Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 91: Canh một

THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU

Quyển IV: Đừng nhắm mắt với tôi

Chương 91: CANH MỘT (*)

Tác giả: Mộc Tô Lý

Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) - Ngẩn

(*)Canh một là 19 giờ đến 21 giờ tối.

(◐‿◑)

Công tước đi đến phòng ngủ của lão quản gia một chuyến, trấn an con heo kia một chút, sau trở về phòng ngủ thì nhận ra có gì đó là lạ.

Tấm rèm đầy nếp uốn trên giường lộ ra một góc, có thể thấy đó là chân giường đen hoắc.

Đó là vùng cấm của gã!

"Elissa?" Gã công tước chậm rãi đi tới, nửa quỳ xuống trước mép giường.

Dưới giường trống không, cái rương màu đỏ thẫm kia không biết đã đi đâu.

Elissa của gã không có!

"Ai?!" Gã công tước vô cùng phẫn nộ, đôi mắt đỏ ngầu.

Phía sau chợt vang lên tiếng cười cợt ngắn ngủi.

Công tước quay phắt đầu lại, thì thấy ở cửa sổ không biết từ khi nào đã có người ngồi ở đó.

"À..... ra là ngươi, ngươi lại tới nữa à?" Công tước cố gắng hít thở đều, gượng làm sao cho giọng mình ngả ngớn, khinh thường nhất có thể, "Khách bây giờ đúng là bám riết không tha nhỉ, biết rõ thể nào cũng thất bại, lại cứ thích đâm đầu vào lửa hết lần này đến lần khác."

Tần Cứu nói: "Lần này thì khác cơ."

"Sao lại khác được chứ?"

"Tôi đi tìm vị vu y kia, dùng vài thủ đoạn không quang minh chính đại thôi." Tần Cứu nói, "Ông đoán xem, hắn đã nói gì cho tôi nghe nhỉ?"

"Cái gì?"

Sắc mặt công tước biến đổi, nheo mắt lại nhìn chăm chú vào anh.

Tần Cứu dành một chuyến tới căn ngục tìm thầy tế, hỏi các phương pháp giết chết công tước khác nhau.

Hai người đã vô cùng nhất trí cho ra một đáp án.

Bọn họ - một kẻ thì đa mưu xảo quyệt, kẻ thì đầu óc mơ hồ. Dù có là ai thì Tần Cứu cũng không tin tưởng hoàn toàn, thế nên anh mới quyết định tới cho gã công tước một cú lừa.

Ngài công tước đây trời sinh tính đa nghi, nếu có thể làm chuyện gì đó khiến gã tự loạn đầu trận tuyến, nói chuyện khách sáo với nhau sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Thế nên Tần Cứu mới giấu vị phu nhân ở dưới gầm giường kia mất rồi.

Tần Cứu quay đầu, nhảy xuống khỏi cửa sổ, không chút sợ hãi nói: "Ông cảm thấy thế nào nhỉ?"

Gã công tước không lay động đứng nhìn anh, thật lâu sau đó mới bật cười lên tiếng: "Đừng có mà hù doạ, ta không chết được đâu, vĩnh viễn không bao giờ chết được."

"Ồ, ông chắc chứ?"

Thoạt nhìn anh cứ như đã chuẩn bị hết thảy, hết sức bình tĩnh. Vô cùng thuyết phục, gã công tước bắt đầu nửa ngờ nửa tin.

"Ta rất chắc chắn." Gã nhíu mày.

Tần Cứu cười: "Có phải ông có xíu hiểu lầm với nhân cách của tên vu y đó không vậy ta? Liệu một tên điên không ra người cũng chả ra ma sẽ đi dạy tà thuật cho người khác sao."

"Đương nhiên ta biết chứ," công tước bật cười ngạo mạn, "Ngươi cho rằng ta là một thằng ngốc sao? Tuỳ tiện để cho một kẻ bất kì lúc nào cũng sẽ uy hiếp đến ta còn sống à? Dĩ nhiên ta chuẩn bị xong đằng sau cả rồi, hắn biết thì ta cũng biết, hắn làm thì ta cũng làm."

Tần Cứu đưa tay ra sau lưng lấy một quyển sách giơ lên: "Ý ông là cái này sao? Quyển sách thuật của hắn ông cũng làm lại một bản y như vậy."

Công tước đưa mắt nhìn ngay tới chỗ gầm giường.

"Ông xem đi, đây cũng là tên vu y nói cho tôi." Tần Cứu nói.

Thật ra lúc ép cung hỏi tên vu y, anh mơ hồ đoán được gã công tước cũng có một quyển sách, cũng đoán được gã còn có một chỗ cất giấu bí mật nào đó - chính là cái rương ở phía dưới giường của Elissa.

Không ai dám động vào công tước phu nhân, thì sẽ không ai biết đến sự tồn tại của một quyển sách.

Công tước cười lạnh một tiếng: "Ngươi cũng chỉ đoán mà thôi."

Đầu gã co giật hai cái, cứ như nó đang không nghe lời chính gã vậy.

"Không chỉ như vậy, hắn còn nói cho tôi biết, giữa ông và hắn......." Tần Cứu dừng lại câu chuyện, thong thả ung dung mà nói: "Trông ông khẩn trương quá nhỉ."

Nói chuyện gì mà có một nửa vậy!

Công tước trong lòng thầm mắng một tiếng, nhưng không thể phủ nhận, lời Tần Cứu nói làm gã rất khẩn trương.

Bởi vì hình như đối phương thật sự biết rất nhiều thứ.

Trong lâu đài cổ mơ hồ còn có tiếng người ồn ào, sắc mặt gã công tước càng khó nhìn hơn.

Tần Cứu chỉ vào cánh cửa lớn, bảo: "Muốn tôi la lớn chuyện của hắn và ông cho bên ngoài nghe sao? Không chừng những tên hầu đó của ông, hay là mấy người khác có lòng nhớ thật kỹ, sau đó—"

"Câm miệng!" Công tước lạnh mặt gào.

Tần Cứu cười, anh ve vẩy cuốn sách trong tay nói: "Ông thấy đấy, không phải cái gì ông cũng không sợ, giấu quyển sách này còn không phải vì thế sao?"

Khoé miệng công tước khựng lại, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Thật ra những chuyện anh Tần nói cũng chỉ là bịa đại tại chỗ, đương nhiên, cũng phải có căn cứ mới nói......

Công tước làm lại một bản của quyển sách vu thuật là vì biết rõ thuật hồi sinh trên người chính bản thân mình, nhưng sau khi biết rõ thì vì sao lại không huỷ đi? Vì sao không thiêu cháy nó như tên vu y? Như vậy thì sẽ chẳng cần phải lo lắng ai thấy nữa rồi.

Nếu gã còn giữ quyển sách này, tất nói lên gã còn cần nó.

Bên cạnh đó, như chính gã đã nói, sự tồn tại của vu y đều có thể uy hiếp đến gã bất cứ lúc nào, vì sao gã còn chịu đựng sự tồn tại đó nữa? Thậm chí còn tỏ vẻ nước sông không phạm nước giếng mà luôn vuốt mặt nể mũi đối phương.

Ngoại trừ...... Bởi vì một nguyên nhân nào đó, gã không dám giết, hoặc là không thể giết.

Anh đoán, giữa gã công tước và tên vu y có một mối liên kết rất sâu đậm, ví dụ như liên kết sống chết.

Vu y giúp quản gia vực gã công tước từ cái chết sống dậy, không thể nào vô cớ giao sinh mệnh của bản thân vào tay người khác được.

Cho nên mối quan hệ này chỉ là đơn phương tổn thất, hay có thể nói, quan hệ ký sinh thật sự này chỉ có một bên bị hại nhiều nhất.

Vu y mà chết, công tước cũng không thể sống.

Còn gã công tước chết, thì tên vu y sẽ chẳng làm sao cả.

"Ngươi không thể giết ta." Gã công tước vẫn nhấn giọng như cũ.

Tần Cứu tiến một bước tới gần gã: "Tại sao lại không? Sách trong tay tôi, có cái gì cần xem thì tôi đều xem hết rồi."

Trong cuốn sách vu thuật này, ngọn nguồn của thuật hồi sinh chính là vật chủ.

Phương pháp giết chết ký chủ là kế hoạch mở rộng, một người đưa dao đè trên kẻ ký chủ, mũi dao cách gần trái tim, mà kẻ là ký chủ phải cam tâm tình nguyện, không hề phản kháng.

Trước khi công tước trở về, Tần Cứu nhìn đi nhìn lại bức ảnh mấy lần, chắc chắn không khác lời tên vu y nói là bao.

Cộng thêm phản ứng vừa mới đây của gã công tước chứng thực, quyển sách này nói thật.

Còn anh thì chẳng ngại thử một lần đâu.

***

Mây đen ngoài cửa sổ dày đặc, dẫu đang là ban ngày lại chẳng khác gì đã ngả trời sang tối từ hồi nào rồi.

Mới vào sáng mà Chu Kỳ đã xụ mặt, sắc mặt vẫn rất tệ như trước, hơn nữa tinh thần lại chẳng lúc nào yên.

Triệu Gia Đồng nhịn không được hỏi cô: "Lại gặp ác mộng nữa sao?"

Chu Kỳ gật gật đầu: "Dạ."

"Chị có nghe thấy em nói mớ nữa."

"Dạ...... Ác mộng lung tung rối rắm lắm ạ." Chu Kỳ nói: "Em mơ thấy bạn trai, anh ấy vẫn luôn nắm tay em chạy miết, như đang chạy khỏi cuộc truy sát vậy. Sau thì anh ấy đột nhiên ngã nhoài, lập tức rơi lại phía sau, em quay đầu tính giữ anh ấy...... thì có một nhóm cánh tay cầm dao vung tới chém em."

Sắc mặt của Chu Kỳ càng nói càng trắng bệch: "Anh ấy bảo vệ em, tất cả con dao đó,...... tất cả chúng đều chém thẳng lên người anh ấy, tất cả đều là máu, trên tay em trên người em đều là máu của anh ấy chị ơi."

Triệu Gia Đồng nhanh chân chạy đi rót nước đưa cô, vỗ về khuyên nhủ: "Không sao không sao cả, chỉ là mơ thôi...... Hả."

Cao Tề lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu chặt chân mày, không hé nửa lời.

Đột nhiên, ngoài hành lang vang lên tiếng khóc gào hỗn tạp của cả nam nữ lẫn già trẻ.

Ngón tay Chu Kỳ run lên, đánh đổ ly nước, mờ mịt hỏi: "Tiếng gì thế này?"

"Chết rồi!" Triệu Gia Đồng xoay người đứng lên, "Những cái bóng trên tường đó lại xuất hiện nữa rồi."

"Bóng gì cơ?"

Cứ mỗi đêm đó giờ Chu Kỳ đều sốt mê man, chưa thấy qua bộ dáng của những bóng đen giương nanh múa vuốt đó bao giờ.

Nhưng hiện tại cũng chẳng có thời gian để giải thích rõ ràng với cô nữa rồi.

Cao Tề càu nhàu lẩm bẩm: "Không phải nói là khi nào gã công tước suy yếu cực độ hay gần chết mới xuất hiện sao?"

"Đúng vậy!"

"Ai lại đi giết công tước?"

Triệu Gia Đồng cau mày nói: "Không thể nào, mọi người đều biết cứ giết công tước thì lời nguyền sẽ ứng nghiệm trên người A và 001 mà, sao có thể tự tiện đi—"

Chị chợt khựng lại, quay qua nhìn Cao Tề.

Cao Tề vừa vuốt mặt đã thét ngay: "Má nó."

Người khác thì không đâu, nhưng chính bản thân hai ông khùng trên thì có thể lắm!

Bọn họ tông cửa xông ra.

Vốn dĩ họ tính cho Dương Thư và Chu Kỳ ngoan ngoãn ngồi trong phòng, nhưng họ còn chưa nói, các cô cũng đi ra rồi.

Trên vải lót trải dài hành lang là đầy thí sinh, giơ đèn pin trong điện thoại chiếu vào các hình bóng đi theo.

Cao Tề và Triệu Gia Đồng muốn vượt qua đám người chen chúc, chạy thẳng xuống lầu, lại đột nhiên nghe thấy tiếng Chu Kỳ run rẩy gọi: "Chị Triệu...... chị Triệu ơi....... em......."

"Sao vậy em?" Triệu Gia Đồng đáp lại.

Chu Kỳ nói: "Hình như em..... nghe thấy giọng của Khương Nguyên."

Đôi mắt đen láy của cô mở to tròn xoe, nhìn chằm chằm vào đống tường đã đổ nát bên kia, đôi tay nắm chặt vẫn run cầm cập không thôi, ngay cả hàng lông mi cũng khẽ run theo.

Giống như chỉ cần đôi mắt ấy chớp nhẹ lấy, sẽ có cả hàng nước mắt chảy ra ngay lập tức.

Triệu Gia Đồng bất thình lình dừng lại bước chân: "Giọng gì? Khương Nguyên là ai?"

Chu Kỳ cố gắng trợn mặt, gượm lại những giọt lệ đang chực chề ngay dưới mi.

Giọng cô nhẹ bẫng khẽ thưa: "Bạn trai của em...... tiếng khóc bên trong, giống bạn trai của em."

Triệu Gia Động đột nhiên im bặt.

Chị bảo: "Không đâu Tiểu Chu, không thể nào. Chắc là do ác mộng ảnh hưởng thôi...."

"Thật đó..... chị Triệu, em thật sự nghe được." Chu Kỳ nhẹ giọng nói.

Triệu Gia Đồng còn muốn nói gì đó, Cao Tề đã khều chị một cái.

Chị quay đầu liếc mắt trừng Cao Tề, lại nhìn thấy mắt ông thì hiểu ra ngay được điều gì đó.

Bên ngoài vài bước chân, bức tường đá đột ngột phát ra tiếng da rạn nứt roạt roạt.

Sau khi tung hoành mười mấy lần trong một đêm, mỗi lần những bóng đen kia xuất hiện đều như đã hóa điên, rốt cuộc có chút choáng ngợp.

Hơn mười luồng ánh sáng rọi lên vết rạn nứt, mảnh đá đan xen chợt nứt ra một tảng lớn.

Khi nó rơi xuống mặt đất, mọi người mới phát hiện, lớp ngoài tường đá rất mỏng, giống như ở trên tường chỉ phủ mỗi một lớp vỏ đá duy nhất đó.

Cao Tề gào lên: "Tránh xa ra, đừng để bị đánh trúng!"

Vừa dứt lời, có người hoảng hốt la: "Trời ơi cái giống gì thế này?!"

Bóng đen còn đang vùng vẫy, còn đang tiếp tục kêu gào, thậm chí hình như càng ngày càng có xu thế lâm vào tình trạng nghiêm trọng, bởi vì toàn bộ ánh sáng đều đang tụ hội trên người những ai sợ hãi kêu la.

Thí sinh nọ lui mấy bước liền, tiếng nói xộc tới: "Trong tường có người, mọi người nhìn đi kìa!"

Trong tường thật sự có người!

Không, nói đúng ra không phải là người, mà là tứ chi.

Cánh tay, cẳng chân ngọ nguậy còn có đầu....... phần màu trắng xám của các cánh tay chân bị cụt được khảm vào bên trong bức tường đá, các lớp vỏ đá đó càng ngày càng rơi nhiều xuống, rốt cuộc..... cả một đống đều đổ ập ra ngoài.

Mọi người nháy mắt sửng sờ, thi nhau hét chói tay chạy tán loạn né tránh.

Chỉ sau vài phút, toàn bộ hành lang đã trở thành một địa ngục trần gian.

Triệu Gia Đồng cuối cùng đã hiểu mùi thối mà Chu Kỳ nói tới phát ra từ đâu rồi.

Một cái đầu còn đang trợn to mắt lăn tới dưới chân chị, tuy xuất thân là bộ đội, chị cũng không tránh khỏi chuyện hoảng loạn, luống cuống một phen.

Mọi người, bao gồm cả Triệu Gia Đồng và Cao Tề, phản ứng đầu tiên chính là lui ra sau ngay.

Chỉ có Chu Kỳ là ngoại lệ.

Ánh mắt cô gắt gao nhìn chằm chằm vào một chỗ, lảo đảo chạy tới bên kia.

"Tiểu Chu em làm gì vậy?" Triệu Gia Đồng cố kéo cô lại, nhưng chỉ có thể tóm lấy không khí.

Chu Kỳ rốt cuộc vẫn ngã lộn nhào một cái, cô chúi người tìm gì đó ở ngay chỗ mình vừa té.

Đó là nửa thân trên của một người, vận áo sơ mi carô màu xanh xám ngắn tay, cổ áo có một mảng máu lớn, kéo dài đến trước ngực. Bên chỗ ngực trái có một cái túi, chiếc nút trên cái túi trông rất tinh nghịch, là một đầu gấu loé sáng, vừa thấy đã biết đây là mẫu người rất hay cười đùa, hoà ái.

Cánh tay trắng bệch lộ ra ngoài cổ tay áo, trông như một cánh tay giả ở phim trường vậy.

Chu Kỳ quên cả việc bò dậy, ôm một bên cánh tay của nó ngồi ngơ ngác.

Triệu Gia Đồng và Dương Thư một trước một sau trông thấy, gương mặt lộ ra cảm xúc khó chịu chẳng thể nói nên lời.

"Tiểu Chu...... Tiểu Chu, em đừng như vậy mà, người mặc áo sơ mi thế này nhiều lắm." Tiếng Triệu Gia Động nghẹn ngào.

Chu Kỳ không nói lời nào, cũng không khác gì chẳng để một chữ nào lọt vào tai.

Sau một lúc lâu, cô chợt bò dậy, ôm chặt lấy phần chân tay cụt ngặt ngoẽo, đầu quay nguầy nguậy như ruồi, thấp giọng nói: "Những phần còn lại của anh ấy đâu....... còn có....."

Cô cứ như lâm vào cơn điên dại lê bước trên dãy hành lang, lại tìm thấy được một khúc chân mặc quần jeans ở cách đó không xa.

.......

"Còn đầu đâu, chị Triệu...... giúp em với, Dương Thư, giúp tôi tìm với." Cô ôm chẳng hết vào tay, sắp sửa rớt xuống tới nơi. Cô gấp rút đến độ đã mặc những giọt nước mắt chảy dài bên má, gào lên: "Giúp tôi tìm một chút thôi được không mà, đầu ở đâu vậy!"

Cao Tề không thể nhìn được nữa rồi.

Ông nghiến chặt răng, khựng người vài giây thì bước tới vỗ nhẹ bả vai Chu Kỳ, bảo: "Con bé này, đừng khóc nữa, anh biết ở đâu rồi, để anh đưa em đi......"

***

Phòng ngủ tầng một tại toà tháp phía tây, Tần Cứu nắm chặt cổ công tước, chiếc mặt nạ đang lúc giằng co thì rơi xuống một bên, khuôn mặt thuộc về một chàng trai trẻ rốt cuộc bị bức ra một đường tơ máu.

Nhưng vẫn là gã công tước cất tiếng nói chuyện: "Ngươi..... uổng phí..... sức lực...... Ngươi...... không giết..... được ta....."

"Ngươi...... mãi mãi...... cũng...... không...... giết..... được ta!"

Gã nói, song vẫn kèm theo một nụ cười ngạo nghễ.

Tần Cứu nhíu mày.

Đột nhiên, cánh cửa lớn bị mở ầm ra.

Anh quay đầu nhìn sang, Cao Tề, Triệu Gia Đồng, Dương Thư đều đứng ở cạnh cửa, bên ngoài trừ họ ra...... còn có một cô gái mờ mịt.

Là Chu Kỳ.

Thí sinh không mang mặt nạ đã đành, cô còn vừa mới khóc một trận đến đỏ hết cả mặt.

Tần Cứu sửng sốt một chút, lực trên tay theo bản năng buông lỏng.

Nhưng ngoài ý muốn, gã công tước không nhân cơ hội tránh thoát.

Anh cúi đầu thì trông thấy góc nghiêng sườn mặt của công tước, ngơ ngẩn mà nhìn cửa, ánh mắt thất thần.

Ngay sau đó, gã hoảng loạn quay lại, lấy tay che mặt, cất giọng nghẹn ngào: "Đừng nhìn anh, đừng nhìn...... Đưa cô ấy đi ra ngoài, đi ra ngoài!"

Dẫu tiếng nói có thấp, nhưng giữa cả căn phòng ngủ an tĩnh thế này vẫn luôn vô cùng rõ ràng.

Sau một hồi, Chu Kỳ dùng giọng mũi nhẹ giọng nói: "Khương Nguyên? Anh..... Anh còn có thể nói chuyện sao? Anh còn sống sao?!"

Cô chẳng chần chờ một giây nào vọt tới, té ngã lộn nhào, chật vật ngã ngay trước mặt công tước.

Công tước dùng cánh tay che lấy mặt, nhưng dây thần kinh cổ lại co giật hai cái.

Khoé miệng gã vặn vẹo một lát, rốt cuộc nói: "Kỳ Kỳ...... đừng nhìn....."

Chu Kỳ ngồi ở trước mặt gã, dùng sức gỡ tay gã xuống, lại phát hiện những ngón tay này từ khi nào đã khác xa với những gì từng đọng lại trong trí nhớ......

Toàn bộ bàn tay đều khác lạ cả.

Cô vội vàng xăn cánh tay áo đối phương, vạch cổ áo ra, thì thấy một đường khâu như vệt cào đỏ thẫm, cả người xụi lơ trên mặt đất.

Hồi lâu sau đó, cô chợt chồm tới ôm lấy cổ công tước, gào khóc.

"Em mơ thấy anh, suốt cả buổi tối em đều mơ thấy ác mộng, rất nhiều người cầm dao...... đều chém lên người anh hết, nhưng anh lại không cho em nhìn lấy một cái. Anh cứ nhất quyết đẩy em ra, có thế nào cũng chẳng cho em xem. Mặc kệ em có khóc hay là mắng, anh cũng không hé răng nói một lời....."

.......

Sau đó chỉ có tiếng khóc vang khắp phòng ngủ.

Dưới tình huống thế này, không ai có thể mở miệng nói "Vậy cô khuyên gã cam tâm tình nguyện chết đi" được.

Huống chi, ngay cả Tần Cứu cũng có ngờ vực với với lời này.

Công tước đột nhiên kì lạ vặn vẹo hai cái, ngón tay ôm Chu Kỳ đột nhiên chuyển hướng tới cổ cô, bóp chặt lấy.

Chu Kỳ trợn tròn mắt, nước mắt còn chưa kịp ngưng, nhìn chằm chằm vào mặt gã.

Tần Cứu nhanh tay nắm lấy cổ tay công tước.

"Thật đúng là câu chuyện tình yêu làm rung động lòng người, lâu như vậy mà còn có thể....." Giọng điệu chê cười của công tước còn chưa dứt, lại vặn vẹo thay đổi thành khuôn mặt đau thương, ngón tay cũng buông ngay.

Lần này anh ta không do dự nữa, đẩy Chu Kỳ ra nói: "Kỳ Kỳ, nghe lời...... đừng đứng gần anh như vậy, anh..... chắc là anh..... không kiên trì được bao nhiêu, anh không biết anh còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa.

Chu Kỳ kinh hoảng vùng dậy, Triệu Gia Đồng và Dương Thư tới giữ cô lại.

Công tước đột nhiên bắt lấy tay Tần Cứu: "Giúp tôi..... giúp tôi được không, tôi nghĩ tôi sẽ chẳng còn như thế này nữa."

"Cậu......" Tần Cứu chau mày, lại nhìn sang Chu Kỳ một cái.

Đôi mắt công tước cũng đã đỏ bừng, giống như đang cố gắng khắc chế bản thân không được nhìn vào mặt Chu Kỳ: "Cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó tôi sẽ giết sạch hết các anh...... Tôi không muốn...... không muốn một ngày nào đó khi mở mặt dậy, nhìn thấy trên tay mình đang cầm đầu của ai đó...... cầm...... đầu của Kỳ Kỳ....... Tôi rất sợ, tôi rất là sợ."

"Vu y nói, chỉ có công tước cam tâm tình nguyện bị giết thì lời nguyền mới có thể giải, tất cả những ai bị gã công tước hại đều có thể giải thoát." Tần Cứu thấp giọng nói, "Nhưng chúng đều là......"

"Giả hết." Khương Nguyên giãy giụa hai cái, gắng gượng nói tiếp: "Tôi là gã, tôi biết gã.... giả cả. Gã đã điều tra rồi, tôi biết. Kết quả khi làm như vậy, chính là mọi tích góp..... tích góp sinh mệnh vĩnh viễn lâu như vậy của gã đều tự nguyện dâng hiến cho vu y."

Anh cắn chặt răng, như gặng từng chữ một ra thành lời: "Vật chủ thật sự...... chính là tên vu y! Chỉ có công tước giết được tên vu y, nhưng vu y chết rồi, công tước cũng không sống được......"

Muốn cho công tước không màng sống chết động thủ với tên vu y, còn muốn cho vu y cam tâm tình nguyện bị giết......

Đây chính là vòng tuần hoàn cái chết, cho nên mới giằng co lâu như vậy.

Khương Nguyên tựa hồ muốn nhân lúc thanh tỉnh, nhanh nói hết mọi thứ ra.

Anh thở hồng hộc, một bên cố gắng đấu tranh với gã công tước thật sự, một bên nói: "...... Tôi chỉ biết, sức mạnh sinh mệnh của vu y nằm ở chỗ gã công tước, công tước tồn tại, thì tên vu y khoẻ mạnh, còn công tước mà chết, vu y sẽ vô cùng suy nhược. Chỉ là...... Chỉ là công tước không có khả năng làm như vậy."

Đây hình như lại thêm một vòng tuần hoàn cái chết nữa rồi.

Nhưng Khương Nguyên đã không gắng gượng nổi nữa.

Anh ta khó nói được hoàn chỉnh một lời, trạng thái co giật vặn vẹo càng ngày càng nhiều.

Khoé mắt anh ta ươn ướt, đầu cũng không dám chuyển mà chỉ khẽ khàng thốt mấy con chữ: "Xin hãy..... đưa cô ấy đi đi..... xin các anh....."

Chu Kỳ khóc dữ dội, đã chẳng còn chút sức lực nào.

Triệu Gia Đồng và Dương Thư cắn răng ôm cô ra ngoài.

Cao Tề không nhúc nhích, Tần Cứu kiềm trụ công tước lại một lần nữa, túm tấm rèm làm thành dây thừng trói gã vào. Anh ngẩng đầu lên nói với Cao Tề: "Giúp tí."

"Cậu muốn làm gì?" Cao Tề có hơi lo lắng anh.

"Yên tâm, tôi hiểu rõ." Tần Cứu nói: "Tin tôi được không?"

Cao Tề không hé răng.

"Lề mề ở chỗ này lãng phí thời gian, anh không phải là người không dứt khoát vậy đâu nhỉ?"

Cao Tề ngướng cổ, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Nói đi."

"Xuống phòng bếp, tìm người, chuẩn bị củi gỗ với xăng, lấy càng nhiều càng tốt."

"Làm gì vậy?"

"Đốt lâu đài."

Cao Tề sửng sốt: "Chừng nào? Bây giờ hả?"

Tần Cứu nói: "Chờ tín hiệu của tôi."

Cao Tề trừng mắt nhìn anh, một lát sau cắn răng nói: "Cậu nói đó nha, cố gắng gượng cho tôi tín hiệu!"

Tần Cứu nói: "Được rồi mà, tôi nghe rồi. Những thứ còn lại trông cậy vào anh."

Anh nghĩ tới một biện pháp, có chút mạo hiểm, cũng có chút điên loạn.

Nếu Du Hoặc mà biết.......

Anh an trí công tước trên tay vịn ghế, bắt đầu bày biện các ngọn nến dọc theo ghế dựa.

Nếu Du Hoặc mà biết.......

Sẽ cảm thấy kích động và vui sướng? Hay là cho anh một quyền đây?

Nếu là trước đây, anh chắc chắn là vế trước, còn bây giờ...... anh không khẳng định được điều gì.

Không rõ là xuất phát từ tâm lí thế nào.

Chỉ là một dòng suy nghĩ về Du Hoặc bất chợt xuất hiện thì anh đã nở một nụ cười ngay.

Mặc kệ nói thế nào, trước hết vẫn là không để cho cậu ấy biết.

Tần Cứu nghĩ.

Anh châm lửa lên đầu nến,

1 2 »