Thị Ngược Thành Tính

Chương 151

Lúc Hàn Lượng trở về, là nửa đêm, Tiểu Hà Tử, Phi Ảnh ngủ sớm. Với công lực lúc này của Hàn Lượng, cho dù không đốt đèn, cũng có thể thấy rõ mọi thứ trong bóng tối, cho nên khi hắn đi vào phòng ngủ liền nhìn thấy trên giường vắng vẻ sạch sẽ căn bản như là không có người ngủ.

Hàn Lượng nhíu mày. Trễ như vậy, Nai Con không đi ngủ lại đang làm gì? Thế là nâng bước đi vào mật thất. Mà sau khi vào mật thất, Hàn Lượng nhìn thấy một bức cảnh tượng như thế này – Lục Đỉnh Nguyên toàn thân trần trụi ngủ trên giường hàn ngọc trong mật thất, nơi hậu huyệt kẹp cây ngọc thế làm từ ấm ngọc, bên môi còn nằm một cây làm từ bạch ngọc khác, trong lòng lại ôm đai trinh tiết mà y không biết công dụng, trong tay nắm phần giang tắt của đai trinh tiết.

Hàn Lượng suýt nữa tức đến khó thở, một ngọn lửa lại hừng hực thiêu đốt, ngay cả chính hắn cũng không phân biệt được là lửa dục vẫn là lửa giận. Hắn đốc thúc Lục Đỉnh Nguyên luyện công bất quá cũng là vì sớm chấm dứt loại ngày nửa vời không sảng khoái này, nhưng nhìn coi Lục Đỉnh Nguyên đang làm gì? Y cơ khát đến mức đó sao? Năm tầng đầu của Ngọc Hư Công là công phu cấm dục, vốn nên càng luyện dục vọng càng nhạt nhẽo, nếu không phải thể chất của Lục Đỉnh Nguyên đặc biệt, y hẳn là ngay cả làm tình cũng không có quá nhiều hưng trí mới đúng. Nhưng hiện tại nhìn coi, cái này tính cái gì?

Lục Đỉnh Nguyên ngủ cũng không an ổn, cho nên vừa bị Hàn Lượng hùng hổ nhìn chằm chằm, không tới nửa khắc y liền tỉnh lại.

“Lượng…” Khi nhìn đến Hàn Lượng trở về Lục Đỉnh Nguyên vốn là rất vui vẻ, nhưng sau khi nhìn rõ vẻ mặt của Hàn Lượng lại bắt đầu sợ. Nghĩ đến chuyện mình vừa làm trước đó, liền vội vàng đem mấy thứa kia đẩy ra, lại ngay lúc sợ hãi không kịp tránh né liền bị Hàn Lượng kéo từ trên giường xuống.

“Ngô…” Lục Đỉnh Nguyên vốn muốn nói cái gì, lại khi đến gần ngửi được cỗ mùi thơm càng thêm dày đặc trên người Hàn Lượng liền nuốt xuống.

“Một người làm thực thích phải không?” Hàn Lượng trực tiếp kéo người đến gian ngoài của mật thất, trói lên vòng treo, “Ta cho ngươi thích cái đủ.”

Lục Đỉnh Nguyên vẫn luôn run rẩy, không nói một lời nhìn Hàn Lượng trói mình lại, nhìn Hàn Lượng từ trong phòng cầm một đống đồ đi ra, nhìn Hàn Lượng dùng lễ vật năm mới mà y vẫn chưa hề biết công dụng cột lên người y, nhìn Hàn Lượng đem cây ngọc thế bạch ngọc nhét vào trong miệng của y, nhìn Hàn Lượng dùng roi hắn tự làm quất vào trên người y… Điều duy nhất đáng được ăn mừng là, cuối cùng y cũng biết được cách dùng của lễ vật kia, y làm sao cũng không nghĩ tới, tiểu nhân bằng ngọc được mài thành bộ dáng của Hàn Lượng cư nhiên là dùng để nhét vào chỗ kia của y. Lửa dục không ngừng bùng cháy lên, thật không tốt! Lục Đỉnh Nguyên hơi khép mắt, ngậm chặt vật trong miệng, một tiếng cũng không nói mặc cho Hàn Lượng muốn làm gì thì làm.

Lúc này Hàn Lượng đã đắn đo lực đạo rất tốt, roi đánh vào trên người, sẽ có một vệt đỏ, thậm chí hơi sứng lên, sẽ đau, nhưng sẽ không để lại vết thương. Hàn Lượng biết Lục Đỉnh Nguyên không chịu nổi chuyện này nhất, mỗi khi roi vừa chạm thân thể, nhất định lửa dục đốt người, kích tình khó nhịn, mà vị trí hắn quất đều thực đặc biệt, mỗi một roi đều rơi xuống điểm mẫn cảm của Lục Đỉnh Nguyên, trước ngực, thắt lưng, đùi, rõ ràng là đang đổi biện pháp khiêu khích, hơn nữa mỗi một roi đều đánh ra thanh âm thanh thúy, độ dụ hoặc kia lại tăng một tầng. Không chỉ phân thân của Lục Đỉnh Nguyên nâng lên cao cao, ngay cả Hàn Lượng, hạ thân cũng không chịu thua mà cứng rắn.

Nhưng không biết Hàn Lượng là muốn tra tấn Lục Đỉnh Nguyên hay là muốn tra tấn bản thân, không hề có ý muốn giải phóng cho hai người. Lục Đỉnh Nguyên liền cứ vậy mà treo, Hàn Lượng vừa quất roi liền quất gần cả một ngày. Chờ roi đánh xong, thấy Lục Đỉnh Nguyên không có phản ứng gì lớn, Hàn Lượng cũng biết không quá sướng. Dù sao roi là thứ Lục Đỉnh Nguyên thích, cũng là vật Hàn Lượng yêu nhất, liền đơn giản mà ném roi, lấy ra bộ dao giải phẫu luôn mang theo bên người.