Hạ Thiên cùng Tiểu Hà Tử trao đổi ánh mắt, trong lòng nhày mắt hiện lên ý tưởng tương đồng. Về sau trăm ngàn lần chớ chọc Phi Ảnh! Không thể nhìn ra Phi Ảnh ngày thường trầm mặc ít lời, mấy câu kia vừa nói ra, không chỉ bất động thanh sắc làm cho người ta sợ hãi, cư nhiên còn có công hiệu tẩy não, chậc chậc, thật sự là chân nhân bất lộ tướng a!Có Đông Ly mở đầu, ba hộ pháp kia cũng sắp xếp mọi người về vị trí của mình, lại tiễn bước Lục thúc, một lần nữa an bài nhân thủ đưa ba vị trưởng lão hồi hương, đối với những người trong lòng còn nghi ngờ, đương nhiên là một phen giải thích rõ ràng, đối với những kẻ áy náy không thôi thì dĩ nhiên không thể thiếu vài câu trấn an, tóm lại, cho đến khi đem hết thảy mọi chuyện đều an bài thỏa đáng thì trời đã sáng choang. Nghiễm Hàn cung lại khôi phục sự bình tĩnh bên ngoài.Trong lúc Phi Ảnh dùng lời lẽ dàn xếp mọi chuyện, ba hộ pháp khác bận rộn chạy khắp nơi thì bên kia Lục Đỉnh Nguyên cùng Hàn Lượng cũng không nhàn rỗi gì.“Đỉnh Nguyên, ngươi không cần như thế, ta không giận ngươi, cũng không phải muốn đi. Ta biết ngươi sẽ không thỏa hiệp mà thú thê. Ta chỉ là muốn trước hết rời đi, để tránh gây trở ngại cho ngươi lúc xảy ra tranh chấp phải đánh nhau.” Xem ra cảm giác không an toàn mình gây ra cho Lục Đỉnh Nguyên thật sự đọng lại quá sâu, chân vừa ra khỏi cửa Tụ Sự đường, Hàn Lượng đã bắt đầu giải thích. Tuy rằng hắn cũng thích bộ dáng thông minh của Nai Con trước mặt mình, nhưng hắn không cần một người vốn là một vĩ ngạn nam tử đỉnh thiên lập địa trong lòng run sợ chỉ vì một ít hành động lơ đãng nho nhỏ của hắn.“Chuyện đó giờ đừng đề cập tới nữa,” Lục Đỉnh Nguyên suy yếu cười, khi y được Hàn Lượng kéo lên từ dưới đất, nhìn đến ôn nhu cùng đau lòng trong mắt Hàn Lượng, y đã biết bản thân mình có chút chuyện bé xé ra to. Nhưng vô phương, mà chuyện đó hiện tại cũng không trọng yếu, quan trọng là y phát hiện có một việc y đã quyết định từ lâu, chuyện tình thật sự quan trọng nên lập tức đi làm, y không muốn để lại lý do khiến mình luôn lo lằng hãi hùng như vậy.“Ngươi theo ta đến đây.” Lôi kéo tay Hàn Lượng, Lục Đỉnh Nguyên cơ hồ chân không chạm đất hướng thẳng đến mật thất mà đi.Hàn Lượng bị Lục Đỉnh Nguyên túm lấy tay một đường chạy theo, còn suýt nữa theo không kịp động tác sải bước của Lục Đỉnh Nguyên. Không khỏi thầm than ở trong lòng: A! Đây là sự chênh lệch giữa người tập võ với loại thư sinh văn nhược như hắn a!Trời biết hắn từ lúc nào trở thành thư sinh văn nhược? Rõ ràng một thân kình lực như trâu mà!Theo Lục Đỉnh Nguyên đi vào mật thất, hai người thẳng đến phòng có giường hàn ngọc. Hàn Lượng có bất ngờ há hốc mồm, Nai Con không phải là dục vọng khó dằn nổi, sốt ruột dẫn hắn trở về tiếp tục chuyện vừa rồi chưa xong đi?! Nhưng nhìn vẻ mặt cùng biểu tình ngưng trọng nghiêm túc của Lục Đỉnh Nguyên lại thấy không giống.Lục Đỉnh Nguyên nhìn chằm chằm giường hàn ngọc mà nghĩ nghĩ, cảm thấy không ổn, vù 1 cái kéo Hàn Lượng rẽ vào gian phòng trong của giường. Cái này, Hàn Lượng lại tiếp tục nghĩ đến chuyện “nào đó”.“Nai Con?” Nhìn Lục Đỉnh Nguyên liên tục trầm ngâm dưới giường, Hàn Lượng thử gọi một tiếng.“Sách, cũng không ổn.”Lục Đỉnh Nguyên lôi kéo Hàn Lượng lại nhớ tới khu vực gian ngoài giường hàn ngọc, nhìn một lúc lâu, chung quy vẫn không đi lên mà chỉ lôi kéo Hàn Lượng ngồi trên chiếu.Hàn Lượng lúc này hoàn toàn mơ hồ, này Lục Đỉnh Nguyên rốt cuộc là muốn làm gì chứ?“Ngươi ngồi yên ở đây nha.” Lục Đỉnh Nguyên đơn giản chỉnh chỉnh một chút, lại tự rời đi, không biết từ chỗ nào lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ đem đến, thế này mới đến đối diện Hàn Lượng khoanh chân ngồi thẳng. Nhìn ánh mắt khó hiểu của Hàn Lượng, Lục Đỉnh Nguyên phe phẩy cái hộp trong tay nói:“Thứ này sử dụng trước vẫn tốt hơn, đỡ phải phiền toái.” Nói xong, đem hộp để qua một bên, rồi nhích tới nắm lấy tay Hàn Lượng.“Cái này là để làm gì?” Hàn Lượng nhìn Lục Đỉnh Nguyên đem tư thế của mình điều chỉnh cho giống y, lại đem mười ngón tay của hai người áp sát vào nhau, lòng bàn tay chạm khít lại, không mở miệng không được hỏi.Lục Đỉnh Nguyên chuẩn bị sẵn sàng hết thảy mọi thứ, lúc này mới nhợt nhạt cười, rồi sau đó mặt trầm như nước hướng Hàn Lượng nghiêm mặt nói:“Lượng, nhớ rõ, nhất định phải ngưng thần tĩnh khí, đừng suy nghĩ lung tung, bằng không tính mạng của ta và ngươi khó đảm bảo được!” Dứt lời, một cỗ khí thanh tịnh theo chưởng mà phóng ra.