Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 121: Tấm hình chụp chung

THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU

Quyển V: Buổi cuồng hoan đẫm máu

Chương 121: TẤM HÌNH CHỤP CHUNG

Tác giả: Mộc Tô Lý

Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) - Ngẩn

(◐‿◑)

Ngày hôm ấy, tin tức tử vong trên màn hình lớn chỗ giám thị phá lệ nhiều đáng kể.

Rất nhiều thí sinh đứng vững ở giai đoạn trước, nhưng khi vào khoảnh khắc cuối cùng lại buông lỏng cảnh giác, tiếc thay họ đều bị khai trừ ngay tại đây hết.

Đa số các tin tức đến vào lúc nửa đêm, ngoại trừ các giám thị thay ca trực thì chẳng có ai biết đến.

922 và 154 lại phụ trách công việc canh gác này ngay nửa đêm.

Bốn giờ sáng họ đi xuống lầu, chào đón một ngày mới bằng bữa sáng nóng hổi, họ cùng ngồi xuống chiếc bàn dài ngay cạnh cửa sổ.

"Chào buổi sáng."

Bàn bên cạnh cũng có hai giám thị đã ngồi sẵn ở đó từ trước.

Họ rót cà phê nâng cao tinh thần, nhìn chằm chằm không chớp mắt lấy một lần vào màn hình.

"Trước khi mấy cậu tới thì vừa có một trận bão tin tức ập đến đấy." Một giám thị trong đó nói, "Độ khoảng mấy chục cái tuyên cáo tử vong, nhìn mà đến bữa sáng này cũng không vô miệng nổi nữa."

922 tiếc nuối "a" một tiếng, anh ta giơ muỗng bánh kem vừa múc lên, ăn cũng không phải, không ăn cũng không phải.

Ngược lại thì 154 bình tĩnh hơn hẳn, mỗi một muỗng cháo yến mạch đưa lên miệng đều vô cùng văn nhã.

Họ chẳng mấy thân gì với hai vị giám thị kia, do một bên phụ trách giám sát trong nước, bên thì ngoài nước, tất sẽ phải khác địa điểm thi, ngày thường cũng không gặp mặt. Nhưng giờ mà bốn người ngồi đối diện nhau mà không nói nhau câu nào đến tận bình minh thì xấu hổ chết, nên rất nhanh cả hai bên đều câu qua câu lại bắt đầu nói chuyện.

"Có phải cậu đã kiểm tra từ hồi rất sớm từ trước rồi không?" Vị giám thị ăn sáng không vô kia mở lời hỏi 922. Hắn lớn hơn 922 ít tuổi, khi nói chuyện cũng cố tình xem 922 như đàn em của mình.

"Đúng rồi." 922 gật đầu, đáp: "Tôi kiểm tra từ rất sớm, cùng một kỳ thi với boss nhà bọn tôi ấy."

Vừa nhắc đến 001, giám thị nọ "ừ" một tiếng, thần sắc phức tạp lẩm bẩm: "001... À, cái hồi 001 làm thí sinh, toàn khu giám thị đều biết đến trên đời còn có một người như thế. Loạn một đoàn, vì cậu ta mà hệ thống thêm biết bao nhiêu là quy định."

922 giơ bánh kem, yên lặng nhìn hắn.

Giám thị nọ vội sửa miệng: "Có điều giờ ngẫm lại, đúng là trâu bò thật."

Moi một lời hay ý đẹp nào về 001 từ trong miệng nhóm giám thị đời đầu quả thật không dễ dàng gì mà.

922 nhìn biểu cảm như táo bón tới nơi của hắn ta, lại nhịn không được muốn cười: "Dĩ nhiên là trâu bò rồi, không thì sao lên đến 001 được chứ."

"Hồi đầu cậu ta chưa phải là 001, danh hiệu lúc đó là Gin, tôi nhớ vô cùng rõ ràng là—" giám thị nọ một khi bàn đến chuyên ngày trước lại rất có tinh thần: "Sau khi mấy cậu trở thành giám thị, đều sẽ có một thẻ thí sinh đồng bộ nhỉ?"

922 không đáp lại, 154 lấy ra một tấm thẻ giống như thẻ phòng đặt trên mặt bàn, tiếp tục châm ngôn "Khi ăn khi ngủ thì không nói chuyện" mà uống cháo.

"À, anh nói cái này à?" 922 chỉ vào tấm thẻ, bảo, "Bình thường thì không dùng, nhưng một khi mà vi phạm quy định, có thể cầm nó đến chỗ nghỉ ngơi tra, ngay lúc đó còn có thể phô điểm mình ra nữa."

"Đúng vậy, chính là cái này." Giám thị nọ nói: "Hồi đầu thì chưa có cái này, sau khi trở thành giám thị thì cái số báo danh cũng xem như vứt."

922 lần đầu tiên nghe thấy thế: "Hả?"

"Thì cũng vì tên 001 lúc lên làm giám thị vẫn còn vi phạm quy định, hệ thống lại tăng thêm quy định xử phạt giám thị, sau đó mỗi người chúng tôi đều được có một tấm thẻ thí sinh ngay vào lúc đó, chuyên dùng cho công tác xử phạt."

922: "Thì ra là như thế à? Tấm thẻ của boss tôi cũng thấy qua rồi, ký tự cuối bị ai đánh thiếu mất một chữ cái, còn mỗi Gi."

"Thật sao?" Giám thị nọ nói: "Thẻ của nhóm đầu tiên là chính tay A làm, cậu ấy cẩn thận lắm, bình thường sẽ chẳng bao giờ phạm—"

Hắn muốn nói A sẽ không phạm sai lầm ở mấy chuyện thế này đâu, nhưng ngẫm lại người kia là 001, thế thì không nhất định rồi.

Vậy là cố tình khiêu khích nhỉ?

Nhất định là vậy rồi.

Hắn ngẫm nhớ tới chuyện ngày trước, rồi nghĩ đến A và 001 của hiện tại là hắn lại cảm thấy đau đầu sắp chết rồi.

Hắn sốt sắng một lát thì hoàn hồn trở lại, nói với 922: "Vậy hẳn cậu cũng lợi hại lắm nhỉ, người tham gia kiểm tra hồi đó đều phải lựa chọn kỹ càng."

922 vội vàng xua tay bảo: "Quá lời quá lời rồi, hồi ấy tôi đụng tới đồng đội nào cũng toàn là thứ dữ, đúng là xui xẻo làm sao, cuối cùng thành công thông qua kỳ thi cũng chính là 001. Dù tôi cũng không ổn lắm, nhưng vận may vẫn còn tốt, mới có thể ăn hên đứng được tới hiện tại."

"Hai cậu không phải thí sinh của kỳ I à?" Giám thị nọ nâng cằm sang 154, "Tôi thấy cảm tình hai cậu khá tốt, còn tưởng là bạn bè một đường đến đây chứ."

154 nuốt đồ ăn, lúc này mới đáp lời: "Không phải, tôi tới muộn hơn cậu ta."

922 gật đầu, tiếp lời: "Đúng vậy, cậu ấy làm thí sinh trễ hơn tôi, nhưng lại làm giám thị sớm hơn tôi một chút, sau khi thông qua kỳ thi thì tôi đại thương nguyên khí, nằm ở chỗ nghỉ ngơi lâu lắm."

Khi nói chuyện, màn hình lớn tiếp tục làm ầm lên, tin tức tuyên cáo tử vong lại tới nữa.

Cả bọn ngừng câu chuyện, đột nhiên lại trầm mặc tiếp.

Tin tức lần này ập tới càng điên hơn, màn hình chạy liên tục hai phút không ngừng.

Tiếng nhắc nhở "ting ting" đổ về hàng loạt, mỗi một âm thanh vang lên đều đại diện cho mỗi một sinh mệnh rực rỡ ngã quỵ xuống hố sâu thẳm.

Chuyện như thế dù có thấy bao nhiêu lần đi nữa, ít ai có thể thờ ơ được dễ dàng.

Chỉ trong nháy mắt đã lướt qua gần cả trăm thí sinh, sắc mặt ba vị giám thị còn lại rất khó coi.

922 hoàn toàn đặt chiếc muỗng ăn bánh kem xuống, chỉ duy nhất 154 là ngoại lệ.

Cậu ta nhìn thoáng qua màn hình, cúi đầu trầm mặc chốc lát, lại tiếp tục ăn cháo.

Hai vị giám quay ra nhìn ánh mắt của 154 thì thấy có gì đó không đúng.

Rất hiển nhiên, họ đã xem 154 như một kẻ máu lạnh.

Có nhiều người xa lạ đều sẽ sinh ra ấn tượng sơ khai với 154 như thế - mặt xác chết, cứng nhắc, bộ dáng công chính liêm minh. Trước đây, 922 không thể nhìn bạn mình bị hiểu lầm như thế được, nên anh ta vẫn luôn tìm cơ hội đi giải thích rất nhiều.

Anh ta thường nói: "Nếu như các cậu từng nhìn thấy phòng tạm giam của 154, thì các cậu sẽ không nghĩ như thế nữa đâu."

Phòng tạm giam của người khác, đều sẽ là những cảnh tượng liên quan đến bản thân họ. Còn phòng tạm giam của 154 lại không hề có chút gì liên quan đến cậu ta.

Phòng tạm giam của cậu sẽ lặp lại từng một bộ dáng của các thí sinh chết trong phòng thi.

Từng quen, chưa biết, đã trò chuyện, chẳng hàn huyên,..... nhưng họ đều là những thí sinh cậu ta từng gặp qua.

Những giám thị khác sẽ thổn thức, sẽ tiếc thương, nhưng chúng đều lẳng lặng vùi trong quên lãng. Còn cậu tuy rằng chẳng bao giờ nhắc tới trên môi nhưng trong lòng cậu lại ghi nhớ đến từng người một.

Đã thật lâu về trước, 922 từng trêu 154 rằng, bảo cậu ta làm giám thị mà sao cứ sợ phòng tạm giam mãi thế.

Đúng một lần kinh nghiệm ấy, anh không bao giờ đùa như thế nữa.

.......

Tuyên cáo tử vong vang liền một đêm, tựa như buổi cuồng hoan cuối cùng.

Đúng tám giờ sáng, màu mây âm u nhạt dần, để đường cho vầng thái dương sáng tỏa trên bầu trời không của phòng thi, gió lạnh của đầu ngày nắng khẽ thổi tới.

Biết bao thí sinh bừng tỉnh từ giấc ngủ mơ đều phát hiện ngoại trừ mình ra thì tòa nhà đã chẳng còn ai nữa.

Tiếng hệ thống vang lên ở từng tòa một:

"Một người họ hàng biết được cha mẹ Sherry bất ngờ gặp chuyện, trấn Brandon lại còn có hiện tượng kì quái, để trẻ con ở đây chẳng mấy tốt. Người họ hàng đến căn nhà từ sớm, đón hai anh em đáng thương ấy....."

Còn các thí sinh đáng thương hơn bội phần chỉ có thể dựng ngón giữa ngay giữa đường.

Hệ thống dừng một chút, để nói cho rõ ràng hơn, nó lại không tình nguyện hé ra thêm một câu:

"Ngoại trừ phòng thi cá biệt có bất thường."

Còn cá biệt.....

Toàn bộ thí sinh đều biết, phòng thi cá biệt lừng danh còn đâu ngoài 197.

"Trước khi hai anh em Sherry đi đã để lại một tờ giấy đáng yêu gửi tặng cho vị khách ghé chân, xem như là món quà đưa trước ngày lễ."

"Ngay bây giờ, giai đoạn kiểm tra riêng thứ nhất đã chính thức kết thúc, phòng thi liên hợp còn 1427 người."

"Chúc mừng 1427 thí sinh trên, mọi người đã biểu hiện trọn vẹn tài trí và lòng dũng cảm hơn người của bản thân, thuận lời thông qua giai đoạn thứ nhất."

"Từ giờ trở đi, mọi người có bốn tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi chỉnh đốn thời gian, có thể ngủ, dùng cơm, chỉnh lí đồ đạc cá nhân, nói cách khác, tự do hoạt động, thỏa thích hưởng thụ."

"Sau bốn tiếng cũng chính là 12 giờ trưa, giai đoạn kiểm tra thứ hai chính thức bắt đầu."

Khi nó nói những lời trên, tám tên cáo già bị phạt ở chỗ giám thị chưa được một câu nào lọt vào tai.

Cũng chính vì chịu ảnh hưởng của phòng tạm giam, hơn phân nửa trong số họ vẫn chưa rời giường.

Giữa nhóm người ở đây, Du Hoặc thế mà lại được xem như là một trong những người tỉnh sớm nhất.

Ngay khi hắn vừa mở hai mắt, cánh tay Tần Cứu đang chồm qua người hắn lấy gì đó.

"Đánh thức em rồi à?" Tần Cứu hỏi.

Du Hoặc ngớ người chốc lát, chờ cơn buồn ngủ trôi đi hẳn mới mở miệng đáp: "Không, vừa mới tỉnh. Mấy giờ rồi?"

Tần Cứu cầm điện thoại lên, nói: "Đang định xem đây, 8 giờ 30. Còn muốn ngủ thêm xíu nữa không?"

Vừa dứt lời, Du Hoặc đã nhắm tịt hai mắt lại.

Tần Cứu cúi đầu nhìn hắn: "Muốn ngủ tiếp thật sao?"

Du Hoặc hô hấp vững vàng, tiếng nói khàn khàn đợi một hồi lâu sau mới đáp lại: "Không có, nhắm mắt dưỡng thần."

Tần Cứu trầm thấp bật cười.

Du Hoặc "ừm" một tiếng, cứ như giấc ngủ như chết nọ đã đi qua.

Nhưng qua thật lâu sau đó, môi hắn mới giần giật cất giọng: "Thường thì chừng nào đến giai đoạn thứ hai?"

"Thường thì sẽ có thời gian nghỉ ngơi, khoảng giữa trưa hoặc buổi chiều." Tần Cứu nói.

"Để vào phòng thi tìm ông Vu tâm sự." Du Hoặc tiếp lời.

Tần Cứu lấy điện thoại mình xem một chút, lại bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó.

Anh khảy khảy vành tai Du Hoặc, kêu: "Tổng giám thị."

Du Hoặc "chậc" một tiếng tựa như bất mãn, nhưng chẳng có ý tránh né nào, hắn bảo: "Nói."

"Tôi suy nghĩ..... trước kia tôi có từng gặp em không nhỉ?" Tần Cứu nói.

Du Hoặc: "..... Anh đang nói mê sảng cái gì vậy?"

"Không phải chỉ hệ thống, tôi đang nói hồi còn nhỏ ấy." Tần Cứu suy tư một lát: "Em ở trong phòng tạm giam của ông Vu bao nhiêu tuổi rồi? Mười hai, mười ba tuổi?"

"Mười hai." Du Hoặc nói.

"Có khi là do góc độ, lúc tôi nhìn thì thấy có chút quen mắt, không biết chừng đã từng gặp qua ở đâu rồi?" Tần Cứu tiếp lời, "Em còn ảnh nào khác không? Hồi nhỏ."

Du Hoặc: "......"

Thấy hắn không phản ứng, Tần Cứu lại bắt đầu nghịch khuyên tai của hắn.

Trông làn da ở cổ ngày càng ửng hồng, Du Hoặc cuối cùng mới vươn tay lên, mắt cũng chẳng thèm mở mò tìm trên tủ đầu giường.

Hắn đưa điện thoại cho Tần Cứu, bảo: "Chắc là có một tấm, tấm hình chụp chung với Vu Văn chẳng biết từ kiếp nào, anh tìm đi."

Ngay khi Tần Cứu cầm điện thoại trong tay, khóa vân tay đã được mở sẵn.

Toàn bộ những gì trong điện thoại đều mở rộng ngay trước mặt anh.

Cơ mà nội dung điện thoại Du Hoặc vô cùng sạch sẽ, ít ỏi đến nỗi vừa nhìn là hiểu ngay, cả kho ảnh cũng chẳng có bao nhiêu.

Tần Cứu liếc mắt một cái đã tìm thấy được tấm ảnh "chẳng biết từ kiếp nào" kia.

Vu Văn trong ảnh chụp còn nhỏ xíu, nhỏ đến nỗi có khi còn chẳng đi được, phải có người đỡ từ đằng sau thì may ra mới có thể đứng được như thế.

Người đỡ cậu là một cậu nhóc, mái tóc đen nhánh, thân hình mảnh khảnh, ngũ quan mặt mũi vô cùng tuấn tú.

Khi Tần Cứu vừa nhìn đến cậu nhóc đã lập tức ngẩn người.

Du Hoặc không cần mở mắt cũng có thể thấy được anh có gì đó khác thường.

"Sao vậy?" Cuối cùng Du Hoặc cũng chính thức tỉnh dậy, mở mắt đã thấy Tần Cứu đang cau mày lại.

"Đây là em?"

Tần Cứu phóng to mặt cậu nhóc, đưa cho Du Hoặc xác nhận.

"Không thì sao? Anh từng gặp ai giống vậy à?" Du Hoặc tức giận mà nói.

Tần Cứu trầm mặc hồi lâu, liền bảo: "Đúng là tôi đã gặp rồi."

Du Hoặc: "?"

Từ lời này trở đi, quả là những mệt mỏi rã rời nãy giờ thật chẳng đáng chút nào cả.

"Có ý gì?"

"Hai ba năm trước, tôi có thấy ảnh chụp hồi nhỏ của một người. Cậu ta cho tôi xem chính là tấm ảnh này, cách nói cũng y như thế. Cậu ta bảo đây là ảnh chụp của cậu ta với một đứa trẻ bên họ hàng."

"Ai?" Du Hoặc nhìn chằm chằm Tần Cứu.

Tần Cứu nói: "...... 154."

Du Hoặc ngạc nhiên.

Chỉ trong nháy mắt mà đến cả hắn cũng phải hoài nghi liệu mình có nhớ sai, lấy nhầm hình ảnh của người khác hay không.

Nhưng suy nghĩ này rất hiển nhiên đều là vớ vẩn, chỉ tính cha con Vu Văn thôi cũng đã chứng thực tấm ảnh này là của ai.

Huống hồ gì, cho dù tấm ảnh này cách bây giờ cũng đã ngót nghét hai mươi năm, nhưng mặt hắn vẫn có sáu phần tương tự với cậu nhóc trong bức hình.

Người trong ảnh là hắn, chuyện này chẳng thể nghi ngờ gì nữa.

Vậy còn 154 thì sao?

Đến tột cùng là xuất phát từ lí do gì, mà cậu ta lại dùng hình hồi nhỏ của người khác như của chính bản thân mình?

Edit by Ngẩn

Qua giờ mình có đi check lại các chương cũ thì phát hiện lỗi sai rất nhiều luôn, nhất là dịch sai tên mới chết :(

Tên của Ngô Lị thật ra Ngô Lợi, trong chương 98 có phần giải thích, Lợi ở đây là lợi trong lanh lợi. Hồi đó thấy cấn cấn mà chưa xem kỹ, hoá ra sai thiệt. Không có từ hán phiên âm nào của tên chị là Lị hết nên kết quả cuối cùng thì Ngô Lợi mới đúng.

Bên cạnh đó là tên của bé Sherry, tên bé này có ba cách dịch là Sherry, Shirley và Shelly. Không phải tên dịch sai, mà là dịch không hợp. Tên tiếng anh thường sẽ dùng Shirley nhiều hơn, Sherry thì là tên rượu, mình nghĩ ít ai dùng đặt tên. Ngoài ra thì tên hai đứa trẻ song sinh thường sẽ có nét tương đồng, nếu anh trai tên Sally thì tên em gái nên là Shirley hoặc Shelly sẽ thích hợp hơn.

Chuyện này mình từng có hỏi cô mình sẽ dịch thế nào, thì cô bảo là Shirley, mình còn biết thêm từ cô là trong "Ma thổi đèn", dịch giả cũng dịch là Shirley. Dù sao thì mình cũng là nghiệp dư thôi nên sau khi kết thúc bài thi toán này mình đổi hết một lượt nhé.

Mà cũng toàn do nghe theo QT hết đó, sau này không nghe theo QT nữa âu :( tui qua chơi với bản raw luôn.

Nói chung thì các lỗi trên đều lớn nên khi thực hiện quá trình sửa đổi sẽ được thông báo trên trang mình luôn để những người chưa đọc đến đây nắm được thông tin. Phiền mọi người rồi, ngày vui vẻ iu thương!

Vote, comment và cũng đừng quên follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee. Thank u, next. (Ý là next qua chương sau ó :3)