Tần Vận sợ Tần Hảo động thai khí, "Tỷ tỷ, tỷ phu không phải sai người chuẩn bị thức ăn sao? Hơn nữa, lúc này tỷ tỷ cũng nên nghỉ tạm một chút, để Đỗ Quyên và Thược Dược hầu hạ tỷ tỷ vào phòng trước đi."
Tần Hảo đã nhận ra không thích hợp, cũng không muốn lại cùng Lâm Tương Ca lăn lộn mù quáng, dứt khoát xoay người vào phòng.
Nhưng khi cửa phòng mở ra, rõ ràng vẫn không yên tâm Tần Vận.
Lâm Tương Ca phủi tay áo, vuốt phẳng nếp gấp, híp mắt nguy hiểm trừng Tần Vận: "Tần Vận, bổn quận chúa tự mình tới nơi này gặp ngươi, là cho ngươi thể diện."
"Thể diện của ngươi đáng giá bao nhiêu tiền?"
Một câu hỏi nhàn nhạt, trước mắt Lâm Tương Ca tối sầm, thiếu chút nữa là ngất đi.
Tần Vận buồn cười nhướng mày.
Lúc này Lâm Tương Ca còn chưa có kinh nghiệm.
Tâm tư nhiều, tính tình cũng đanh đá, nhưng vẫn chưa giấu được suy nghĩ của mình.
"Ta và Nhị hoàng tử vốn không quen biết, chưa bao giờ gặp qua. Nếu Quận chúa có thể cùng Nhị hoàng tử được liền cành, ta đương nhiên sẽ dâng lên lễ trọng để chúc mừng."
Vừa dứt lời, Tần Vận xoay người vào phòng, đóng cửa lại thật mạnh.
Lâm Tương Ca lại một lần nữa bị ném mặt, một chưởng chụp lên lan can: "Phế vật! Không phải các ngươi nói Tần Vận và Nhị hoàng tử đã gặp nhau sao? Hôm nay bổn quận chúa thấy nàng ta như vậy, ngược lại không giống nói dối."
Thị nữ một run rẩy quỳ xuống: "Quận chúa bớt giận, nô tỳ đã hỏi thăm người bên cạnh Nhị hoàng tử. Bọn họ đều nói sau khi Nhị hoàng tử tới phủ Hàng Châu, liền rất quan tâm đến Tần gia."
"Hiện tại đang ở Hàng Châu, ngươi tự mình đi điều tra rõ. Còn có, cũng điều tra việc hôn nhân của Tần Vận và Phó gia."
- -
Sau khi Tần Vận vào phòng, Tần Hảo vẫn không yên tâm, lo lắng nói: "Lâm Tương Ca sẽ không vô duyên vô cớ tới tìm muội gây phiền toái, hơn nữa muội cũng không có quan hệ với Nhị hoàng tử. Vận nhi, muội nói xem, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
"Tỷ tỷ, không cần lo lắng. Muội cùng Phó gia đính hôn, lại không lâu nữa sẽ cập kê, nếu Lâm Tương Ca đã tới, vậy nhất định sẽ điều tra những việc này một lần nữa. Bất kể ở kinh thành nàng ta nghe nói cái gì, chờ điều tra xong sự thật, trong khoảng thời gian ngắn, chúng ta không cần giao tiếp với nàng ta."
Tuy nói như thế, nhưng trong lòng Tần Vận cũng không thả lỏng.
Nàng chưa từng tiếp xúc với Lâm Ngạn, Lâm Tương Ca này đã có thể tìm tới cửa rồi, nếu trong đó không có bút tích của Lâm Ngạn, vậy tên nàng sẽ viết ngược lại.
Tần Vận lấy lại bình tĩnh, việc này e là vẫn nên để Tạ Cảnh ra tay.
Nghĩ như vậy, Tần Vận viết tờ giấy giao cho Đậu Khấu: "Cất kỹ, chờ lát nữa trở về rồi lại đưa tin này đi."
Không có Lâm Tương Ca làm phiền, cuối cùng Tần Hảo bình tĩnh lại.
Nhưng sau khi trở về, Diệp Mạch vẫn mạnh mẽ bóp nát cái ly trong tay.
Tần Vận yên lặng trở về Thiều Hoa Uyển.
"Cô nương, tin đã đưa đi." Đậu Khấu xách theo hộp đồ ăn đi đến: "Hôm nay quận chúa kia thật sự là rất không cấp bậc lễ nghĩa, chuyện này nếu là xảy ra tại Tần gia, đã sớm bị đưa đến từ đường. Nhưng vị quận chúa này còn coi đây là kiêu ngạo nữa chứ."
Tần Vận kinh ngạc liếc nhìn Đậu Khấu.
Bán Hạ và Đậu Khấu bên cạnh nàng, một người lớn tiếng, một lại bình tĩnh.
Đậu Khấu chính là người bình tĩnh kia, xưa nay những lời này nhất định là do Bán Hạ nói ra.
Bán Hạ không ra cửa, nghe vậy tò mò hỏi vài câu, đợi nghe xong Đậu Khấu tự thuật, sắc mặt đỏ lên: "Cô nương, người không nên buông tha đồ bỏ quận chúa này, đây rõ ràng là đang phá hoại thanh danh của người! Người từng cùng Nhị hoàng tử kia có quan hệ sao? Nếu chuyện này truyền tới Phó gia, không chừng sẽ còn xảy ra chuyện gì đây."
Phó gia?
Tần Vận mím môi, có lẽ Lâm Ngạn chính là muốn cho Phó gia biết được việc này, rồi sau đó tới cửa từ hôn.
Đến lúc đó, hắn lại nhắc đến việc hôn nhân của Tạ Cảnh và Lâm Tương Ca, Phó gia và Bình Dương Hầu phủ cũng không có lý do phản bác.
Tần Vận bĩu môi, kiếp trước Lâm Tương Ca còn sinh cho hắn một đôi nhi nữ nữa kìa, nhưng kiếp này xem ra, Nhị hoàng tử này rõ ràng là chán ghét Lâm Tương Ca.
Sáng sớm hôm sau, Đậu Khấu cầm một phong bái thiếp mới tinh đến: "Cô nương, đây là buổi sáng đưa cho người gác cổng."
Tần Vận gật đầu, không nhìn bái thiếp, ý bảo nàng mở ra.
"Là thiệp của vị quận chúa ngày hôm qua, mời cô nương hôm nay ra cửa thưởng tuyết." Đậu Khấu nhướng mày bình tĩnh nói.
Tần Vận cười nhạo, tiếp tục phấn đấu cùng sủi cảo tôm thủy tinh trước mặt: "Không đi."
"Nhưng dù sao nàng ta cũng là quận chúa, nếu người không đi, thật sự không có việc gì chứ?" Thược Dược lo lắng nói.
"Không việc gì, rốt cuộc nàng ta vẫn bưng ra tư thế quận chúa, không đến mức vì ghê tởm ta mà ném hết thân phận quận chúa kia."
Nhưng Tần Vận không ngờ sau khi nàng cự tuyệt bái thiếp của Lâm Tương Ca, nàng ta lại trực tiếp tìm đến Tần gia.
Lâm Tương Ca là quận chúa, bởi vậy ngay cả lão phu nhân cũng phải ra cửa nghênh đón.
Tần Vận đi theo phía sau mọi người, mặt vô biểu tình nhìn Lâm Tương Ca đứng đằng trước.
"Hôm qua đến bờ Tây Hồ thưởng tuyết, gặp gỡ Lư Dương Hầu phủ Đại nãi nãi[1] cùng Tam cô nương quý phủ. Ta cùng Tam cô nương tuổi xấp xỉ nhau, nhất kiến như cố[2]. Hôm nay vốn định lại trò chuyện cùng Tam cô nương, không ngờ Tam cô nương cũng là người lười biếng, nên ta chỉ có thể tới cửa làm phiền."
[1] tiếng tôn xưng phụ nữ đã có chồng[2] mới quen đã thân; gặp lần đầu đã quen thânLâm Tương Ca cười tủm tỉm nói chuyện cùng lão phu nhân, ôn nhu hiền thục, cùng hôm qua như hai người khác nhau.
Tần Hảo cười lạnh một tiếng, thanh âm không lớn, chỉ có Tề thị và Tần Vận có thể nghe được.
Tề thị khó tránh khỏi đau lòng.
Có thể làm nữ nhi luôn tốt tính này của mình chướng mắt, có thể thấy rằng vị quận chúa này đã thật sự đắc tội Vận tỷ nhi.
Lúc sắp bước vào Thọ An Đường, Tề thị giữ Tần Vận lại ngoài cửa, nghiêm túc hỏi: "Vận tỷ nhi, vị quận chúa này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Con và nàng ta trước kia có quen biết sao?"
"Hôm qua con và Đại tỷ tỷ đi ngắm tuyết, cùng vị quận chúa này.." Tần Vận dừng một chút: "Cũng coi như là không đánh không quen nhau."
Nghe vậy, bất an trong lòng Tề thị càng thêm mãnh liệt, nhưng thấy Tần Vận có vẻ không thèm để ý, cũng không hỏi thêm nữa.
Hai người xốc rèm cửa dày nặng bước vào buồng trong, một cổ ấm áp nghênh diện mà đến.
Tần Vận cởi xuống áo choàng bên ngoài, vừa lúc nghe được bên kia Lâm Tương Ca nói: "Ngày thường, ta cũng thường qua lại Bình Dương Hầu phủ, Hầu phu nhân rất hài lòng vị tức phụ của cháu ngoại trai là Tam cô nương đây."
Lão phu nhân cười híp mắt: "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi."
Nói xong thì thấy Tần Vận, hướng nàng vẫy tay: "Vận tỷ nhi lại đây, con đứa nhỏ này cũng thật là không hiểu chuyện. Nếu hôm qua gặp được Quận chúa, cũng nên tận tình của chủ nhà, thỉnh Quận chúa tới nhà chứ."
Tần Vận cười khẽ: "Tổ mẫu, Quận chúa sinh ra ở kinh thành, rất ít tới Giang Nam, cháu gái cũng là cảm thấy Quận chúa thật khó mới đến một lần, nhất định là muốn xem nhiều cảnh đẹp Giang Nam. Cho nên hôm qua liền đề cử cho Quận chúa mấy địa phương không tệ. Nhưng người cũng biết đó, bình thường thân mình con không tốt, mùa đông rất ít ra cửa. Hôm qua sau khi ra ngoài liền cảm thấy có chút chóng mặt đau đầu, cho nên chỉ có thể cự tuyệt thiếp mời của Quận chúa."
Ánh mắt Lâm Tương Ca hơi trầm xuống, cười như không cười nhìn Tần Vận.
Người này thật đúng là kẻ trở mặt.
Hôm nay gặp cùng hôm qua gặp hoàn toàn là hai người.
Lão phu nhân cũng lập tức cười làm lành nói: "Vận tỷ nhi thật là thân thể yếu ớt, thời tiết thế này, ta cũng sợ nó bị phong hàn, ngày thường cũng miễn nó thỉnh an. Đứa nhỏ này cũng là đứa thành thật, nhất định là sợ lây bệnh phong hàn cho ngài, cho nên mới cự tuyệt thiếp mời này."
"Không có việc gì, lão phu nhân không cần để ý." Lâm Tương Ca nhẹ giọng nói, ngược lại đối với Tần Vận nói: "Lần đầu tiên ta tới Giang Nam, rất tò mò trạch viện ở Giang Nam này có hình dạng gì, không biết Tam cô nương có thời gian mang ta dạo một vòng Tần gia hay không?"
Vừa dứt lời, Tần Vận hơi hơi nhíu mày.
Người ở đây nhìn hai người mơ hồ thấy kỳ quái.
Lâm Tương Ca còn muốn nói gì đó thì Tần Vận đã đứng lên: "Quận chúa, thỉnh."
Tần Hảo lo lắng kéo Tần Vận một cái, Tần Vận cười với nàng lắc lắc đầu.
Ở địa bàn Tần gia, nếu Lâm Tương Ca còn dám kiêu ngạo, nàng có rất nhiều biện pháp trị nàng ta.
- -
"Nghe nói năm đó lệnh tỷ xuất giá, Hàng Châu cũng là tuyết rơi lớn như vậy."
Tần Vận đi về phía trước, nghe vậy bước chân vẫn không ngừng: "Quận chúa rốt cuộc muốn nói gì? Ta và Nhị hoàng tử chưa từng gặp qua, nếu không phải Quận chúa đến đây, ta cũng không biết Nhị hoàng tử đã từng đến Hàng Châu."
"Nhưng ngươi có biết hay không, hắn biết rõ ngươi đã đính hôn, sau khi hồi kinh vẫn hướng Hoàng Thượng thỉnh chỉ, muốn cưới ngươi làm Nhị hoàng tử chính phi."
Lời nói của Lâm Tương Ca gay gắt khiến Tần Vận đứng lại.
Nhưng càng làm cho nàng kinh ngạc chính là Lâm Ngạn!
Nàng cũng không biết khi nào mình lọt vào mắt Lâm Ngạn, làm cho Lâm Ngạn có thể vì nàng chọc Hoàng Thượng không vui.
Dù sao thì tơ tưởng một nữ tử đã đính hôn cũng không phải là việc một hoàng tử nên làm, thậm chí là một nữ tử đến cả tên còn chưa biết, lại không có gia thế gì.
Tần gia ở phủ Hàng Châu là gia tộc đứng đầu, nhưng ở đất kinh thành đầy hoàng thân quý tộc, cũng chỉ là một gia tộc nho nhỏ.
Tần Vận liếc nhìn Lâm Tương Ca trước mặt, chẳng lẽ Lâm Ngạn muốn lấy nàng làm lá chắn để thoát khỏi Lâm Tương Ca?
Nhưng Lâm Ngạn biết rõ Phó Vân là Tạ Cảnh, cũng biết tương lai nàng là Thế tử phi của Bình Dương Hầu phủ..
"Ta là Ninh Vương phủ Quận chúa, có thể cho hắn sự trợ giúp lớn hơn. Nếu hắn cưới ngươi, có ích lợi gì?" Lâm Tương Ca cười nhạo, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Vận: "Huống chi, ngươi cũng không phải là thiên tiên tuyệt sắc gì, nếu thật sự giống như lời ngươi nói, các ngươi chưa từng gặp mặt, vì sao hắn sẽ mạo hiểm bị Hoàng Thượng khiển trách mà nói muốn cưới ngươi?"
Tần Vận không nói nên lời dựa vào một bên, cau mày bực bội nói: "Những lời này ngươi nên đi hỏi Nhị hoàng tử, mà không phải tới hỏi một người không biết gì cả như ta! Lâm Tương Ca, ban đầu ta thấy ngươi là quận chúa, thân phận địa vị thật là cao hơn ta không ít, cho nên không muốn nhằm vào ngươi nói cái gì.
Nhưng mà hành động của ngươi thật sự là không xứng với thân phận quận chúa này. Chuyện Nhị hoàng tử, ta đã giải thích với ngươi. Nếu ngươi không tin thì cho người ở Hàng Châu điều tra kỹ một chút. Ta không biết hành tung của hắn, nhưng mà ngươi ái mộ nhiều năm như vậy, sẽ không thể không biết!
Đại khái ngươi có thể đi tra xem khoảng thời gian đó hắn ở Hàng Châu, ta từng ra cửa mấy lần, mỗi lần ta ra ngoài đã đi nơi nào. Có những lúc, mắt thấy được cũng không nhất định là thật, huống chi ngươi chỉ nghe lời nói của một bên?"
Thấy Lâm Tương Ca không nói lời nào, Tần Vận lại nói tiếp: "Ta là người đã đính hôn, cũng không muốn xen vào giữa các ngươi. Quận chúa có thời gian tới Hàng Châu khởi binh vấn tội, vậy thì không ngại sau khi hồi kinh vào cung nhiều hơn, nói không chừng ngày nào đó Hoàng Thượng không kiên trì nữa sẽ tứ hôn ngài cho Nhị hoàng tử."
Lâm Tương Ca hồ nghi nhìn nàng: "Ngươi thật sự không muốn bay lên cành cao thành phượng hoàng?"
Tần Vận lười trả lời nàng, chỉ lẳng lặng mà nhìn.