mất.

Khi Lục Vô Nghiên về đến cửa phòng ngủ, hơi hơi dừng lại một chút, hắn nhẹ bước chân, mới đẩy cửa phòng ra đi vào.

Quả nhiên Phương Cẩn Chi đã ngủ thiếp đi, nàng nằm nghiêng ở bên cạnh kệ sách trên giường, một chân để ở dưới giường, quyển cố sự nàng cầm đọc ở trên tay cũng rơi xuống đất.

Lục Vô Nghiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hắn nhẹ nhàng đặt hộp thức ăn đang cầm trên tay lên bàn ở phía ngoài bình phong, không cho nó phát