Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 86: Ghi điểm cực đoan

THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU

Quyển IV: Đừng nhắm mắt với tôi

Chương 86: GHI ĐIỂM CỰC ĐOAN

Tác giả: Mộc Tô Lý

Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) - Nọc

ᶘ •ᴥ•ᶅ

Trong thân thể của người đang hợp nhất với gã công tước thế mà còn có máu chảy.

Cuối cùng một nhát dao chém xuống, máu bắn ra khắp nơi.

Du Hoặc nghiêng đầu né tránh, nhưng vẫn bị bắn vài giọt vào sau gáy.

Dòng máu đỏ thẫm chảy dọc xuống, dọc theo đường gáy mà uốn lượn vài vòng, bất ngờ đến chói mắt, lại lộ ra một lực hấp dẫn đến kì lạ.

Tần Cứu đang kiềm lại đôi tay đang điên cuồng giãy giụa của gã công tước, quỳ một gối đè lên bàn tay, vừa ngẩng đầu thì thấy được cảnh này.

Ngọn lửa trong lò sưởi nhẹ đung đưa, bọn họ đang ở rất gần nhau.

Gần đến nỗi có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lẫn nhau trong mỗi động tác.

Tần Cứu nhìn chằm chằm vào đường máu đang chảy kia vài giây, dùng ngón tay chỉ chỉ vào cổ của mình: ''Chỗ này....''

''Hả?'' Du Hoặc nghe tiếng liền ngẩng đầu, tròng mắt nhợt nhạt lộ ra nghi vấn, hai tay lại không chút do dự ép dao càng sâu hơn.

Khi hắn làm mấy chuyện như thế này đều hiện ra một loại khí chất lạnh lùng và nguy hiểm, lực hấp dẫn mê hoặc cũng y như vệt máu đỏ trên cái cổ trắng ngần kia.

Tần Cứu thu giọng, nhìn ánh lửa đang run rẩy kia trong chốc lát lại nói: ''Không có gì, máu xém tí nữa là dính vào cổ áo rồi.''

Anh vừa nói xong thì duỗi tay qua lau sạch vết máu.

Vải của bao tay trắng dày hơn cả tấm lụa, nên khi chạm vào da, thì có thể cảm nhận được rõ ràng hoa văn của bao tay.

Cổ Du Hoặc chớp mắt cứng đờ lại, nhưng không có né tránh.

Hắn chỉ hơi nghiêng đầu, khẽ nheo nheo mắt, ánh mắt nhìn qua tay của Tần Cứu.

Đôi bao tay không vừa khít, chúng được quấn lỏng lẻo quanh những ngón tay gầy guộc của đối phương.

''Lau xong rồi đó.'' Tần Cứu chà xát ngón tay, đưa vệt máu ở ngón cái và ngón trỏ cho hắn xem: ''Nhưng mà..... hồi nãy là do tôi có hơi mạnh tay, hay là do da của tổng giám thị mỏng quá nhỉ?''

Anh liếc qua gáy của Du Hoặc một cái, nói: ''Cổ của cậu có hơi đỏ rồi này.''

Cao Tề vừa mới cống hiến một nhát dao xong, đang kiểm tra xung quanh chiến trường.

Ông ta xem mấy món đồ trong phòng của gã công tước, đang muốn nói chuyện với Du Hoặc, Tần Cứu, vừa mới đi một bước liền theo bản năng mà lùi chân về.

Công tước vẫn còn ở đây run lẩy bẩy, vậy mà không khí của hai người kia lại kì quái vô cùng.

Không thể nói ra được kì quái ở chỗ nào, nhưng lại khiến ông ta không thể nào bước được thêm một bước nữa.

Có thể là do vòng tròn nến đó có bùa có ngải rồi.

Cao Tề thầm nói.

***

Động tác của công tước ngày càng yếu dần, cuối cùng ngón tay co rút hai cái, đôi mắt dưới lớp mặt nạ trợn lên, đồng tử từ từ giãn ra.

Du Hoặc buông tay ra, rút dao đứng lên, một bên vuốt cổ một bên đá đá vào bụng của gã, nói: ''Cuối cùng cũng chết.''

''Chết thật rồi à?'' Lúc này Cao Tề mới mò lại gần, đi vòng quanh thi thể đã cứng đờ của gã công tước, duỗi tay lấy mặt nạ gã ra, lại dùng mũi dao đẩy đẩy cổ áo gã.

Các vết nhỏ giống như những đường khâu, tạo thành những đường phân cách, phân ra những lớp da không giống nhau. Quan sát kĩ vào, sẽ làm người ta có cảm giác không rét mà run còn buồn nôn nữa.

''Đậu má.... Đúng là chặt thiệt này.'' Cao Tề nhỏ giọng chửi một tiếng.

Vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên vang lên một âm thanh đã từ lâu không được nghe ——

''Kiểm tra lại số điểm đạt được.''

''Thí sinh Du Hoặc, Tần Cứu, Cao Tề đột phá đạt được điểm của cùng một hạng mục.''

''1. Trái tim của công tước đã ngừng đập.''

''Điểm cụ thể như sau: ''

''Ám sát công tước tổng cộng có 9 điểm, được phân tương ứng với các kết quả đã đạt được. Nhát dao cuối cùng có giá trị một điểm.''

''Điểm của các thí sinh đã được tính toán lại.''

Cao Tề được cộng 2 điểm.

Tần Cứu ám sát được cộng tới 4 điểm.

Du Hoặc ám sát được cộng 3 điểm, nhát dao cuối cùng được cộng thêm 1 điểm.

Cao Tề sửng sốt nửa ngày, lẩm bẩm nói: ''Cứ sống buông thả theo mấy cậu, tôi xém tí nữa quên luôn chuyện tính điểm.''

Đừng nói đến ông ta, ngay cả bản thân Du Hoặc và Tần Cứu cũng hơi sửng sốt một chút.

Bài kiểm tra này hệ thống hơi yên lặng, cho nên bọn họ suýt chút nữa là quên mất sự tồn tại của nó.

''Nhưng mà có hơi kì lạ.'' Cao Tề nói: ''Công tước chết rồi, vậy những người bệnh kia hẳn là đã được giải thoát rồi đúng không? Chúng ta đã hoàn thành điều kiện, vậy tại sao không trực tiếp kết thúc bài kiểm tra mà là cộng điểm thế?''

''Chắc là phải cần thời gian để người bệnh khôi phục.'' Tần Cứu nói.

Cao Tề gật giật đầu: ''Vậy thì chắc sẽ không lâu lắm đâu, nói không chừng tới sáng ngày mai là hoàn thành rồi.''

Cái ý tưởng này làm ông ta vui vẻ hẳn lên.

Ông ta ngồi dậy, lại phát hiện Du Hoặc đang nhìn chằm chằm vào mặt của gã công tước, có vẻ như đang suy nghĩ gì đó.

''Sao vậy?'' Cao Tề hỏi.

Du Hoặc nói: ''Nhìn mặt hơi quen quen.''

''Người quen sao?'' Tần Cứu nhìn qua.

Du Hoặc lắc lắc đầu.

Loại quen mắt này không đến nỗi là người quen, hắn cảm giác rằng hai ngày nay đã từng gặp qua gương mặt này rồi, nhưng chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi, ấn tượng không sâu lắm.

Mãi đến khi Cao Tề móc điện thoại ra, định chụp hình làm kỉ niệm gã công tước chắp vá này, thì đột nhiên Du Hoặc nhớ ra.

''Bạn trai của Chu Kỳ.''

''Ai cơ?''

Cao Tề và Tần Cứu sửng sốt.

''Làm sao cậu biết bạn trai của Tiểu Chu trông như nào?'' Cao Tề khó hiểu.

''Ảnh màn hình khoá điện thoại.'' Du Hoặc giải thích.

Màn hình khoá điện thoại của Chu Kỳ là hình bạn trai của cô. Dù cô là đang ngẩn ngơ trong buổi dạ tiệc hay là lấy điện thoại ra để chiếu sáng, thì khuôn mặt này vẫn luôn thoắt ẩn thoắt hiện trong tay của cô.

Khi được phân chung một phòng, Chu Kỳ đã đề cập với Du Hoặc để tránh xấu hổ.

Lúc nói chuyện mặt và lỗ tai cô đỏ bừng, vẻ mặt lo lắng là chiếm đa số, nhưng cũng có lộ ra một nụ cười không thể giấu được.

Có mắt thì đều có thể nhìn ra, đôi trẻ này đang có một mối quan hệ cực kì tốt đẹp.

Chu Kỳ nói, nếu có thể sống sót và rời khỏi chỗ này, chuyện đầu tiên cô làm chính là kéo bạn trai đến thẳng Cục Dân Chính ngay.

''Cậu nói như thế làm tui nhớ ra rồi!''

Sắc mặt Cao Tề lập tức thay đổi, ngồi xổm xuống nhìn vào gương mặt đã lăn lộn kia nửa ngày, lẩm bẩm mà nói: ''Có vẻ như thật sự là...... Vậy Tiểu Chu —''

Lời nói như nghẹn ở cổ họng, nửa ngày mới thở dài: ''Nếu cô bé mà biết được, trời ơi.......''

Phòng ngủ chìm trong yên lặng.

Ba người nhìn khuôn mặt tái nhợt của công tước, tâm tình phức tạp.

Nơi này một khi đã yên lặng, thì động tĩnh bên ngoài liền trở nên rõ ràng.

Cao Tề nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía cửa, cau mày nói: ''Chuyện gì vậy? Bên ngoài có chuyện gì vậy?''

Bọn họ bỗng nhiên ý thức được, chắc là mấy thí sinh kia cũng đã tới rồi, như đã thoả thuận, chỉ là chậm hơn họ vài phút thôi.

Trèo vào...... cũng nên trèo vào cửa rồi chứ, tại sao đến giờ vẫn không thấy bóng người nào?

Ầm

Bên ngoài lại vang lên một tiếng động, như thế có ai đó đã nhấc một vật nặng rồi đập vào tường.

Tiếp theo là tiếng người mơ hồ, hỗn loạn kêu la.

Nghe như binh hoang mã loạn vậy.

''Đi ra ngoài xem thử.'' Tần Cứu nói.

Du Hoặc giũ máu ra khỏi cây dao, đi về phía cửa.

Mới đi được hai bước, hắn lại nghĩ tới gì đó rồi lùi về.

Hắn nhặt mặt nạ ở dưới đất lên, đeo lên mặt gã công tước trở lại.

Không biết Chu Kỳ có đi xuống lầu hay không nữa.

Cô nên nhìn lại mặt người thanh niên đó, nhưng không phải trong tình huống này, cũng không phải theo cách này.

***

Ba người vừa ra khỏi phòng ngủ, đã bị giọng la hét khắp lâu đài làm cho giật mình.

Trước giờ chưa từng nhận ra cách âm của căn phòng này lại tốt đến thế.

Trong hành lang vừa dài vừa thiếu ánh sáng, bức tranh sơn dầu lắc lư, khung gỗ gõ vào bức tường đá, như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Thoạt nhìn nó giống như một trận động đất, toàn bộ lâu đài đang rung lên.

Nhưng sự thật là dưới chân bọn họ rất bình thường, thứ rung chuyển chỉ có bức tường dài ẩm ướt.

Tiếng ồn ào là từ tường truyền ra.

Giống như.... Dưới bức tường đá dày nặng này có biết bao người không đếm xuể.

Ngọn lửa trên tường đung đưa, bóng đen trên tường dường như có sự sống, chật vật tách ra khỏi bức tường đá, cùng với tiếng nước ẩm ướt, nó bóp nghẹt những người trong hành lang.

Các thí sinh loạn như cái chợ trời vậy.

Đập tường, xé đánh, quặn quại...

Có chút trốn tránh, có chút.... Giống như bị trúng tà.

Ba người đều nghĩ không muốn xông lên, chĩa dao lại, mỗi lần một nhát, nháy mắt đã có cả mảng lớn rơi xuống.

Khi quay lên tầng hai, Cao Tề nhìn thấy cửa của hai căn phòng trên tầng ba mở cửa, đột nhiên hét lên: ''Bà Triệu!!! Tỉnh chưa đấy! Tỉnh rồi thì đánh cho bọn họ ngất đi —''

Triệu Gia Đồng và Dương Thư đồng thời ngó đầu ra, Dương Thư liếc nhìn rồi cúi xuống.

Du Hoặc nghi ngờ rằng nàng đang cởi giày cao gót.

Quả nhiên, giây tiếp theo, giày xẹt một tiếng thành hình cung bay ra ngoài, cũng không biết ném vào mặt ai.

Triệu Gia Đồng xách tà váy, quay lưng tạo thành một cú đá bay.

Chị ta cũng không quên la: ''Bà bà cái con mẹ anh!''

''Tiểu Triệu!! Thân thủ không tồi!'' Cao Tề vừa nói vừa đánh thêm hai người ngất tiếp.

''Chuyện gì đây ——'' Triệu Gia Đồng kêu: ''Tiểu Chu lại phát sốt nữa rồi, muốn tôi đưa em ấy đi xuống dưới à?''

''Đừng!'' Cao Tề nhớ tới mặt của công tước, lập tức nói: ''Trước tiên đừng làm thế, dưới lầu còn ghê gớm hơn, trên đây ít người hơn, lát nữa hai cô khoá cửa cho kỹ vào, đợi chúng tôi quay lại!''

Du Hoặc chém về phía cái bóng đen, đẩy nó lao xuống nước.

Bóng đen khuất dần rồi lại nhanh chóng trèo lên cánh tay hắn.

Du Hoặc chán ghét ''chậc'' một tiếng, rút dao ném ra, tránh sang một bên.

Hắn thuận tay kéo một thí sinh đang chuẩn bị nhảy khỏi toà nhà, vừa quay đầu lại thì bị một ánh sáng làm cho chói cả mắt.

Đó là đèn pin điện thoại của Tần Cứu.

Ánh sáng đi tới đâu, mấy bóng đen đang hướng tới Du Hoặc đều bị đánh bại, nhanh chóng rút đi.

''.......''

Trong chốc lát Du Hoặc không nói gì, cũng lấy điện thoại ra.

''Mẹ nó còn có thể làm như thế nữa à?'' Cao Tề kéo một thí sinh ra khỏi bức tường, mở đèn pin điện thoại, giống như đang cầm một cây kiếm dạ quang vậy.

Bóng đen lướt nhanh trên tường theo sự thay đổi của cái bóng, vừa định chuồn, thì bị Cao Tề kéo về.

Lại định chuồn, thì lại bị Du Hoặc kéo về.

Lại muốn chuồn tiếp, Tần Cứu đã đứng đợi nó rồi.

Bóng đen: ''........''

Đến cuối cùng, Cao Tề đứng trên hàng lang, một chốc lại hướng điện thoại sang bên trái, một chốc lại hướng sang bên phải.

Âm thanh thanh thuý của Dương Thư từ trên lầu truyền xuống: ''Vén váy của chị lên! Vén tiếp đi!''

''Phiền quá — cái thứ này — làm sao mà đánh được không biết!'' Triệu Gia Đồng túm một tà váy lên.

Dương tiểu thư né một nhát dao đánh lén, xoay người nhào đến một góc khác của hành lang. Nàng ngó đầu đi xuống thì thấy Cao Tề đang bất động, tay còn thong dong phe phẩy điện thoại.

''...... Anh đang cổ vũ cho ai vậy?''

Vừa hỏi xong, Dương tiểu thư đột nhiên phản ứng lại, gõ đầu bản thân một cái nói: ''Thời khắc mấu chốt thế mà bị choáng cả đầu.''

Rất nhanh, bóng đen dưới ánh đèn cổ vũ.... Không, không có ánh sáng nào để lánh thân cả.

Chúng nó vặn qua vẹo lại, lướt nhanh qua mấy bức tường, làm cho hai cô gái cảm thấy kinh tởm.

Tiếng la khóc của cả nam lẫn nữ trộn lẫn vào nhau, cực kì chói tai, lúc nhẹ lúc nặng mà giằng co qua lại.

Trong tháp nhọn đột nhiên vang lên một tiếng chuông, tiếng khóc la đột ngột dừng lại, bóng đen tản ra trên tường đá trong chốc lát, nhìn qua đã trở thành một cái bóng bình thường.

Cơn rung chuyển như động đất giảm xuống, Du Hoặc buông thí sinh suýt nhảy lầu kia ra.

Đây là một cậu nhóc.

May mà chân cậu ta ngắn, leo lên lan can khá vất vả, nếu không thì Du Hoặc cũng chả có kéo được cậu ta.

Cậu ta ngơ ngác một lát, đột nhiên lắc lắc đầu, lúc này mới tỉnh lại. Mới vừa hoàn hồn thì leo từ lan can đi xuống, dáng vẻ vừa suy yếu vừa hoảng hốt: ''Em.... Em.... Có phải suýt nữa thì em đã nhảy xuống dưới đó rồi không?''

Du Hoặc trấn an nói: ''Phải.''

Cậu nhóc mềm yếu dựa vào tường chốc lát, nói: ''Cảm ơn, làm em sợ muốn chết....''

''Rốt cuộc là tại sao lại thế này?'' Cao Tề và Tần Cứu đi tới hỏi.

''Không biết nữa. Không phải tụi em đã đặt đồng hồ báo thức rồi sao? Lúc tụi em thấy mấy anh ở tầng một, tụi em liền đi theo.'' Cậu nhóc chỉ về hướng tháp Tây nói: ''Lúc đó có rất nhiều nam hầu canh gác ở bên ngoài. Chúng em dựa vào lòng dũng cảm của mọi người, đánh nhau với bọn họ một trận.''

''Vốn dĩ muốn đánh ngất luôn đám đó, rồi mới đi tìm mấy anh. Cuối cùng, cũng không biết xảy ra chuyện gì, đám người hầu đó tự nhiên bỏ chạy đi mất.''

''Chạy?'' Tần Cứu hỏi.

Cậu nhóc nghĩ nghĩ nói: ''Cũng không thể gọi là chạy nữa, chỉ là đám đó chạy đến cửa lớn, sau đó liền.... biến mất tiêu. Em cảm thấy hình như là bọn chúng đang sợ hãi gì đó, sau đó tường bắt đầu lung lay, tụi em còn tưởng lâu đài bị sụp nữa chứ, còn chuẩn bị vọt vào phòng ngủ kéo mọi người đi nữa. Mới vừa xông lên, thì mấy cái bóng đó sống dậy, còn khóc nữa!''

Cậu nhóc chà xát lông tơ trên cánh tay: ''Khóc đến nỗi em choáng đầu luôn, cảm giác như mơ một giấc mơ.... Em thấy.... thấy ai đó bị chặt đầu. Công tước một tay cầm tóc, một tay cầm dao..... người đàn ông kia tuyệt vọng đá chân muốn chạy, em cũng đang chạy. Nhưng có ai đó túm lấy cổ áo em, không cho em di chuyển nữa.''

Cậu nhóc liếc nhìn Du Hoặc, nói: ''Sau đó thì anh biết rồi đấy.''

Tình trạng này nghe quen quen.

Du Hoặc và Tần Cứu đồng loạt nhìn về phía Cao Tề, Cao Tề gãi gãi quai hàm nói: ''Khá giống với tôi lúc vào ở ngày đầu tiên.''

E rằng đã có nhiều hơn hai thí sinh như những thí sinh mới vừa bị tóm kia, chắc là cũng gặp tình huống tương tự.

''Cho nên, thứ tôi thấy chính là thí sinh từng bị chém à?'' Sắc mặt Cao Tề hơi khó coi.

Ông ta nhớ tới cô gái đột nhiên ngã rập ở trên giường kia, lại nghĩ tới đầu của bạn trai Tiểu Chu, trong lòng thực sự không thoái mái.

''Đã chết nhiều người đến như vậy, quỷ khí dày đặc cũng là chuyện bình thường thôi.'' Cao Tề thở dài.

Ai mà có thể cam tâm bị chém thành như vậy rồi ghép nối với thân thể người khác cơ chứ.

Ông ta quay đầu, thấy Du Hoặc nhìn chằm chằm vào vách tường, khó hiểu hỏi: ''Nhưng mà tại sao tường lại có động tĩnh lớn đến như thế? Tranh sơn dầu có vấn đề à?''

Vừa nói đến tường, phản ứng đầu tiên của mọi người đều là những bức tranh.

Cứ cách một mét lại treo một bức tranh, tất cả các bức tranh đều là gia đình của gã công tước biến thái kia, nhìn vào ban đêm sẽ cảm thấy rất quái lạ.

Các thí sinh dần dần lần lượt thức dậy, thảo luận về những chuyện vừa xảy ra.

Có mấy thí sinh gan dạ đòi tới phòng ngủ của công tước, muốn thấy gã đã chết ra sao.

Du Hoặc đứng bên tường, đang muốn duỗi tay sờ một chút, đột nhiên nghe thấy cách đó không xa có vài tiếng ồn ào.

Hắn quay đầu nhìn sang, thì thấy bên phía phòng ngủ công tước, một đám thí sinh như thuỷ triều ồ ạt chạy về, tựa như vừa gặp thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

Ngay sau đó thì hắn cũng đã rõ ràng rồi.

Một thí sinh cả kinh la lên: ''Không phải công tước đã chết rồi sao?''

Du Hoặc và Tần Cứu liếc nhau.

Đối phương nhíu mày một chút nói: ''Không phải như tôi nghĩ đấy chứ?''

Du Hoặc: ''..... đi xem thử đi.''

Bọn họ vội vàng chạy tới phòng ngủ của công tước, ánh nến hắt ra từ cánh cửa khép hờ.

Thí sinh bên cạnh đang điên cuồng ra hiệu, Du Hoặc đi tới mép cửa nhìn — công tước vừa bị bọn họ giết đang đứng trước gương, vừa di chuyển cổ vừa cài nút cổ áo rách nát.

Hắn rốt cuộc cũng rõ ràng, vì sao hệ thống không trực tiếp đưa mọi người ra khỏi phòng thi.

Bởi vì bài kiểm tra vốn dĩ chưa từng kết thúc, gã công tước khốn nạn kia đã sống lại.

Giống như tất cả chuyện vừa nãy, đều là giả.

Nếu không phải hệ thống nói ''Trái tim công tước đã ngừng đập'' thì thậm chí hắn còn hoài nghi đó là ảo giác do vu thuật tạo ra.

Tần Cứu kéo bao tay, hướng đầu vào một bên cửa, nói: ''Lại làm thêm trận nữa à?''

Du Hoặc lấy hành động thực tế biểu đạt ý khẳng định —

Hắn cầm dao đẩy cửa đi vào.

Các cảnh tượng tựa như lại tái hiện.

Gã công tước sửa sửa tóc, cầm dao trên bàn, quay người lại....

Ba người đàn ông lại xếp thành một hàng.

Công tước: ''.........''

Lần này công tước kiên trì được 3 phút, lần thứ hai bị dao đóng lên mặt đất, lại chết trong cơn co giật.

Âm thanh của hệ thống vang lên lần thứ hai, cộng cho cả ba người thêm một lần điểm nữa.

Sau đó....

Công tước lại sống trở lại.

Lần này cả ba người trầm mặc vài giây, đưa dao cho thí sinh to gan, nói nói vài câu thì lui sang một bên.

........

Một tiếng đồng hồ.

Suốt một tiếng đồng hồ.

Gã công tước sống lại 8 lần, các thí sinh không tranh không đoạt, tổ chức thành một đoàn thể thay phiên nhau.

Về mặt cơ bản thì tất cả đều có mức độ tăng trưởng kinh tế đồng đều nhau hết.

Sau 8 lần thực hiện, tất cả các thí sinh có mặt đều được cộng số điểm đạt yêu cầu.

***

Trên đỉnh Carlton, một ngôi nhà nhỏ hình chóp đứng trơ trọi trong đêm.

Nhà nhỏ tổng cộng có hai tầng, một tầng trệt, một tầng hầm.

154 xách theo đèn dầu đi lên khỏi tầng hầm, nói với hai người khác: ''Đã trễ thế này rồi, mấy người không tính đi ngủ à?''

021 nâng đôi chân dài lên sửa móng tay: ''Tầng hầm có bị ngập không?''

''Vẫn ổn, có một phòng giam bị ngập, nhưng tôi dọn xong rồi.'' 154 nói.

922 ngửa mặt lên trần nhà, rung chân nói: ''Haizz.....''

154 tức giận hỏi: ''Cậu lại haizz cái gì nữa, cả đêm haizz tận mười lần.''

''Không có.'' 922 lại quơ quơ chân, nói: ''Có cảm thấy bài kiểm tra này đặc biệt yên tĩnh không? Tôi đã quen với việc phòng tạm giam luôn mở cửa rồi, boss với A.... Ôi sao lại ngoan dữ vậy trời, tôi ngủ không yên luôn đấy.''

Anh ta gần như mím chặt miệng, may mắn là anh ta phản ứng nhanh, bẻ mồm lại.

021 liếc anh ta một cái: ''Tư tưởng của cậu có vấn đề à? Không có ai phạm quy cũng than lên than xuống.''

Thật ra trong lòng 021 cũng ''haizzz'' mấy lần rồi đấy, nhưng nàng vẫn phải duy trì không thể sụp đổ được.

154 nghĩ nghĩ nói: ''Yên tĩnh cũng khá tốt, không phải chính boss cũng bị phạt do phạm nhiều lỗi đó sao? Tôi chúc cho họ lần này yên tĩnh bình an đến khi kết thúc.''

Vừa dứt lời, hệ thống đã gửi tới thông báo.

Nửa phút sau, bọn họ nhận được một thông báo vi phạm quy chế, câm miệng tuyệt đối.

Trên tờ thông báo giấy trắng mực đen viết:

''Thí sinh Du Hoặc, Tần Cứu, Cao Tề dẫn dắt 16 thí sinh ghi điểm theo phương pháp cực đoan, tổng cộng 19 người vi phạm quy chế, mời giám thị lập tức xử lí!''

922: ''.......''

021: ''............''

154: ''..............................''

Đầu của giám thị sắp trọc luôn rồi đấy.

Edit by Nọc

Vote, comment và cũng đừng quên follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee. Thank u, next. (Ý là next qua chương sau ó :3)