Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 3: Mạng của bọn họ ta lưu lại

Tà Vương điện —— tịnh tâm các

Gió thổi làm rèm cửa sổ nâng lên một góc, ánh mặt trời màu vàng chiếu vào song cửa sổ đang mở rộng, hắc vào bên trong phòng lên bên trên chiếc giường lớn được điêu khắc từ gỗ cây trắc, bên giường treo màn tơ lụa, khắp màn đều được thêu từ sợi châu rơi của hoa hải đường, theo gió nhẹ nhàng đong đưa.

Một nữ tử nằm ở trên giường cả người nhuốm máu, lông mày chau tại một chỗ, lông mi đen nhánh nồng đậm khẽ phát run, gương mặt thanh tú thanh nhã bởi vì sốt cao mà ửng hồng, đôi môi đỏ mọng đầy đặn khêu gợi khẽ mở ra, thỉnh thoảng từ trong miệng khạc ra nước lọc giống như sương mù, một bên tay đang chảy máu rủ xuống ở bên giường, máu theo đầu ngón tay thon dài ‘ tạch tạch  tạch ’ nhỏ trên sàn nhà, nhìn qua thương thế rất nghiêm trọng.

"Chủ tử, nếu tiếp tục như vậy nữa sợ rằng nàng sẽ không chịu được qua sáng mai, hay là ta đi mời ngự y tới đây?" Mộ Thiên Vấn thấy một nữ tử nằm ở trên giường đang ở trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, vội vàng hướng người nam tử đang dựa cửa sổ mà nói.

Hoa mai theo gió nhẹ lướt qua bàn tay của người nam tử kia, phấp phới mà bay lên, đôi mắt hẹp dài màu hổ phách ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Mộ Thiên Vấn, đôi môi lạnh bạc chứa đựng một nụ cười lạnh lùng: "Không giết nàng đã coi như là khai ân, nơi này không có chuyện của ngươi, lui ra đi!"

Lông mi của Mộ Thiên Vấn nhăn lên, ôm quả đấm: "Vâng" một tiếng liền đi ra ngoài.

Hiên Viên Dật xoay người ngồi ở trên giường, nâng người đang nằm thoi thóp ở trên giường lên mà ôm vào lòng, đầu ngón tay lạnh như băng nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt trắng nõn thanh tú, dừng lại ở môi nàng có cái nốt ruồi đen nho nhỏ, đôi môi lạnh bạc nhàn nhạt nhếch lên tựa như cười mà không phải cười, "Thì ra là như vậy......" 

Đôi môi đỏ mọng của Nam Cung Tự cau lại, trên vai Nam Cung Tự có một cỗ nóng rực giống như là loại cảm giác đau đớn khắp toàn thân, nàng đau đến mức từ trong cơn ác mộng mà tỉnh lại.

Một tay nàng bụm bả vai sớm đã mất cảm giác, trên vai nàng còn có  mũi tên đang cắm vào, đang lúc nàng lẩm bẩm: "Đau quá đau......" Đột nhiên sau gáy của nàng truyền tới một cỗ nhiệt ấm áp, nóng đến toàn thân, da thịt của Nam Cung Tự căng thẳng lên, gò má của nàng chợt ửng hồng.

"Ngươi đã tỉnh." Bên tai nàng truyền đến một giọng nói đặc trưng của nam nhân, giọng nói mê người vẫn còn lượn lờ ở bên tai nàng.

Nam Cung Tự từ trên giường nhảy lên, ánh mắt  nàng nhìn trên người của nam tử đang nằm trên giường, nam tử mặc một loại y phục làm từ loại tơ bạc Phiên Nhiên hoa lệ, dáng người lười biếng nằm ở trên giường êm, dáng người thon dài. Đầu tóc đen nhánh cong cong quẹo quẹo khoác lên giường êm, gương mặt giống như được điêu khắc nhìn rất sâu sắc, lông mày nhìn giống như được điêu khắc từ dây đeo trán bằng vàng của Phượng Hoàng, dưới lông mày là một đôi mắt hổ phách Câu Hồn Nhiếp Phách(hồn xiêu phách lạc), đôi môi mỏng hấp dẫn chứa đựng một nụ cười nhạt. Nở nụ cười là liền nhăn mày, không khỏi làm cho người khác có cảm giác lạnh đến tận xương.

Nàng lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của nam nhân, nhìn ánh mắt của hắn không phải hoa si(mê gái ó bạn), mà là ** trắng trợn ghen tỵ.

Đáy mắt  Nam Cung Tự khẽ chấn động, khóe môi Hiên Viên Dật khẽ mở, tầm mắt hắn nhìn vết máu trên vai nàng đang không ngừng chảy máu, đuôi lông mày hắn nhăn nhẹ, không nói hai lời đứng dậy bức nàng đến gần bên giường, "Khàn ——" một tiếng, hắn chợt xé y phục trên người của Nam Cung Tự, Nam Cung Tự lộ ra làn da thịt trắng như tuyết.

Da đầu Nam Cung Tự bắt đầu  căng thẳng, thân thể theo bản năng mà căng thẳng lên, đôi tay ôm trước ngực, hướng giữa giường mà co rút lại. Nhìn vẻ mặt khinh bỉ của hắn đang từ từ bưới tới gần nàng, Nam Cung Tự lắp bắp nói: "Ngươi.... Ngươi nghĩ muốn làm cái gì? Đừng tưởng rằng ngươi đã cứu ta một mạng, ta liền sẽ lấy thân báo đáp. Ngươi...... Ưmh ưmh ——"Đột nhiên miệng nàng bị cái môi mỏng khêu gợi cứng rắn của cái khuôn mặt kia ngăn chặn, Nam Cung Tự kinh ngạc, con mắt từ từ phóng đại, hai tay vô lực đánh vào lồng ngực rắn chắc của Hiên Viên Dật. Chỉ thấy trước mắt là một đôi mắt thâm thúy, hiện lên một tia không rõ ý cười, hắn...... Hắn muốn làm cái gì?

Là hắn bắn nàng bị thương, nàng còn nghĩ hắn là ân nhân cứu mạng của nàng? Ngu ngốc!

Một tay nắm đôi tay không an phận của Nam Cung Tự để ở trên đỉnh đầu, tay còn lại nắm đầu mũi tên, chợt hắn rút tên ra.

"Ô ưmh......" Ấn đường của Nam Cung Tự nhíu lại, giọng gầm nhẹ mang theo chút khàn khàn, hắn ép hôn nàng, một trận đau tê tâm phế liệt(xé rách tim gan) thanh âm phát ra từ trong cổ họng nhưng nàng cứng rắn nuốt xuống bụng.

Máu đột nhiên bắn lên xiêm y của hắn, Nam Cung Tự cả người tức giận nhưng khi được hắn ấm áp ôm trong ngực thì nàng bây giờ giống như loại khí cầu mềm vậy.

"Đau quá......" 

Giọng nói  giống như con muỗi rất nhỏ, nhưng âm thanh lại cứng rắn nện Hiên Viên Dật có thể nghe.

"Ngoan, đắp cái này lên liền hết đau." Bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng như nước của một  nam nhân, từng tia ấm áp xông vào bên trong lòng của Nam Cung Tự.

Hắn lấy ra một chai thuốc ấm sắc từ trong ngực, bột màu trắng rắc vào trên vết thương, trong đau đớn còn mang theo man mát lành lạnh.

Nam Cung Tự từ từ khôi phục ý thức, phát hiện trên người nàng bọc vải màu trắng, Nam Cung Tự nâng mí mắt nhìn về phía cửa sổ nơi mà một nam tử đang đứng, hiếu kỳ nói: "Ngươi là ai? Tại sao muốn dùng cái loại phương thức này cứu ta?" Nàng cúi đầu, đầu ngón tay rơi vào trên môi của nàng, trong nháy mắt mặt nàng ửng đỏ.

Hiên Viên Dật chợt xoay người, ánh mắt sâu nhìn nữ tử ở trên giường, gằn từng chữ một: "Bởi vì ngươi là do Bổn vương dùng tám người khiêng đại kiệu mà thú(cưới) ngươi về!"

Hắn...... Hắn chính là người trong truyền thuyết tính tình cổ quái, diện mạo cực kỳ khó coi là Tà U Vương?

Quả thực là —— nói bậy!

Trước mắt vị này là Tà U Vương, dáng người thon dài thật đẹp, làm cho nàng phải sinh lòng ghen tỵ.

Chỉ là, rất nhanh Nam Cung Tự khôi phục cảm xúc của mình lại, đáng lẽ hắn nên hận nàng mới đúng chứ? Hận nàng đào hôn để cho hắn mất hết mặt mũi, tại sao hắn không bắt nàng tới Tông Nhân phủ hung hăng hành hạ một phen?

Đột nhiên những từ này được nói ra từ trong miệng của Nam Cung Tự: "Thả ta đi!"

Lông mày Hiên Viên Dật hơi nhíu, khẽ mím môi, đôi môi mỏng nhàn nhạt nâng lên, giống như Nguyệt Câu một loại mê người, hắn dùng đôi chân thon dài đi đến trước mặt nàng, bàn tay nắm cằm của nàng, nâng cằm của Nam Cung Tự lên.

"Mệnh của phụ thân, phụ mẫu ngươi đều do ngươi,  nghĩ sai thì hỏng hết, đi hay là ở, do ngươi quyết định."

Ý của lời này đến người ngu còn hiểu, phụ thân, phụ mẫu nàng bây giờ đang ở trong tay hắn, quyết định của nàng liên quan đến chuyện sống chết của họ.

Đúng là đã ra ngoài dự đoán, đôi môi đỏ mọng của nàng cười sâu hơn mấy phần, lạnh lùng nói: "Bọn họ là sống hay chết, cùng ta không có bất cứ quan hệ gì."

Ngay từ lúc nàng bước ra khỏi cái nhà kia, vào kiệu hoa, nàng cùng nhà Nam Cung đã không có bất kỳ quan hệ gì, cho nên nàng chọn rời đi.

Hiên Viên Dật hơi sững sờ, tiếp theo đôi mắt thâm thúy đôi, môi hiện lên mộtnụ cười không rõ, buông lỏng tay ra, "Như ngươi mong muốn!" Đột nhiên dáng người hắn thẳng tắp, hướng về phía thị vệ đang canh giữ ở ngoài mà ra lệnh một tiếng: "Người đâu! Mang cả nhà Nam Cung ban thưởng Bạch Lăng(lụa mỏng màu trắng), ngay lập tức chấp hành."

"Dạ!"

Thị vệ tuân lệnh xoay người muốn rời đi, giọng nói truyền đến từ sau lưng mà ngăn lại: "Chậm đã!"

Hiên Viên Dật nghiêng đầu nhìn về phía người trên giường, môi của hắn nhẹ nhàng cong lên, đường cong nâng lên nhất mạt hoàn mỹ, ý vị sâu xa nói: "Thế nào, đổi ý sao?"

Nam Cung Tự cúi đầu, trán mềm mại bị mái tóc che phủ, cặp mắt giãy giụa, sống lưng run lẩy bẩy, "Nếu như...... Ta lưu lại  mạng của bọn họ, có tính là ta đã  trả sạch cho bọn họ vì đã để lại cho ta cái mạng này hay không?"

Đáy mắt của Nam Cung Tự khẽ chấn động nhưng tất cả đều thu hết vào trong tầm mắt của Hiên Viên Dật, hắn không chút do dự nói: "Coi như!"

Nàng hung hăng cắn môi dưới, nhớ tới dù sao trên người nàng đang mang dòng máu của bọn họ, nếu như bởi vì nàng mà bọn họ chết, có lẽ đời này nàng sẽ không tha thứ cho mình.

"Mạng của bọn họ ta lưu lại!"