Thế Thân Phải Có Dáng Vẻ Của Thế Thân

Chương 44

Cứ cảm thấy giọng nói của người đàn ông này rất giống với người tối hôm qua nói [bây giờ cô ấy không rảnh] rồi cúp điện thoại của mình, nhưng Giang Mẫn Nguyệt cũng không chắc chắn lắm.

Bà cũng không phải cao thủ nghe âm thanh phân biệt người, mà chỉ bằng một giọng nói là có thể xác định danh tính của đối phương.

Giang Mẫn Nguyệt bình tĩnh trả lời: “Vâng, cho hỏi cậu là ai?”

Thật ra bà đang mong chờ đối phương nói — [Con là bạn trai của Minh Dao]

Nhưng không phải.

Người đàn ông lịch sự nói: “Chào bà, tôi họ Kỳ. Có lẽ cuộc gọi của tôi khá đột ngột, nhưng đây là một câu chuyện rất dài, hy vọng có thể làm phiền bà 3 phút”.

Giang Mẫn Nguyệt nhíu nhíu mày.

Ngay sau đó, trong điện thoại bà nghe được Kỳ Tự nói mẹ của anh rất thích bà, cùng với sự tiếc nuối lúc sinh thời.

“Tôi xin lỗi vì đã mạo muội đưa ra yêu cầu này với bà, nhưng cả nhà chúng tôi đều thật sự hy vọng bà có thể giúp thực hiện nguyện vọng khi còn sống của mẹ tôi”.

Tuy rằng giọng nói này so với giọng tối hôm qua thì thong dong hơn rất nhiều, nhưng Giang Mẫn Nguyệt càng nghe càng thấy giống.

Thấy người ở đầu dây bên kia vẫn chưa trả lời, Kỳ Tự nhẹ nhàng gọi: “Bà Giang?”

Giang Mẫn Nguyệt hoàn hồn, dừng một chút: “Chi bằng, chúng ta gặp mặt trò chuyện một chút nhé”.

Mặc kệ người đàn ông này có phải bạn trai của Minh Dao hay không, chỉ cần phần tình nghĩa mà ba cậu ta dành cho người vợ đã khuất của mình cũng đủ để lay động Giang Mẫn Nguyệt.

Bà rời khỏi nghành giải trí đã lâu, mười mấy năm qua đi mà còn có fan vẫn luôn nhớ đến mình như vậy, đây chính là gia tài của bà.

Huống chi giọng nói của người đàn ông này quá giống với giọng nói của bạn trai con gái mình, nếu thật là cùng 1 người, Giang Mẫn Nguyệt càng phải gặp mặt một lần.

Kỳ Tự không ngờ rằng Giang Mẫn Nguyệt lại dễ chịu như vậy, lập tức hẹn bà gặp mặt ở một nhà hàng nào đó tối nay.

Cúp điện thoại, Minh Dao cũng từ trong phòng đi ra.

Cô thắt một chiếc khăn lụa nhỏ che khuất dấu hôn trên cổ, vừa rót nước uống vừa hỏi Giang Mẫn Nguyệt: “Ai tìm mẹ vậy?”

Giang Mẫn Nguyệt nhàn nhạt đi qua: “Con không biết đâu, là một fan hâm mộ lớn tuổi”.

Minh Dao nhân cơ hội này nhanh chóng khen ngợi Giang Mẫn Nguyệt: “Mẹ của con thật lợi hại, fan này chung tình hơn fan kia, hay là mẹ xem thử có fan nam nào không chênh lệch tuổi lắm, thích hợp thì gả ngay”.

Giang Mẫn Nguyệt trừng mắt liếc nhìn cô một cái: “Nói bậy bạ gì đâu không”.

Thật ra Minh Dao cũng chỉ đùa một chút mà thôi.

Cô biết ba mẹ cô vợ chồng tình thâm, bao năm qua Giang Mẫn Nguyệt không có ý định tái hôn, đời này chỉ có một mình ba Minh Dao ở trong lòng.

“Nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương li (1)”, dẫu cho ở 2 thế giới khác nhau, bà vẫn nguyện dành cả trái tim trọn vẹn cho ông.

(1): một lòng một dạ, bạc đầu không xa rời

Bỗng nhiên Minh Dao xúc động, trở về phòng khoá cửa lại, trộm mở sổ nhật ký ra, ghi lại tâm tình giờ phút này.

[ngày 10 tháng 11, trời nắng.

Hôm qua có tiệc ăn mừng, vốn dĩ ban đầu tôi rất vui, nhưng mà không ngờ khi bữa tiệc bắt đầu, tên khốn đó lại đột ngột xuất hiện.

Không sai anh ấy là một tên khốn TvT

Tôi không cẩn thận hiểu lầm và khiêu khích anh ấy khi đứng phát biểu trên sân khấu, vu khống có một chút mà lại nhốt tôi vào căn phòng tối của anh `Д.

Nhưng cũng vì như vậy, tôi mới biết được thì ra nửa đường có ông lớn đầu tư cho đoàn phim, lại là anh, người đầu tư yêu cầu sửa lại cảnh quay cũng là anh.

Sau đó còn làm được gì nữa chứ, còn không phải tiểu tiên nữ thiện lương tôi đây đi dỗ dành anh ấy sao, thật là khó dỗ mà, dỗ đến nỗi tôi mệt mỏi quá.

À đúng rồi, quan hệ của chúng tôi đã bị mẹ phát hiện, nhìn qua hình như mẹ có chút giận, tôi có thể hiểu được tâm tư của mẹ, nhất định là lo lắng tôi bị người xấu lừa.

Nhưng mà mẹ à, con thật sự thích anh ấy, là kiểu mà con vẫn luôn muốn ở bên anh ấy mọi lúc mọi nơi.

Cũng không biết, nếu có 1 ngày tôi đi trước anh, liệu anh có giống ba của mình, cưới người khác không?]

Viết xong, có lẽ là thấy thương cảm cho Giang Mẫn Nguyệt, không hiểu sao Minh Dao có chút buồn.

Trùng hợp lúc này Kỳ Tự gửi tin nhắn Wechat đến:

[có ổn không?]

Minh Dao đóng quyển nhật ký lại, trả lời anh: [Không sao cả, còn anh?]

Kỳ Tự: [anh làm sao?]

Hỏi xong Minh Dao cũng cảm thấy mình khó hiểu, đâu phải bọn họ làm chuyện gì xấu, tại sao phải báo bình an cho nhau?

Nhớ tới việc hôm nay vẫn chưa làm bánh, cô lập tức hỏi Kỳ Tự:

[ba anh có ăn bánh ngọt mà em tặng không?]

Kỳ Tự: [ăn tới nỗi còn sạch hơn mặt của ông ấy nữa]

Minh Dao bật cười ra tiếng, biết ngay ông cụ kia chạy không khỏi sự tấn công dồn dập từ mấy chiếc bánh ngọt của cô mà.

[vậy đợi lát nữa em làm thêm rồi lại đem qua]

Kỳ Tự không ngăn cản cô, nói: [hôm nay anh có chút việc, tối nay không đến gặp em được].

Minh Dao nói giỡn: [không phải ăn xong liền chạy chứ Kỳ tổng?]

Đợi vài giây, người nọ trả lời 1 câu hàm ý sâu xa —

[ăn cũng chưa no thì chạy đi đâu]

Phóng túng!

Minh Dao che miệng lại, ngọt ngào tắt điện thoại, đi lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, tiếp tục bắt đầu làm những chiếc bánh ngọt nhỏ.

Nhìn đến vẻ mặt hiếm lạ của Giang Mẫn Nguyệt, “Con biết làm bánh?”

Minh Dao cười tủm tỉm: “Vừa mới học”

Từ nhỏ đến lớn Minh Dao không phải động tay động chân vào bất kỳ việc nhà nào, mới ra lang bạt mấy năm vậy mà còn biết làm bánh.

Giang Mẫn Nguyệt rất vui mừng: “Đợi lát nữa cho mẹ nếm thử”.

Thế là Minh Dao làm nhiều thêm một phần, để lại cho Giang Mẫn Nguyệt 6 cái, dư lại 6 cái gói vào trong hộp, cầm ra cửa.

Giang Mẫn Nguyệt: “Con đi đâu?”

Minh Dao chỉ vào điện thoại: “Chị An Ni nói tìm con có việc, con đến phòng làm việc một chuyến”.

— Đương nhiên, thuận tiện chuyển giao bánh ngọt cho Nhuế Nhuế, đem đến cho Kỳ Hành Viễn.

Phòng làm việc.

Điền An Ni vừa kết thúc cuộc họp thì nói với Minh Dao, “Có vài đạo diễn đưa kịch bản đến hẹn gặp, em có thể đem về xem có thích hay không, nhưng mà chị vẫn hy vọng là em có thể nỗ lực lấy được vai diễn Ngọc Phục Linh của Lâm Kế Huy, trực tiếp phát triển trên màn ảnh rộng”.

Nói thì nói như vậy, ai mà không muốn chứ.

Minh Dao khiêm tốn nói: “Nhưng mà đâu phải em muốn phát triển là phát triển, em đã đọc qua nhân vật Ngọc Phục Linh rồi, phải có nền tảng về võ thuật, em không có”.

“Em không có, mẹ em có”.

“………”

“Trở về chuẩn bị cho tốt đi, chị đã giúp em hẹn tuần sau casting, mẹ em biết đoạn clip cụ thể, bà ấy cũng sẽ giúp em”.

“Dạ”, Minh Dao gật đầu, “Chị tìm em là để thông báo chuyện thử vai sao?”

“Không phải”, Điền An Ni cầm một văn kiện trên bàn lên, “Có một nhãn hàng muốn mời em làm người đại diện, giá cả không tồi, nhưng chị vẫn chưa trả lời, vì chưa biết em có đồng ý hay không”.

Minh Dao nghe được một câu mấu chốt — [giá cả không tồi]

Đúng thật là cô tiến vào giới giải trí là vì yêu thích, nhưng đương nhiên cũng là vì kiếm tiền.

Sau khi ba qua đời, toàn bộ phí sinh hoạt trong nhà đều dựa vào thù lao đóng phim mà Giang Mẫn Nguyệt đã tích cóp được, hiện tại Minh Dao đã có thể tự mình kiếm tiền, đương nhiên cũng muốn báo đáp cho mẹ cuộc sống tốt nhất.

Minh Dao lập tức tỏ ra hứng thú: “Sao em lại không đồng ý? Sẽ không phải là nhãn hiệu ba không (1) chứ.”?

**(1): không có tên nhà sản xuất, không có địa chỉ nơi sản xuất, không có giấy phép.

Điền An Ni lắc đầu, đưa phần văn kiện kia cho cô xem: “Là một thương hiệu nổi tiếng về đồ lót thể thao, chuyên dành cho các cô gái, chị xem qua rồi, kiểu dáng thật sự không tệ…..”

“…………”

Trong nháy mắt Minh Dao đã hiểu được tại sao Điền An Ni không lập tức nhận hợp đồng phát ngôn này.

Điền An Ni cực kì thông suốt, trực tiếp nói rõ lời của mình: “Em hỏi thử Kỳ tổng có để ý hay không, không sao cả, 2 người cứ thương lượng một chút. Đương nhiên, đối với Kỳ tổng thì chút tiền ấy không đáng để nhắc tới”.

Điền An Ni không nói câu cuối còn tốt, nói xong Minh Dao liền thấy không thoải mái lắm.

Cứ như trong thế giới quyền lực của Kỳ Tự, mình chỉ là một hạt bụi nhỏ không đáng để nhắc tới, anh ấy có thể tự quyết định vận mệnh của mình chỉ bằng một cái búng tay.

“Tiền của anh ấy là của anh ấy, còn em có sự nghiệp của mình. Không phải chị đã nói sao, phụ nữ phải dựa vào chính mình”.

Điền An Ni cười: “Em hiểu được đạo lý này thì tốt rồi, con đường là của em, phải đi như thế nào thì tự em suy xét”.

Minh Dao nghe ra được, lập trường của Điền An Ni là ủng hộ cô phát triển sự nghiệp của riêng mình.

Chỉ là cô cũng biết rõ, mình và Kỳ Tự đã là người yêu của nhau, xuất phát từ việc tôn trọng anh, chuyện này hẳn là nên nói cho anh biết.

Cứ coi như không có quyền quyết định, cũng phải cho người ta quyền được biết.

Lúc Minh Dao về nhà thì trời đã tối rồi.

Giang Mẫn Nguyệt không có ở nhà, chỉ để lại tin nhắn Wechat: [mẹ ra ngoài có chút việc, con tự ăn cơm tối nhé]

Vừa lúc ở nhà 1 mình, Minh Dao liền suy nghĩ phải bắt đầu mờ miệng nói chuyện người phát ngôn nội y với Kỳ Tự như thế nào đây.

Trước đó tham gia tiệc ăn mừng, cô chỉ mặc một chiếc váy hở vai và xẻ tà mà anh đã ghen thành như vậy, bây giờ còn mặc đồ lót thiếu vải để chụp ảnh, chúa ghen sẽ đồng ý sao.

Kỳ Tự và Giang Mẫn Nguyệt hẹn gặp nhau lúc 6 giờ, không nói đến việc anh đến sớm hơn, còn trả hết các chỗ ngồi xung quanh ở đại sảnh nhà hàng.

Lúc Giang Mẫn Nguyệt đến, chuyên viên dẫn bà đi vào phòng riêng bên trong, phục vụ cực kì chu đáo.

“Thưa bà, Kỳ tổng đã chờ bà ở bên trong rồi ạ”.

Vừa nghe cách xưng hô này liền biết thân phận của người đàn ông này không bình thường.

Ít nhất, có thể làm cho nhà hàng này giải toả lối đi để tạo sự thuận tiện cho mình, đã có thể nói lên rằng cậu ta là một người cẩn thận.

Đẩy cửa ra, đã có một nam thanh niên cao quý ngồi sẵn ở bàn. Thấy bà tới, lập tức đứng dậy, từng cử chỉ lộ ra sự gia giáo và tu dưỡng quý tộc.

Kỳ Tự vươn tay: “Chào bà”.

Đến lúc này rồi, ít nhất đối với Giang Mẫn Nguyệt mà nói, Kỳ Tự tạo cho bà một ấn tượng đầu tiên không tệ.

Bà mỉm cười bắt tay lại: “Chào cậu, Kỳ tổng”.

Hai người ngồi xuống.

“Tôi có tìm hiểu một ít tin tức của bà, biết bà khá thích món ăn phương Nam, hy vọng nhà hàng hôm nay tôi chọn có thể khiến bà hài lòng”.

Giang Mẫn Nguyệt là người phương Nam, khẩu vị thanh đạm, về điểm này xác thực Kỳ Tự rất dụng tâm.

Sau đó, bất luận là lễ nghi khi dùng cơm, cách nói năng, cử chỉ, Kỳ Tự đều thể hiện trạng thái mà một tầng lớp thượng lưu cần phải có.

Anh rất lễ phép và cung kính đưa ra hy vọng Giang Mẫn Nguyệt có thể thắp cho mẹ mình một nén nhang, ngay cả khi đang nói đến tiền thù lao, cũng không lộ ra nửa phần tư bản và cảm giác vượt trội từ trên cao nhìn xuống đối với minh tinh.

Tất cả những điều này khiến Giang Mẫn Nguyệt cảm thấy hài lòng.

“Tiền thì không cần đâu”, bà nói, “Nếu mẹ cậu khi còn sống đã thích tôi, thì tôi đi thắp cho bà ấy một nén nhang cũng không phải việc gì khó. Ngày mốt tôi rảnh, cậu cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đến đúng giờ”.

Kỳ Tự gật đầu: “Không cần phải phiền như vậy, ngày mốt tôi sẽ cho tài xế đến đón bà “.

“Cũng được”.

Chuyện chính đã nói xong, Giang Mẫn Nguyệt tìm được cơ hội, lặng lẽ thăm dò một câu: “Kỳ tổng còn trẻ như vậy, hẳn là đã có bạn gái rồi?”

Kỳ Tự uống trà, thản nhiên đáp: “Vâng”.

Một chữ ngắn gọn này cũng đủ để nhìn ra được, anh cũng không thích tám chuyện riêng với người khác.

Khá tốt, có nguyên tắc, công tư phân minh.

Giang Mẫn Nguyệt rất tinh tế, thức thời không hỏi tiếp nữa. Chỉ là thầm nghĩ trong lòng —

Nếu người thanh niên trước mặt này thật sự là bạn trai của con gái, mình cũng coi như hài lòng.

Tuy rằng bắt cóc con gái 1 đêm, nhưng người trẻ tuổi, xúc động khi yêu đều không nói đạo lý.

Bà hiểu được.

Cứ coi như bị trừ 10 điểm cho hành động hôm qua, thì cậu ta cũng còn 90 điểm.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại trước mặt người đàn ông vang lên.

Là một tin nhắn Wechat mới.

Kỳ Tự buông đũa, “Ngại quá, tôi xem tin nhắn một chút”.

Ngay sau đó, mở Wechat ra.

Không biết nhìn thấy gì, lại ngẩng đầu: “Bà không ngại tôi gọi một cuộc điện thoại chứ?”

Giang Mẫn Nguyệt: “Đương nhiên không, Kỳ tổng cứ tự nhiên”.

Thế là Kỳ Tự đứng dậy, đi sang một chỗ khác, gọi điện thoại cho Minh Dao.

Tin nhắn vừa rồi là Minh Dao gửi đến, nói: [Anh xong việc chưa, em có chuyện muốn hỏi anh].

Minh Dao rất ít khí dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với Kỳ Tự, Kỳ Tự sợ có chuyện quan trọng gì, lập tức gọi lại.

“Sao vậy?”

Trước tiên Minh Dao nói ra mấy chuyện lung tung nhảm nhảm, sau đó mới nói mình nhận được một hợp đồng phát ngôn nội y, cô còn chưa kịp hỏi, Kỳ Tự đã mở miệng: “Anh không đồng ý”.

Minh Dao: “…….”

“Bên này anh còn có việc, lát nữa gọi lại cho em”.

Tuy rằng Kỳ Tự đã cố gắng đè thấp giọng nói, nhưng Giang Mẫn Nguyệt vẫn nghe thấy.

Đặc biệt là thái độ cứng rắn khi nói 4 chữ kia — anh không đồng ý.

Khi quay lại chỗ ngồi, Giang Mẫn Nguyệt mỉm cười nói: “Nếu Kỳ tổng còn có việc thì không cần để ý đến tôi, tôi đã ăn xong rồi.”

Kỳ Tự ngừng lại, cũng không ép buộc: “Vậy để tôi đưa bà về”.

“Không cần đâu”, Giang Mẫn Nguyệt khéo léo từ chối, “Cảm ơn buổi chiêu đãi này của cậu, ngày mốt gặp”.

Cứ như vậy 2 người tách ra ở nhà hàng.

Giang mẫn nguyệt cố ý đi sau Kỳ Tự, nhìn xe của Kỳ Tự rời đi.

Trùng hợp chính là, lúc bà về đến chung cư mình đang ở, lại phát hiện chiếc xe vừa mới nhìn thấy 20 phút trước cũng đang đậu ở dưới lầu.

Cũng không lâu lắm, Minh Dao gửi Wechat tới — [Mẹ, con đi ra ngoài một chút, sẽ về ngay]

Giang Mẫn Nguyệt ngồi im ở trên xe, không bước xuống.

Cho đến khi, bà thấy Minh Dao đội mũ, đeo khẩu trang, che đến kín mít, bước lên chiếc xe trước mặt.

Cuối cùng suy đoán trong lòng cũng đã được xác minh.

Người thanh niên trẻ tuổi mời mình đến tham dự ngày giỗ của mẹ cậu ta, chính là bạn trai của Minh Dao.

Mà cậu ta, hình như căn bản cũng không biết mình chính là mẹ của bạn gái cậu ấy.

Chiếc xe màu đen sang trọng cũng không lái đi, vẫn luôn đậu một chỗ. Giang Mẫn Nguyệt cũng ngồi ở trên xe không đi xuống.

Không biết vì sao, bà có trực giác cuộc điện thoại vừa rồi là Kỳ Tự gọi cho Minh Dao, câu nói cứng rắn kia cũng là nói với Minh Dao.

Giang Mẫn Nguyệt rất tò mò, rốt cuộc cậu ta không đồng ý việc gì ở con gái chứ.

Minh Dao nhận được điện thoại của Kỳ Tự thì đi xuống lầu.

Sau khi lên xe, cô cũng không nhìn anh, nói thầm: “Không phải nói có việc không tới tìm em sao.”

“Em biết lý do anh đến”, một bàn tay của Kỳ Tự đặt trên vô lăng, xoay người nhìn cô, “Anh không hy vọng em nhận hợp đồng quảng cáo kia”.

Minh Dao nghiêng đầu, “Là không hy vọng, hay là không cho?”

Kỳ Tự dừng một chút: “Em hẳn là hiểu ý của anh”.

Biết ngay là thái độ này.

Nói dễ nghe là không hy vọng, thật ra chính là ngầm từ chối.

Đàn ông thúi.

Minh Dao hừ một tiếng: “Em không hiểu, quảng cáo nội y thì sao, em cũng không tin anh không xem show thời trang Victoria’s Secret mỗi năm, đàn ông các anh chính là như vậy, bề ngoài thì giả thanh cao, thật ra là thích muốn chết”.

Kỳ Tự nhíu mày: “Show gì, anh chưa từng xem”.

“Em không tin đâu, dù sao thì em cũng muốn chụp, em trong sạch tự mình kiếm tiền thì có gì sai?”

“Nhãn hàng cho em bao nhiêu tiền, anh cho em gấp đôi”.

“………”, Minh Dao nhịn vài giây, vẫn là không nhịn được nữa, “Bây giờ anh là kim chủ của em hay bạn trai em?”

Kỳ Tự cũng biết câu nói kia của mình có hơi quá, giọng điệu dịu xuống: “Chỉ là anh không thích em lộ liễu, cái này rất khó lý giải sao?”

“Chỉ là quảng cáo, hơn nữa là nội y thể thao, rất năng động, anh đừng bá đạo như vậy được không?”

Giọng Minh Dao có hơi cáu kỉnh.

Kỳ Tự nhìn cô, lát sau quay đầu đi, nhàn nhạt nói: “Tóm lại anh không cho”.

Minh Dao cắn cắn môi dưới, bỗng nhiên cũng bướng bỉnh: “Nếu em càng muốn quay thì sao?”

“Không có nếu”

“………”

A a a a a không nói đạo lý tên khốn.

Minh Dao không ngừng hít thở sâu, mặc niệm trong lòng không được tức giận, không được tức giận, đây chính là bạn trai mà mình đã chọn.

Biết người đàn ông này ăn mềm không ăn cứng, nhẫn nhịn một hơi, bỗng nhiên Minh Dao thay đổi khuôn mặt, nhẹ nhàng ôm lấy cổ của Kỳ Tự, “Đừng như vậy mà”.

“………..”

“Em gọi anh là anh trai được không?”

“……..”

Cả người Kỳ Tự đều thấy khó chịu.

Minh Dao bắt đầu sử dụng kỹ năng làm nũng, dựa vào vai của Kỳ Tự, nói 1 câu ỏn ẻn 3 câu —

“Như vầy đi, chúng ta công bằng một chút. Nếu anh ủng hộ em, em sẽ khen thưởng anh, không phải vừa rồi anh nói anh chưa từng xem show Victoria’s Secret sao? Đến lúc đó em lẳng lặng, tự mình đi cho anh xem được không? Nhưng nếu anh không ủng hộ em, em sẽ……sẽ……”

Nửa ngày, Minh Dao giả bộ hung dữ uy hiếp, “Em sẽ không để ý tới anh 3 ngày”.

Vốn Kỳ Tự đang có chút khó chịu, Minh Dao lại ngừng giày vò anh đột ngột như thế, vừa tức vừa buồn cười.

Cô lấy đâu ra mấy trò ma quỷ nhiều như vậy.

Kỳ Tự cố ý nhìn đồng hồ, thản nhiên nói: “Không sao cả, 3 ngày phải không, bây giờ là 8 giờ 52 phút, 72 giờ sau anh sẽ liên lạc với em”.

Minh Dao: “………”

Nụ cười vừa mới chất đầy trên mặt lập tức biến mất, sau khi ngẩn ra vài giây, chỉ vào Kỳ Tự giận dỗi: “Được, đây chính là anh nói. Anh mà tìm em thì anh là đồ chó con”.

Sau đó xuống xe, đóng cửa lại thật mạnh.

Giang Mẫn Nguyệt nãy giờ vẫn ngồi trên xe chờ ở phía sau: “…….?”

Đây là sao vậy?

Cãi nhau?

Bà cũng nhanh chóng lặng lẽ vòng qua một cổng khác về nhà.

Quả nhiên, mới vừa mở cửa, Giang Mẫn Nguyệt đã nhìn thấy Minh Dao nằm trên sofa thở phì phò.

Bà giả bộ không biết gì hết: “Sao lại có vẻ không vui như vậy, ai chọc con?”

Minh Dao lắc đầu: “Không có ai”.

Giang Mẫn Nguyệt đoán rằng chắc chắn 2 vợ chồng trẻ có mâu thuẫn với nhau, nhưng hỏi thẳng thì không tốt, đành phải nói bóng nói gió thăm dò: “Mẹ liếc mắt một cái thôi là đã biết con không vui, sao vậy, nói cho mẹ nghe, lúc con còn nhỏ có chuyện gì cũng đều tâm sự với mẹ hết”.

Minh Dao nào biết rằng đây là kịch bản của Giang Mẫn Nguyệt, đã bị sự quan tâm của mẹ làm cho tan chảy: “Mẹ, trước kia mẹ có từng chụp ảnh quảng cáo đồ tắm hay đồ lót gì không?”

Liên hệ trước sau, Giang Mẫn Nguyệt cơ bản biết là chuyện gì đang xảy ra.

Bà trả lời: “Thật ra thì không có quay quảng cáo, nhưng bộ <> của mẹ con cũng từng xem qua rồi, trong đó có rất nhiều cảnh mặc đồ tắm”.

Minh Dao bị một lời nhắc nhở như vậy, đột nhiên càng thêm chính đáng và tự tin hơn.

Nếu nhớ không lầm, bộ điện ảnh kia của Giang Mẫn Nguyệt còn giành được giải thưởng!

Mẹ của mình còn mặc bikini, còn cô chỉ quay quảng cáo nội y thể thao khoẻ khoắn mà thôi, tên đàn ông khốn kia anh ta —

Vậy mà anh ta lại đồng ý cho mình 3 ngày không để ý đến anh ấy.

Đúng vậy, điều khiến Minh Dao tức giận không phải là anh không cho cô quay quảng cáo, mà là anh đồng ý cho cô 3 ngày không để ý tới anh?

Giang Mẫn Nguyệt không biết Minh Dao đang suy nghĩ cái gì, tiếp tục thử: “Thế nào? Con muốn chụp quảng cáo như vậy à?”

“Dạ không”, Minh Dao bực bội lắc lắc đầu, đứng dậy đi về phòng của mình, “Mẹ, con đi ngủ đây”.

Cho dù con gái có phủ nhận, nhưng Giang Mẫn Nguyệt quá hiểu từng cử chỉ nhỏ của cô, vừa nhìn là biết 2 người mới cãi nhau vì chuyện này.

Nhớ tới câu nói cứng rắn anh không đồng ý kia, Giang Mẫn Nguyệt nhíu nhíu mày.

Mở điện thoại gõ vài chữ vào phần ghi chú — 【 có khuynh hướng chủ nghĩa gia trưởng, -10】

Cùng thời gian, Minh Dao ở trong phòng cũng lấy ra quyển nhật ký ghi lại hành vi xấu của Kỳ Tự.

[ngày 10 tháng 11, buổi tối,

Tên đàn ông khốn kia anh chọc đến em đó có biết không!]

Trên trang giấy sạch sẽ chỉ có 2 dòng chữ này, phần còn lại đều là dấu chấm than.

Đủ để chứng minh giờ phút này tâm tình của Minh Dao đang dời núi lấp biển, sóng to gió lớn.

Tạm thời vẫn chưa có câu trả lời xác đáng cho vấn đề này, Kỳ Tự thừa nhận bản thân mình ích kỷ, không muốn cơ thể của bạn gái bị công chúng nhìn thấy.

Nhưng điều này thực sự đã vi phạm sự tôn trọng chân thành của mình đối với việc phát triển sự nghiệp của Minh Dao.

Về đến nhà, anh liên lạc Điền An Ni, muốn một bảng tài liệu của nhãn hàng, và một loạt mẫu mà Minh Dao sẽ chụp.

Email nhanh chóng được gửi đến, sau khi xem qua một số ít trường hợp người phát ngôn trước đó, Kỳ Tự phát hiện — hình như khác với loại nội y gợi cảm trong tưởng tượng của mình.

Mặc dù phong cách ăn mặc thể thao của cô gái có hơi hở hang, nhưng tổng thể mà nói, nó mang lại cảm giác khoẻ khoắn cho người khác.

Kỳ Tự gỡ mắt kính xuống, đè đè giữa chân mày.

Là một người bạn trai, 100% anh không muốn Minh Dao chụp quảng cáo như vậy, bởi vì cho dù có khoẻ mạnh thì tóm lại vẫn là đồ lót, trong thế giới internet sẽ luôn có những kẻ cuồng dâm biến thái không lộ mặt.

Kỳ Tự không có cách nào chấp nhận được ảnh chụp của Minh Dao bị những kẻ dâm loạn này dùng để thoả mãn.

Nhưng anh không có cách nào.

Con sói mắt trắng nhỏ đã uy hiếp mình, không để ý tới mình 3 ngày.

Tàn nhẫn đánh trúng tử huyệt của anh.

Phải, anh làm không được.

Đừng nói 3 ngày, 1 ngày, nửa ngày đều làm không được.

Thở dài một tiếng, Kỳ Tự vốn đã thoả hiệp ở trong lòng, nhìn chằm chằm bản đồ sản phẩm trên máy tính đến thất thần, đang nghĩ ngợi phải gọi điện thoại qua dỗ dành thế nào, bỗng nhiên nhớ tới Minh Dao nói nếu mình đồng ý, tự cô sẽ trình diễn show gì đó cho anh xem.

Kỳ Tự mất vài giây mới nhớ tới 3 chữ kia — show Victoria’s Secret.

Quả thật anh rất ít khi chú ý đến hoạt động trong giới giải trí, cũng không biết show thời trang Victoria’s Secret là cái gì.

Xuất phát từ tò mò, Kỳ Tự nhập ba chữ này vào máy tính.

Một loạt hình ảnh khiến máu huyết tăng cao nhảy ra.

Kỳ Tự: “……..”

Tác giả có lời muốn nói: Kỳ cẩu: kiến thức khiến người gia tăng hưng phấn lại được nâng cấp?!

Vẫn luôn khó hiểu tại sao Tiểu Minh lại cứ thích ghi chép sách vở, nhìn thấy thao tác của mẹ vợ liền phát hiện thì ra là di truyền ha ha ha ha

Chương đó đã được sửa một lỗi vào ngày hôm qua nên Kỳ Tự không nghe thấy giọng của mẹ vợ, cảm ơn các tiểu khả ái đã chỉ ra.