Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 59: Đội quân mặt trắng

THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU

Quyển III: Trông cậu có vẻ ngon phết

Chương 59: ĐỘI QUÂN MẶT TRẮNG

Tác giả: Mộc Tô Lý

Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) - Nọc

ᶘ •ᴥ•ᶅ

Ánh lửa trong hang động dần dần lụi tàn, mọi người liền biết rằng con quái vật kia lại tới nữa rồi.

Thời gian bóng tối duy trì rất ngắn.

Lấy kinh nghiệm đã tích luỹ ở lần trước, mọi người phóng nhanh như cắt đến nhóm lửa.

Nhưng khi cả hang động có ánh sáng thêm lần nữa, thì bọn họ đành ngậm ngùi phát hiện ra Trần Phi và Hoàng Thuỵ vẫn biến mất. Hệ thống lại một lần nữa không gây ra tiếng động đã đưa hai thí sinh tới chỗ quái vật mất rồi.

Giống như Tần Cứu, Du Hoặc lần trước...... ủa?

''Anh Du đâu mất rồi?'' Địch Lê ngơ ngác hỏi.

Hiện tại cậu đang hướng một lòng về Tần Cứu và Du Hoặc để ngày ngày được học thêm nhiều bài học mới lạ, bất kể ngày đêm mà luôn mở to mắt nhìn về hai người kia.

Kết quả chỉ cần quay đầu một phát, liền phát hiện ra bảo tàng Orsay(*) bị thiếu mất một món đồ.

''Không phải là mới vừa ở đây sao....''

Thư Tuyết chỉ tay về phía sau, lại phát hiện ra chỗ cô chỉ chỉ có Tần Cứu.

Bên trái anh trống không, trước khi quái vật tới thì Du Hoặc đã đứng ở đó, hiện tại ngay cả cái bóng cũng không có.

Thư Tuyết kinh ngạc hỏi: ''Người đâu? Mới nãy tôi còn nghe thấy cậu ấy nói chuyện cơ mà.''

Tần Cứu lấy một sợi dây thừng dài, rồi cuộn vòng nó lại: ''Vậy cô không nghe cậu ta nói gì à?''

''Lúc ấy tôi đang xem bảng điểm, nghe không rõ lắm....''

Cô và Ngô Lị xếp hạng tuốt ở trên, không có gì phải lo lắng. Nhưng cô vô cùng chú ý tới Du Hoặc và Tần Cứu.

Hai anh chàng này có bao giờ quan tâm đến bản thân mình đâu, cô thân là bạn bè, đương nhiên là phải chú ý giúp rồi.

Thư Tuyết nhớ lại nói: ''Hình như là đánh cược thì phải.''

''Ừ.'' Tần Cứu nói, ''Là đánh cược.''

Bọn họ cá cược với nhau là xem thử thứ hạng của họ có bị tụt xuống chót hay không.

Người thắng cuộc có thể đi câu cá hay làm các hoạt động để thư giãn gân cốt, người thua cuộc chỉ có thể nhàm chán mà đi dọn dẹp hậu cần.

Tần Cứu thắng.

Kết quả là khi xúc tu của con quái vật tới, không nói năng gì mà chộp lấy con cá ở trước mặt Tần Cứu rồi chạy mất.

''Cho... Cho nên hiện tại thì sao đây? Đây là tình huống gì thế?'' Có người hỏi.

''Tôi muốn đi tìm cá, mấy người làm sao thì làm.'' Tần Cứu đặt cuộn dây thừng trong tay, quay người ra khỏi hang.

Địch Lê sửng sốt vài giây, vội vàng đuổi theo hỏi: ''Anh muốn đi đánh quái à? Em đi nữa được không.....''

..............

Trừng phạt của hệ thống luôn luôn là ngay tức thì.

Các xúc tu của con bạch tuộc xấu xí cùng với những cái lỗ hút cuộn hai thí sinh hạng chót lại, khung cảnh xung quanh thay đổi trong nháy mắt.

Trong khoảnh khắc ấy, nó cảm thấy món ăn đêm nay có hơi im lặng.

Có gì đó không đúng lắm.

Nhưng ngay ở giây tiếp theo, khoang thuyền cũ nát phản chiếu trên đôi mắt tròn vo của nó, một mùi hương quen thuộc bao quanh nó, nó ngay lập tức thả lỏng.....

Nó đã đến nơi mà nó thường ăn.

Chỗ này của nó gọi là nhà ăn vách đá.

Bởi vì một đầu của con tàu này được khảm vào một tảng đá ngầm, lớp băng bao quanh dày đặc qua thời gian.

Còn bên đầu ngược lại thì luôn trơ trọi, như thể sẽ có một ngày nào đó nó có thể tách ra khỏi tảng đá ngầm mà trở về lại với biển khơi cưỡi sóng và gió.

Nhưng mà, hôm nay nhà ăn vách đá có hơi bừa bộn...

Không phải, là cả một khoảng trời hoang tàn thì đúng hơn.

Đây là tác phẩm của hai món ăn lần trước tạo nên.

Bạch tuộc mỗi lần nhìn lại cảm thấy giận tím người.

Nó mang theo tâm lí nhắm mắt làm ngơ, vừa vặn vẹo vừa nhét hai món ăn mới dành cho tối hôm nay vào miệng.

Vừa mới xoay đi, nó phát hiện ở cửa sổ bên mạn tàu có một người đang đứng.

Vóc dáng quen thuộc mặt mũi cũng quen luôn, không phải Du Hoặc thì là ai vào đây?

Đôi mắt đen láy của con bạch tuộc co giật vài cái.

Nó nhìn thấy món ăn khiến nó phải đau đầu hiện đang trong tư thế vừa mới rơi xuống, đứng chờ ngay đó.... cùng một túi vải bố bị vứt dưới chân và một con dao trong tay.

Không biết còn cho rằng hắn đến đây để lấy nguyên liệu làm bạch tuộc nướng.

Cái miệng mềm mềm của bạch tuộc vặn vẹo hai cái, có ý định nuốt thức ăn xuống trước rồi mới chiến với người trước mặt.

Kết quả chỉ trong vài giây, thức ăn trong miệng đột nhiên di chuyển.

Nó cảm thấy một trận bỏng rát đau đớn, da thịt tức khắc co rút lại từng khúc.

Tiếp theo lại là hai cây kim nữa, tròng mắt nó chuyển động, thì nó thấy hai cái móc sắt trồi ra khỏi khoang miệng và móc vào da thịt nó.

"Bịch bịch bịch"

Bên trong khoang miệng phát ra vài tiếng ú ớ.

Món ăn mới đột nhiên phát ốm, ở trong miệng nhảy múa dữ dội, khiến nó cực kì đau đớn.

Bạch tuộc cố nhịn, rốt cuộc cũng không nhịn nổi, ''oẹ'' một tiếng nôn ra....

Trần Phi và Hoàng Thuỵ lần lượt ngã lăn quay trên mặt đất.

Bọn họ còn chưa phát hiện ra bản thân đã được cứu, vẫn nhắm mắt lại la thét á á rồi đánh đấm loạn xạ.

Cho đến khi chân Trần Phi làm một cú lên đùi Hoàng Thuỵ, đá đến đối phương la oai oái, hai người mới đột nhiên im bặt.

Trần Phi trợn tròn mắt trừng Hoàng Thuỵ, không ngừng kinh ngạc.

Cả hai căng cứng cơ thể mà thở gấp hơn nửa ngày, tiếng sấm sét ù tai mới từ từ lắng xuống.

''Tránh ra!'' Thanh âm Du Hoặc đột nhiên từ sau lưng vang lên.

Có lẽ là do giọng nói trời sinh, mà ngay tại thời khắc này, tiếng nói của hắn vẫn cực kì lạnh lẽo.

Trần Phi và Hoàng Thuỵ bị giọng nói làm cho giật mình, té lộn nhào sang một bên.

Chờ bọn họ chống lưng lên vách tường, không còn chỗ để lùi nữa, Du Hoặc phóng qua cầu thang bắt đầu cùng bạch tuộc quyết đầu.

''Tôi.... chúng ta sống rồi sao?'' Trần Phi mờ mịt hỏi.

Hoàng Thuỵ thở hổn hển nói: ''Sống rồi! Sống rồi....thế mà còn sống thật!''

Con người là một loại sinh vật kì lạ như thế đấy. Thoát ra khỏi miệng hổ một lần rồi, thì cảm thấy mấy con hổ không còn gì là đáng sợ nữa. Bọn họ đột nhiên cảm thấy bản thân đã cứng cỏi rồi, ít nhất là mạnh hơn bản thân bọn họ nghĩ.

Trần Phi nhìn thân ảnh nhanh nhẹn của Du Hoặc, nói: ''Chúng ta cứ đứng nhìn như vậy à?''

Hoàng Thuỵ nắm chặt cái móc dài trong tay: ''Dù sao tôi cũng không còn mặt mũi nữa.''

''Tôi cũng vậy.''

''Lên không?''

Trần Phi hít sâu một hơi, cùng Hoàng Thuỵ đi ra ngoài.

.........

Du Hoặc một tay chống đất, trượt theo sàn nhà nghiêng ngã của khoang thuyền, lướt qua mấy chướng ngại vật.

Xúc tu đuổi theo hắn phanh không kịp, đánh một cái thật mạnh vào chướng ngại vật, Du Hoặc nhân cơ hội đáp trả.

"Ầm......"

Xúc tu đứt ra rơi rớt trên mặt đất, run rẩy vặn qua vặn lại vài cái rồi mới thôi.

Du Hoặc đơn độc chiến đấu một mình đã quen.

Lần này không có Tần Cứu, hắn mới bỗng nhiên ý thức được, có một người có sức mạnh ngang mình phối hợp chiến đấu thì thoải mái hơn nhiều.

Dứt khoát lưu loát còn hiệu quả cao, ít nhất lâu lâu có thể hít bụi khi tụt lại phía sau.

Nhưng với một con bạch tuộc khổng lồ như này, hắn không quá mức tiếp đón, cũng không muốn qua.

Nhiều lắm thì cũng tốn thêm vài phút mà thôi.

Điều ngoài ý muốn chính là, hai vị thí sinh xém bị nuốt chửng kia thế mà không bị doạ, cũng vọt vào tham chiến.

So sánh với Tần Cứu thì độ nhanh nhẹn, sức lực, tốc độ, kỹ năng, thể lực bọn họ đều không ra gì.... Da giòn máu mỏng chưa từng đánh nhau bao giờ, đầu óc cũng thế, nhưng được cái vẫn có tính đồng đội.

Du Hoặc liếc nhìn vải bố một cái, trong lòng tính toán, cắt thêm ba cái xúc để lấp đầy túi rồi mới đi.

Ai ngờ bạch tuộc xấu xí dường như biết khó mà lui, chuồn cực kì nhanh.

Hắn vừa mới nâng dao, cả chục cái xúc tu đột nhiên chống một cái, đẩy bản thân trở về cái hang dưới đáy con tàu, trượt xuống biển dọc theo vết nứt của mấy tảng đá ngầm.

''Vậy là đang chuồn mất rồi sao?'' Trần Phi nhìn chằm chằm cái hang, vẫn như cũ không dám hành động.

Hoàng Thuỵ cẩn thận trượt đến mép hang, nhìn xuống, báo cáo nói: ''Không nhìn thấy nữa, chắc là đi rồi.''

''Chắc thế, lần trước nó cũng chạy xuống dưới đấy.'' Du Hoặc dùng chân móc mấy túi vải bố lên, bỏ vài sợi râu vào, ước tính trọng lượng, có hơi tiếc một chút.

Ngay khi hắn chuẩn bị đâm vào miệng túi, một âm thanh nhè nhẹ của nước đột nhiên phát ra từ đâu đó dưới thuyền.

Nó như một cái gì đó đang lặng lẽ trồi lên lại lần nữa.

Du Hoặc nhíu mày, ngẩng đầu nói với Hoàng Thuỵ: ''Đừng đứng ở đó nữa!''

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh.

Ít nhiều gì thì Hoàng Thuỵ cũng có phản xạ có điều kiện đối với mệnh lệnh của Du Hoặc. Anh ta còn chưa nghĩ tới nội dung, đã nhanh chóng làm theo.

Ngay lúc vừa rơi xuống đất, một vài cái xúc tu dày thiệt dày đã lao ra khỏi hang.

Chậm một chút nữa là kéo luôn anh ta xuống biển rồi.

Một tiếng thì thầm quái lạ vang lên từ khoang thuyền, giống như một cái bọng nuớc mềm nhũn trơn trượt. Cũng giống như.... một loại giao tiếp kì dị.

Du Hoặc cảm thấy không ổn.

Kết quả, vài giây sau, ba con bạch tuộc giống hệt nhau trồi lên từ cái hang.

Nó co duỗi vừa linh hoạt vừa điên cuồng, còn kèm theo tiếng thì thầm của gió.

''.......''

Du Hoặc làm sao mà nghĩ đến được, loại quái vật này đánh không lại người ta cho đã rồi chạy về nhà mách bố mẹ.

Hắn có thể xử lí một con bạch tuộc khổng lồ một cách dễ dàng, hai con cũng coi như là có thể.

Này tận ba con, có phải có hơi quá đáng rồi không???

Ba thứ xấu xí cực kì béo múp. Khoang thuyền cũ khá là bấp bênh, chứa không nổi nó luôn, nó có thể lấy thịt đè chết người đấy.

Một chân Du Hoặc đá túi vải vào góc, túm hai người kia trốn vào sau tủ sắt.

Lại nghe vài tiếng răng rắc vang lên.

Đầu khoang thuyền đương nhiên không chịu nổi trọng lượng của ba con bạch tuộc, nhanh chóng bị chúng nó làm đứt gãy mất.

............

Cách đó không xa, vùng tuyết phía trên.

Bọn Địch Lê quyết khăng khăng đòi đi cùng, Tần Cứu cũng không ngăn cản.

Vì thế, một đoàn thí sinh dọc theo đường băng mà đi, cố gắng không phát ra động tĩnh, sợ lại dẫn bọn ''thiên sứ'' tới đây.

''Tới chưa? Còn xa lắm không?'' Địch Lê cố đuổi kịp Tần Cứu, đè nặng âm thanh hỏi một câu.

Vừa dứt lời, bên bờ biển đột nhiên truyền tới một vài tiếng đánh nhau cực kì quyết liệt, tiếp theo là một loạt mấy cái xúc tu trắng trải răng và móng vuốt vồ ra.

Được lắm.

Địch Lê nhìn mấy cái xúc tu lớn kia, nuốt một ngụm nước bọt: ''Trời.... mẹ..... Sao lại có hơn một cái đầu lận vậy?! Con bạch tuột kia còn có thể sinh sản sao?''

Ánh mắt Tần Cứu dừng lại ở chỗ kia, không trả lời cậu.

Ngay sau đó, anh bỗng nhiên bật cười.

Trong lòng Địch Lê nói có phải là điên luôn rồi không?

Ý nghĩ còn chưa kịp lắng xuống, đã thấy Tần Cứu quay đầu nói với mọi người: ''Làm phiền mọi người.''

Mọi người mỗi ngày đều bị anh đùa đùa đến muốn mù mắt, lần đầu được anh nhận "làm phiền", tinh thần lập tức hơi run.

''Đừng đừng đừng, đừng nói làm phiền. Có gì chúng tôi có thể làm, cứ việc nói đi.''

Bọn họ thấp giọng bảo.

Tần Cứu nói: ''Hét vài tiếng.''

Mọi người: ''???''

Gì cơ?

Dưới đất thiên sứ theo dõi sát sao như vậy, ai dám hét vài tiếng chứ?

Địch Lê ngẩn tò te đứng đó, xém chút nữa là quỳ luôn.

Nhưng đầu óc cậu linh hoạt nhạy bén hơn, chỉ ngớ người hai giây liền hiểu được ý của Tần Cứu.

Vì thế cậu chắp hai tay thành cái loa, há mồm gào cực kì lớn.

La hét còn chưa đủ, cậu còn hung hăng nhảy nhảy vài cái trên mặt băng.

Sau đó, cả trăm khuôn mặt trắng bệch nối đuôi chạy tới ngay.

.........

Trong khoang thuyền, ba con bạch tuộc lớn vẫn còn múa vuốt giương oai.

Trước đó bị khinh thường vô cùng tàn nhẫn, bây giờ đột nhiên lật ngược tình thế, không trả thù một trận thì thật có thẹn với lòng.

Những âm thanh đập vỡ va chạm là vô tận, hoà lẫn với tiếng gió rền của xúc tu, chuyển động rất đáng sợ.

Bên ngoài còn kèm theo một vài động tĩnh mơ hồ.

Đó là tiếng va chạm ở dưới lớp băng.....

Đáng tiếc vũ đoàn bạch tuộc đang hưng phấn chiến đấu, nào có để ý đến đâu....

Chờ chúng nó biểu diễn xong, khi xúc tu chuẩn bị ra chiêu cuối, thì ở phần bên kia con thuyền bỗng nhiên truyền đến tiếng người ồn ào.

Ba con bạch tuộc đầu tiên là sửng sốt, sau đó không kiên nhẫn mà xoay tròng mắt xem.

Thì thấy ở bên bờ, hơn ba mươi thí sinh đang chạy ào đến đây.

Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là ở phía sau bọn họ......

Vô số mặt người trắng bệch đang vặn vẹo chạy theo, giống như một bức tường gió trắng phếu, như sóng biển ào ạt đánh vào ngọn núi cao.

''...................''

Bạch tuộc cũng không biết mình đã tạo phải nghiệp chướng gì nữa?

Edit by Nọc

(*)Viện Bảo tàng Orsay là một viện bảo tàng nghệ thuật nằm ở Quận 7, thành phố Paris. Tọa lạc bên bờ sông Seine, thuộc khu vực trung tâm của thành phố, tòa nhà viện bảo tàng Orsay vốn là nhà ga cũ được xây dựng nhân dịp Triển lãm thế giới năm 1900. Đến thập niên 1970, công trình được tu sửa lại và ngày 1 tháng 12 năm 1986, Tổng thống François Mitterrand khánh thành bảo tàng mới, chính thức mở cửa cho công chúng từ 9 tháng 12 năm 1986.

Ngày nay, Orsay là một trong những viện bảo tàng quan trọng nhất của Paris, sở hữu các tác phẩm nổi tiếng của nghệ thuật phương Tây thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20. Với các không gian dành cho hội họa, điêu khắc, họa hình, kiến trúc, nhiếp ảnh và nghệ thuật trang trí, bảo tàng trưng bày một trong những bộ sưu tập giá trị nhất của hai trường phái ấn tượng và hậu ấn tượng, tác phẩm của những nghệ sĩ danh tiếng như Claude Monet, Édouard Manet, Edgar Degas, Paul Cézanne, Auguste Rodin, Pierre-Auguste Renoir, Vincent van Gogh...

Vote, comment và cũng đừng quên follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee. Thank u, next. (Ý là next qua chương sau ó :3)